Edit + Beta: LaPluie99
Đôi chân ngốc ngếch của An Sơ Hạ đụng phải bàn trà, phát ra một âm thanh. Hai người lập tức ngừng hít thở. Cũng may mấy giây sau không có ai bước ra ngoài xem có chuyện gì, hai người lúc này mới yên lòng, tiếp tục đi tới cửa.
Rất vất vả mới ra khỏi cửa đại sảnh, không đợi cô thở ra một hơi, đã chợt nghe phía Đông truyền đến tiếng bước chân. Hàn Thất Lục không nói lời nào kéo tay cô lập tức chạy về phía Tây.
Xung quanh nhà họ Hàn gia đều có cảnh vệ, ngược lại phía Tây sân cỏ không có người nào, nguyên nhân chính là nới đó đã có Phách Thiên canh giữ. Phách Thiên mà sủa lên một tiếng, chắc chắn mọi người liền kéo tới. Một mình Phách Thiên tương đương với vài người cảnh vệ.
An Sơ Hạ bị Hàn Thất Lục kéo chạy một mạch về phía Tây, dường như Phách Thiên đã nhận ra, từ trong "phòng ốc" của nó đi tới, sau khi nhận thấy là Hàn Thất Lục cùng An Sơ Hạ, liền nhiệt tình ve vẩy cái đuôi.
"Ngoan, ngủ đi!" Hàn Thất Lục đưa tay vỗ đầu Phách Thiên, Phách Thiên lắc mạnh cái đuôi vài cái, rất nghe lời xoay người chui vào "phòng ốc" kia.
"Toàn là tường rào, chúng ta đi về nơi đâu?" An Sơ Hạ nhìn xung quanh hỏi.
Hàn Thất Lục cũng không trả lời, chỉ để cô đứng đây chờ đợi, chốc lát sau, anh bước vào trong phòng bên cạnh nhà lấy ra một chiếc thang! Căn phòng kia để toàn là thức ăn cho chó cùng vài món đồ chơi của Phách Thiên. Thì ra là Hàn Thất Lục sớm đã giấu một chiếc thang bên trong đó.
Hai người nhanh chóng đi tới một khu vực tường rào tương đối kín đáo. Bãi cỏ này thật sự không bình thường mà rất rộng, đi tới tường rào bên đó An Sơ Hạ đã thở hổn hển.
Tường rào đại khái cao hơn hai thước, phía trên ghim đầy mảnh vỡ thủy tinh. Hàn Thất Lục đặt xong chiếc thang liền dẫn đầu leo lên trước tiên, cẩn thận tránh những mảnh thuỷ tinh vỡ kia. An Sơ Hạ còn hơi do dự nhưng cũng leo lên theo anh.
Thật may mắn là cô không mắc chứng sợ độ cao, nếu không đứng ở vị trí này cao hơn hai mét, ngay cả chân cũng không thể động đậy, thế nào cũng sẽ bị hù doạ đến mềm nhũn ra.
Nhìn xuống mặt đất, rồi An Sơ Hạ lại nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục, dưới ánh trăng, sắc mặt cô có vẻ cứng ngắc như đá cẩm thạch: "Hàn Thất Lục, không phải là anh không chuẩn bị chiếc thang ở bên ngoài chứ?"
Nghe được câu hỏi này, Hàn Thất Lục cũng ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó gật đầu một cái, rất bình tĩnh nói: "Ừm, tôi quên."
Đây đơn giản là hồi chuông cảnh tỉnh với An Sơ Hạ!
Nếu có một hai người đỡ thì không thành vấn đề, cô có thể nhảy xuống từ bức tường cao hai mét... Nhưng hiện tại sự gan dạ của cô còn chưa tu luyện tới trình độ đó.
Cô nhìn thấy Hàn Thất Lục nhìn xuống mặt đất, dường như đang suy nghĩ gì đó, liền mở miệng hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"
Hàn Thất Lục còn chưa nói gì, khiến cho An Sơ Hạ tường là anh không nghe thấy lời mình nói. Thời điểm cô định lặp lại lần nữa, Hàn Thất Lục đã trực tiếp đứng dậy nhảy xuống trước ánh mắt kinh ngạc của cô, nhảy xuống từ nơi cao hơn hai mét.
Nếu như phía dưới là sân cỏ, nói không chừng cô còn có can đảm nhảy xuống, nhưng khu vực bên ngoài toàn bê tông! Bê tông cứng đờ! Đừng nói ngã xuống, coi như chỉ lấy tay sờ một cái xuống mặt đất cũng có thể xước da!
Sau một giây Hàn Thất Lục nhảy xuống, An Sơ Hạ theo bản năng liền giơ tay bịt kín đôi mắt của mình, chỉ sợ thấy anh chết thảm.
"Nhảy xuống."
Chính xác là giọng nói của Hàn Thất Lục rất nhanh truyền vào màng nhĩ của cô.
Cô hít sâu một hơi mới buông tay ra, Hàn Thất Lục đang đứng ngay phía dưới cô, chăm chú nhìn cô.
"Không..." An Sơ Hạ lắc đầu: "Tôi không dám."
"Tôi ở dưới đây đỡ cô. Nhảy xuống đi." Giọng nói của anh bình bình đạm đạm, nhưng thái độ lại rất thoải mái.
An Sơ Hạ khẽ cắn răng, liếc nhìn mặt đất một lần nữa.
Cô không dám tùy tiện cử động, xung quanh chân cô đều là mảnh vỡ thuỷ tinh. Nếu cô cử động không cẩn thận, mảnh vỡ rất dễ dàng găm vào bên trong giày của cô.
"Đừng sợ." Hàn Thất Lục mở miệng lần nữa: "Nhắm mắt lại, nhảy xuống."
"Không..." An Sơ Hạ vừa lắc đầu vừa nói: "Rút cuộc muốn đi đâu vậy, tại sao chúng ta phải trèo tường? Hay chúng ta đừng đi nữa..."
Mặc dù ánh trăng đủ để cô nhìn thấy cảnh vật xung quanh mình, nhưng cô lại không thấy rõ khuôn mặt Hàn Thất Lục. Nhưng không cần nhìn, cô cũng đoán được nét mặt Hàn Thất Lục hiện tại khẳng định rất "bốc mùi". Nói không chừng trong lòng anh còn nghĩ tại sao cô lại nhát gan như vậy, đại loại thế.
"Màu hồng."
Bất thình lình, Hàn Thất Lục đột nhiên phun ra hai chữ như vậy.
An Sơ Hạ ngây ngốc mất vài giây, vài giây sau, cô lập tức phản ứng lại. Nội y bên trong hôm nay cô mặc chính là màu hồng! Váy đồng phục của Tư Đế Lan xoè rất rộng, xoè rộng như vậy cộng thêm việc Hàn Thất Lục đứng ở dưới kia nhìn lên, thật sự có thể nhìn thấy màu sắc của nội y bên trong!
Cô chỉ cảm giác khuôn mặt mình "tăng" một cái liền trở nên nóng hừng hực: "Hàn Thất Lục, anh thật sự là đồ biến thái!"
"Là tại cô tự mình đứng ở trên đó cho tôi nhìn." Hàn Thất Lục da mặt rất dày, nói tiếp: "Lần sau đừng mặc màu hồng, tôi thích màu đen."
Bên cạnh chân đều là mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn, An Sơ Hạ cũng không thể lựa chọn khép chân lại. Đều là bất đắc dĩ, cô chợt quên mất đang sợ hãi điều gì, lập tức tung người nhảy xuống.
Cô chỉ cảm thấy gió gào thét ở bên tai, nhưng chỉ trong nháy mắt, cảm giác không trọng lực liền biến mất, cô rơi vào vòm ngực vững chãi của Hàn Thất Lục.
"Gần đây béo lên một chút có phải hay không?" Hàn Thất Lục nhíu chặt lông mày hỏi.
Bởi vì khoảng cách rất gần, An Sơ Hạ có thể thấy chân mày trên khuôn mặt anh nhăn thành một chữ "Xuyên", giống như cô thật sự rất nặng. Cô rõ ràng là không nặng, được chứ?
"..."
An Sơ Hạ nhảy xuống từ trong lồng ngực của anh, chỉ vào lỗ mũi Hàn Thất Lục hỏi: "Vừa rồi không phải là anh cố ý nói dối để tôi nhảy xuống như vậy đúng không?"
--- Cố ý nói nhìn thấy quần nhỏ của cô, sau đó ép cô dù thế nào cũng phải nhảy xuống.
Không ngờ, Hàn Thất Lục lại bình tĩnh trả lời: "Không phải, nhìn thấy thật đấy."
"Hàn Thất Lục!" Hai tay cô chống nạnh, vẻ mặt giống như "tức chết tôi" rồi.
"Đi thôi, đừng để bị người khác phát hiện, sau đó chúng ta mất trắng công sức trèo tường rồi." Hàn Thất Lục cũng không có ý định tiếp tục cãi vã cùng cô, trực tiếp nhấc chân bước đi trước. Ra khỏi nhà họ Hàn, bên ngoài ước chừng không có một bóng người. Đi thẳng dọc theo con đường này có thể đến đường cao tốc. Những điều này đương nhiên An Sơ Hạ không biết.
Tuy nhiên trải qua một lần vượt tường này, cô rút cuộc cũng nhận ra bản chất bỉ ổi của Hàn Thất Lục. Nhưng đối với "địa điểm" muốn đến kia càng cảm thấy kì bí. Là loại địa điểm nào, lại cần bọn họ phải vượt tường ra ngoài lúc nửa đêm.
Nếu Hàn Thất Lục lựa chọn lẻn ra ngoài, đã nói lên "địa điểm" đó không thể để người trong gia đình biết được.
Nghĩ như vậy, sự nghi ngờ trong lòng cô sâu sắc hơn. Bất đắc dĩ Hàn Thất Lục đi quá nhanh, cô đuổi theo đều có chút đuối sức, đừng nói là lên tiếng hỏi. Rất nhanh đã đến ven đường quốc lộ, giờ này xe cộ qua lại rất vắng, phần lớn những chiếc xe đều lao vun vút qua đường, căn bản không phải đưa bọn họ đi.
"Anh không chuẩn bị xe trước sao?" An Sơ Hạ thấy Hàn Thất Lục nhìn xung quanh, nhíu mày nói: "Đừng nói với tôi chúng ta phải đi bộ đến chỗ đó nhé."
Ngồi liên tục trước máy vi tính ba tiếng đã đủ mệt mỏi, nếu như địa điểm muốn đến rất xa, còn không phải cô sẽ mệt chết à?!
Hàn Thất Lục cũng không để ý tới cô, mà lấy điện thoại di động ra bấm liền một dãy số: "Có rảnh không?"
Trong đầu An Sơ Hạ hiện lên một dấu hỏi lớn, hoá ra là có người tiếp ứng? Nhưng tại sao lại hỏi có rảnh hay không rảnh?
Chờ anh cúp điện thoại, An Sơ Hạ lập tức hỏi: " Rút cuộc đây là xảy ra chuyện gì hả?"