Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 545: Tôi là con đàn ông

Ed: Hoài Thu

​Beta: @nhoxpanda2 (Gấu)

Hướng Mạn Quỳ dường như vẫn còn chưa thấy hả giận, còn cố tình mà vùng vằng chân dậm chân quăng, đá phắt lên.

Chiếc áo khoác chồn màu tím nháy mắt dính phải vết ô uế. Cũng như bùn đất, nước bẩn, có thể tẩy rửa nhưng An Sơ Hạ không thể nào dừng đau lòng lại.

"Cô muốn làm gì?!" An Sơn Hạ nhịn không được, đẩy Hướng Mạn Quỳ ra.

​Hướng Mạn Quỳ bị An Sơ Hạ đẩy nên lùi lại mấy bước.

​"An Sơ Hạ, cô có bị bệnh không!" Hướng Mạn Quỳ lấy lại tinh thần hung hăng, trừng mắt nhìn cô nói: "Không phải chỉ là quần áo rách rưới, nhìn một cái là biết loại người quê mùa! Thật không biết Hàn phu nhân nhìn được cô ở chổ nào! Hẳn không phải là cảm nhà họ đã bị cô bỏ thuốc rồi chứ?"

​Suy nghĩ đến Hàn Lục Hải lúc nãy ở trên sân khấu nói ra những lời đó là cố ý chọc tức cô, Hướng Mạn Quỳ nghĩ tới đều đó liền muốn phát điên!

​An Sơ Hạ nhặt lên áo khoác ôm vào trong ngực, chán ghét nhìn Hướng Mạn Quỳ nói: "Tôi cho dù có không tốt, cũng hơn cô gấp ngàn lần, ít nhất tôi không phản bội Hàn Thất Lục, không phải sao?!"

​Tiếng nói vừa ngừng, Hướng Mạn Quỳ sắc mặt tối sầm nói: "Cô....! Vậy âm thanh lúc nãy phát ra thật sự là cô"

​"Hướng Mạn Quỳ, có đôi khi tôi thật sự rất khâm phục cô. Có thể ở trước mặt một người đàn ông nói yêu, xoay người liền có thể với một người đàn ông khác ôm ấp. Không, phải nói là cùng một người đàn ông khác lên giường."

​An Sơ Hạ tươi cười lạnh lẽo, không mang theo một tia nhiệt độ.

​Như vậy An Sơ Hạ, thật cùng Hàn Thất Lục có vài phần tương tự.

​Hướng Mạn Quỳ hung hăng nuốt xuống nước miếng, đang muốn nói chuyện, đột nhiên thoáng nhìn thấy chiếc áo khoác mà An Sơ Hạ đang khoác lên người. Chiếc áo đó cô nhớ rõ là chiếc áo khoác mà Hàn Thất Lục hôm nay mặc!

​Cô hơi có chút khẩn trương hỏi han: "An Sơ Hạ cô không phải... đã nói cho Thất Lục?"

​"Lúc này biết sợ hãi không phải quá muộn rồi hả? Cô sau lưng Hàn Thất Lục làm nhiều điều xấu, không thể nào không nghĩ tới lúc Hàn Thất Lục biết thì hậu quả như thế nào?" An Sơ Hạ lui về phía sau một bước, lắc đầu: "Cô không hiện tại không cần xuất hiện trước mặt Hàn Thất Lục nữa, cô không xứng."

​"Tôi không xứng? Tôi không xứng chẳng lẽ cô xứng sao? Cô cũng đừng quên, ngừời lúc này Thất Lục thích là tôi." Hướng Mạn Quỳ mắt xoay một vòng suy nghĩ rồi đầy tự tin nói, nếu An Sơ Hạ nói như vậy, đã nói lên Hàn Thất Lục không biết chuyện này: "Nếu cô nói cho Thất Lục, hậu quả sẽ thế nào? Khả năng Hàn Thất Lục dưới cơn giận dữ tìm Lạc thiếu gia đi? Đến lúc đó hậu quả, cô nhất định tưởng tượng không tới."

​Là mình làm sai, không chịu nhận lỗi còn muốn uy hiếp người khác, không hổ là Hướng Mạn Quỳ.

​"Hướng Mạn Quỳ, lúc này cô nên là cầu xin tôi không nói ra ngoài, chứ không phải là uy hiếp tôi?" An Sơ Hạ cắn răng, dừng một phen tiếp tục nói: "Tôi cũng không biết cái gì là hậu quả, chỉ là cảm thấy được Hàn Thất Lục nên biết điều này."

​Hướng Mạn Quỳ trên mặt nổi lên ý cười: "Cô chỉ là đang phỏng đoán  hậu quả, cô không phải tôi, làm sau có thể lòng dạ hiểm ác, điều này cũng chính là nhược điểm lớn nhất của cô. Sau cùng xin khuyên cô một câu, chỉ có im lặng cái gì cũng không biết, mới có thể tốt cho tất cả, cô cẩn thận suy nghĩ đi."

​Nói xong, Hướng Mạn Quỳ đi lên phía trước, dụng bả vai của An Sơ Hạ, hướng ra ngoài.

​Sự tình vì cái gì mà phát triển trở thành cái gì cô cũng không biết, rõ ràng người làm sai là Hướng Mạn Quỳ, cô hiện tại lại muốn đau đầu! Cô chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát như là bị Hướng Mạn Quỳ đánh một bạt tay.

​Nghe qua Lạc thiếu gia kia là một cái tên không thể trêu chọc vào, Hàn Thất Lục lại rất nóng tính, nói không chừng nói với anh xong một giây sau sẽ đi tìm Lạc thiếu gia sẽ dẫn tới đánh nhau, hai gia tộc sẽ bởi vậy mà kết thù...

​Hàn thị tập đoàn về sau có tổn hại cũng không phải là chuyện không có khả năng.

​An Sơ Hạ không dám nghĩ tiếp, cô quả thật không thể đem chuyện này nói ra.

​Ngẫm lại cũng thật sự là thật đáng buồn, cô không là thánh mẫu gì đó, lại tại ngồi im giúp Hướng Mạn Quỳ giữ bí mật chuyện tình.

​Cô thất thần đi đến bồn rửa tay, rữa đi vết bẩn trên cái áo khoác. Màu tím nhạt của cái áo khoác bởi vì bị dính bẩn, màu sắc bị thâm rồi.

​Chuông điện thoại di động liền ở phía sau dồn dập vang lên.

​Cô điều chỉnh tâm tình một chút mới nghe điện thoại: "Alo?"

​"Alo! An Sơ Hạ! Cô vội vã như vậy đi tới nơi nào rồi hả?!" Thanh âm vang lên Hàn Thất Lục hổn hển: "Tôi nghĩ cô sẽ mau trở về đến giờ tôi vẫn ở trong vườn hoa chịu lạnh đợi cô, cô còn không mau đem áo khoác trả lại cho tôi!"

​An Sơ Hạ nghiêng đầu nhìn cái áo khoác, thản nhiên nói: "Tôi lập tức tới ngay."

​Chạy đến cửa vườn hoa khi đó, An Sơ Hạ dừng bước, đem áo khoác của chính mình mặc vào, đem áo của Hàn Thất Lục cầm trong tay.

​Đi đến vườn hoa khi đó cô nhìn thấy Hàn Thất Lục đang tựa vào một thân cây thân hút thuốc.

​"Anh ở đâu lấy ra thuốc hút?" An Sơ Hạ vài bước đi qua, túm lấy điếu thuốc trong tay Hàn Thất Lục, thuốc bị cô ném xuống đất, vẫn còn không quên giẫm lên một cước.

​"Vĩnh viễn không nên hỏi một người con trai thuốc lá này là ở đâu ra." Hàn Thất Lục hơi hơi nghiêng thân: "Nói, cô vừa rồi đi đâu vậy, vì cái gì đột nhiên rời khỏi."

​Mùi thuốc lá nồng nặc bay đến chỗ cô, An Sơ Hạ hơi nhíu mắt lại  "Lấy áo khoác mà thôi, tôi đột nhiên nhớ tới áo khoác của mình để ở đâu liền chạy trở về lấy."

​Hàn Thất Lục nhìn chằm chằm xem cô vài giây, nhíu mày nói: "Tôi nhớ rõ bên kia có đài phun nước, muốn đi xem cùng không?"

​An Sơ Hạ trong lòng có vô số nghi vấn, lúc này Hàn Thất Lục không phải nên là đi tìm Hướng Mạn Quỳ sao? Vì cái gì mà muốn cùng cô xem đài phun nước?

​Mọi chuyện gần đây, đều đã có vẻ như thế kỳ quái.

​Đúng là cô không hiểu nhưng vẫn còn gật đầu: " Được."

​Đều nói lâu ngày biết rõ lòng người, Hàn Thất Lục sẽ sớm biết  Hướng Mạn Quỳ hiện tại là một người như thế nào.

​Đài phun nước cũng không xa, bọn anh rất nhanh là tới rồi. Nhưng là không may mắn, hôm nay đài phun nước không phun, chỉ có một tòa núi lẻ loi nửa chìm nửa nổi ở trong hồ, có chút cô quạnh.

​"Bỏ ra nhiều tiền bạc như vậy, mà đến cái đài phun nước cũng không cho mở, xem tôi sau khi về sẽ giáo huấn Ngụy Quán trưởng như thế nào!" Hàn Thất Lục cực kì khó chịu nói.

​So với việc Hàn Thất Lục không vui, An Sơ Hạ trái lại thật bình tĩnh. Nàng đi đến bờ hồ ngồi xuống, lẳng lặng nhìn quanh mình.

​Hàn Thất Lục thở dài một hơi, cũng đi tới ngồi xuống.

​Sau một lúc lâu, anh đột nhiên mở miệng nói: "Cô cực kỳ thích kim cương?"

​"Cái gì?" An Sơ Hạ nhất thời không rõ vấn đề này và dụng ý của nó, mê mang quay sang nhìn.

​"Không có, chỉ là tùy tiện hỏi hỏi." Hàn Thất Lục nhún nhún vai, quay đầu đi chỗ khác.

​An Sơ Hạ đột nhiên nhớ tới Hướng Mạn Quỳ trong nghĩ đến Lạc thiếu gia, nghĩ nghĩ, hay là hỏi anh: "Lạc thiếu gia... Là ai vậy?"

​Hàn Thất Lục một lần nữa quay đầu nhìn qua, nheo lại ánh mắt nhìn cô: "Cô hỏi cái này để làm gì?"

​Không đợi An Sơ Hạ nói chuyện, Hàn Thất lục lại tiếp tục nói: "Lạc thiếu gia là con trai độc nhất của Lạc lão. Lạc lão cô có biết không? Là người có điạ vị cao nhất trong giới đạo diễn. Phim của ông ấy lúc nào cũng cháy vé."

​Thì ra là con trai của đạo diễn.

​An Sơ Hạ trầm mặc, trong lòng nhớ lại, Hướng Mạn Quỳ bán thân thể của mình chẳng lẽ là muốn lấy được vai diễn từ chỗ Lạc lão kia? Ngẫm lại thì cô ta đi theo Lạc thiếu kia cũng không thiệt thòi.

​"Bất quá, tôi vẫn thấy rất kỳ quái, cô làm sao có thể hỏi chuyện của anh ta?"

​An Sơ Hạ cảm giác được ánh mắt của Hàn Thất Lục có vẻ nghi hoặc, cố giả bộ trấn tỉnh: "Vừa rồi tôi đi lấy áo khoác, nghe được có mấy người thảo luận về người  này, giống như rất lợi hại."

​"Lợi hại?" Hàn Thất Lục lạnh lùng cười: "An Sơ Hạ, hiện tại ngồi ở bên cạnh cô là tôi đây, mới là đại thiếu gia chân chính là rồng đấy. Nếu là nghĩ muốn quyến rũ, cô cũng có thể là đi quyến rũ tôi, mà không phải hắn."

​An Sơ Hạ cắn răng, thanh âm như người mất tiếng nói: "Tôi không nghĩ muốn quyến rũ anh ta!"

​"Tốt nhất nên là như vậy."

​Hàn Thất Lục nói xong, trong lúc này yên tĩnh trở lại, chỉ có thể có gió thổi qua lá cây lắc lư thanh âm.

​Cũng không biết hai người trầm mặc bao lâu, Hàn Thất Lục phá trầm mặc: "Cô hôm nay trang điểm rất dày sao?"

​An Sơ Hạ nhắm mắt lại không nhìn tới anh: "Tôi đây da mặt đẹp tự nhiên, phấn lót chính là thứ vồ dụng."

​Hàn Thất Lục nheo mắt lại, thần sắc như là đang nhìn một tên tội phạm: "Vậy vì cái gì sắc mặt cô lại trắng bệch như vậy? Nhìn cứ như xác chết vậy."

​An Sơ Hạ đột nhiên mở to mắt, cực kì không vui: "Này, Hàn Thất Lục! Anh hôm nay nói chuyện như thế nào từng chữ đều là đâm chọt vậy, tôi đâu có làm gì đắc tội anh hả?"

​Tiếng nói vừa ngừng, Hàn Thất Lục không có thu lại ánh mắt, mà là hai tay xoa nhẹ mặt cô. Ngay sau đó lại sờ soạng một phen chiếc áo khoác của cô. Cơ hồ là đồng thời, anh đột nhiên đứng lên: "Cô vừa mới rơi vào trong hồ sao? Như thế nào mà quần áo lại ẩm ướt như vậy?"

​An Sơ Hạ cảm thấy trái tim cô sắp bay ra khỏi lòng ngực, nói với chính mình, nhất định phải trấn tỉnh! Chuyện của Hướng Mạn Quỳ  tuyệt đối không thể để cho Hàn Thất Lục biết.

​"Áo khoác dính vào quá bánh ngọt, nên tôi đem đi rữa."  Lời của cô rất thành khẩn, không giống như là đang nói dối.

​Hàn Thất Lục lập tức bày ra một bộ thâm ác: "An Sơ Hạ, đầu óc của cô nhất định là chứa toàn bả đậu rồi!"

​Rất nhanh, Hàn Thất Lục đột nhiên cỡi áo khoác của cô ra.

​"Này, làm gì vậy?" An Sơ Hạ ngẩng đầu lên trừng anh: "Anh  tới cùng muốn làm gì? Ở trong này nếu như bị người khác nhìn thấy được, kia..."

​"Nhìn thấy thì đã sao? Hiện tại toàn bộ thế giới đều biết Hàn gia thừa nhận cô là con dâu, nếu như bị nhìn thấy thì cũng có sao?"

​"..." An Sơ Hạ không phản bác được.

​"Huống chi." Hàn Thất Lục hạ khóe miệng: "Trong đầu cô nghĩ gì tôi cũng hiểu được... Dung tục? Tôi chỉ là muốn cho cô cởi áo khoác ra, trang phục mặc lên người bị ướt hết, không cảm mạo mới lạ."

​Nguyên nhân chính là như thế này, cô còn tưởng rằng...

​An Sơ Hạ chỉ cảm thấy trái tim đập liền hồi, liền ngay cả trên mặt đều là nóng rát.

​Vì che dấu chính mình xấu hổ, cô chủ động cởi áo khoác của chính mình, nhưng đồng thời Hàn Thất Lục cũng cởi áo khoác của chính mình sau đó để lên vai cô.

​"Anh không phải nói mình đang lạnh sao?" Cô hơi nhếch môi nhìn về phía Hàn Thất Lục.

​"Tôi là đàn ông." Hàn Thất Lục nói xong lại vẫn "Hừ" một tiếng: "Về thôi, tiệc này chắc cũng xong rồi. Chúng ta liền sớm một chút trở về, nơi này thật sự nhàm chán cực độ!"