Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 544: Đừng giả bộ

Edit: Khải Nhi

Beta: @nhoxpanda (Gấu)

​An Sơ Hạ ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập phức tạp vừa lúc Hàn Thất Lục đều nhìn thấy.

Vì cái gì cô thấy trên đầu Hàn Thất Lục xuất hiện một chiếc mũ, hơn nữa là màu xanh? (Ý anh ấy nói bị cắm sừng J)

​"Nghĩ gì thế?" Hàn Thất Lục nghĩ cô chỉ là ngơ ngác nhìn anh, tiện cong ngón tay gõ lên đầu cô một chút: " Cô ngốc sao? Tôi hỏi cô vừa rồi đi đâu?"

​An Sơ Hạ lắc đầu, trong ánh mắt hiện lên một vẻ bối rối: "Không có! Tôi không có đi, tôi vẫn ở nơi này mà!"

​"Vẫn ở nơi này?" Hàn Thất Lục nheo lại mắt, hồ nghi hỏi han: "Tôi vừa rồi tại sao không có thấy cô ở đây?"

​Vừa rồi phòng vệ sinh xảy ra chuyện thật sự là quá mức khó có thể nói ra, An Sơ Hạ đại não bắt đầu suy nghĩ, nếu nói cho Hàn Thất Lục, để cho Hàn Thất Lục đến đó mà nói như thế anh sẽ cùng Hướng Mạn Quỳ từ đây saygoodbye.

​Đây là chuyện cô tha thiết ước mơ, cẩn thận ngẫm lại thì sĩ diện của Hàn Thất Lục sẽ để vào đâu? Vị Lạc thiếu kia hình như cũng là không thể trêu chọc, chỉ sợ sẽ mang đến cho Hàn gia nhiều phiền toái?

​Hơn nữa, nếu Hàn Thất Lục cứ như vậy cùng Hướng Mạn Quỳ chia tay, vậy anh cũng không nhất định sẽ thích cô. Nghĩ như vậy, nếu mang chuyện này nói lại thì chỉ có thể là trăm hại mà không một lợi.

​An Sơ Hạ mau chóng phân tích những thứ này, nghiêng đầu tránh đi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hàn Thất Lục, lung tung trả lời: "Cực kỳ nhàm chán, liền đi dạo một chút. Đúng rồi, tôi vừa rồi tìm thấy vườn hoa kia, như thế liền đi đến đó?"

​"Cô đi ra vườn hoa để làm chi? Không ăn một chút gì lót bụng?" Hàn Thất Lục nói xong, liếc mắt nhìn cô: "Như thế nào tôi cảm thấy cô là lạ?"

​Tâm tình của cô rõ ràng như vậy sao? An Sơ Hạ cực lực che dấu, cố ý đón nhận ánh mắt Hàn Thất Lục nói: "Tôi lạ chỗ nào hả? Trái lại anh, như thế nào không làm chuyện của mình tới tìm tôi để làm chi?"

​"Bởi vì nhàm chán." Hàn Thất Lục chung quanh mắt nhìn: "Ở trong này cùng tôi nói chuyện đều là các thành phần bám víu, trèo cao, cảm thấy được không thoải mái cho nên muốn tìm cô mà thôi."

​An Sơ Hạ thật muốn bảo anh đi tìm Hướng Mạn Quỳ nhưng là nghĩ vẫn không thể nói được.

​"An Thần xuyên đâu?"

​Hàn Thất Lục nhíu mày, nhìn về phía bên kia: "Cậu ta còn phải tiếp khách."

​An Sơ Hạ theo ánh mắt Hàn Thất Lục nhìn qua đi, chỉ thấy An Dịch Sơn đi cùng An Thần Xuyên và một vai ông chú nào đó, hẳn là trên thương trường họ cùng hợp tác.

​"Cô không đi chào hỏi cha nuôi của cô sao?" Hàn Thất Lục một bàn tay kéo An Sơ Hạ qua, lập tức hướng về phía An Dịch Sơn đang đứng.

​An Sơ Hạ không phòng bị chút nào, giày cao gót cô đi cực kỳ bất tiện thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

​"Anh dẫn tôi đi đâu?" Bởi vì bị Hàn Thất Lục lôi kéo, cô bất đắc dĩ chỉ có thể vội vàng đi theo. Nghĩ thầm, rằng anh không thể suy nghĩ vì cô một chút sao? Cô mang giày cao tận tám phân đấy! Đối với cô mà nói, dùng giày cao gót đi thong thả thì đúng là một chuyện gian nan, anh lại vẫn đi nhanh như vậy!

​Miên man suy nghĩ, Hàn Thất Lục đã đứng lại, một bàn tay kéo An Sơ Hạ vào lòng, đối diện với An Dịch Sơn cười nói: "Chú An."

​An Sơ Hạ ngẩng đầu, có vẻ có chút không biết làm sao.

​"Đây không phải Hàn gia thiếu gia sao?" Vài người đưa ánh mắt rơi trên người anh: "Thật sự là trò giỏi hơn thầy mà, vừa thấy khí này chất liền biết về sau nhất định sẽ phát huy tài năng không tưởng, Chủ tịch An phúc khí thật tốt!"

​Cũng có người nhìn An Sơ Hạ: "Phải nói chủ tịch An phúc khí rất tốt, có thể có một người con gái như vậy!"

​An Sơ Hạ xấu hổ mà rụt đầu lại, cực kỳ cố gắng đối diện với An Dịch Sơn cười một chút: "Cha nuôi."



​"Tốt tốt tốt." An Dịch Sơn tâm tình rất không tồi mà đến gần, vỗ nhẹ vào đầu An Sơ Hạ: "Đã gầy đi rồi? Con phải ăn nhiều một chút, đừng mãi lo giảm béo, hôm nào ta để cho Thần Xuyên mang đến mấy con bồ câu cho con bồi bổ."

​Bồ câu còn có thể dùng để ăn sao?

​An Sơ Hạ xấu hổ mà vò đầu: "Cảm ơn cha nuôi."

​"Cảm ơn cái gì? Có gì mà phải cảm ơn? Con còn chưa tới nhà cha quá hai lần? Lúc nào rảnh rồi để cho Thất Lục đưa con cùng nhau về nhà, đừng quên con còn có người cha nuôi này."

​Hàn Thất Lục ở một bên cảm thấy được có chút không thú vị, anh vốn là muốn mượn "Cha vợ tương lai" đùa cô một phen, không nghĩ tới sẽ nhàm chán như vậy.

​"Kia chú, chúng con đi ra vườn hoa dạo một lát, các người cứ tiếp tục nói chuyện." Hàn Thất Lục lễ phép đối diện với An Dịch Sơn gật đầu, lôi kéo An Sơ Hạ hướng vườn hoa đi tới.

​"Hai đứa trẻ này tựa hồ quan hệ rất tốt". Vài vị trưởng bối thở dài: "Vẫn lại là tuổi trẻ tốt!"

​Chỉ có An Thần Xuyên sầu lo mà nhìn bọn họ bước đi, bọn họ thật sự giống vài vị trưởng bối nói như vậy, quan hệ rất tốt sao?

​Vườn hoa cửa bị đẩy ra, lúc này đại bộ phận mọi người đi tiệc bên kia, sẽ không để ý đến một hai người ở trong vườn hoa.

​Một cảm giác lành lạnh kéo đến, An Sơ Hạ không khỏi run run hai vai.

​"Cái kia... Lăng Hàn Vũ cùng Tiêu Minh Lạc đâu?" An Sơ Hạ phá tan trầm mặc nói: "Vừa rồi hình như không thấy bọn họ nữa."

​"Hàn Vũ đang bị Lão Thái Gia dẫn đi ngoại giao, học như thế nào theo người giao tiếp, còn Minh Lạc, đang bị ép cùng vị Hứa tiểu thư kia ở sân nhảy khiêu vũ. Nhiều người lắm cho nên cô không thấy được là phải." Hàn Thất Lục hồi đáp, đột nhiên nhìn về phía cô, không hờn giận nói: "An Sơ Hạ, tôi phát hiện tâm cơ cô thật sự rất sâu."

​"Anh lại đang nói cái gì?" An Sơ Hạ có vẻ có chút không vui: "Anhchắc là không còn nhớ rõ lần đầu tiên cùng gặp mặt, tôi nói là lòng tôi rất sâu à."

​"Không phải." Hàn Thất Lục nhìn chằm chằm vai cô xem: "Cô biết rõ rành rành phía sau mình lộ ra một miếng thịt lớn, như thế nào cũng không biết chỉnh lại. Là cố ý để cho tôi cởi áo khoác đến khoác lên cho cô sao?"

​"..." An Sơ Hạ nghe xong, nhất thời không lời nào để nói, cái tên này chỉ vì một chuyện nhỏ mà lại suy nghĩ phức tạp lên?

​An Sơ Hạ không nói chuyện, Hàn Thất Lục tiếp tục nói: "Cô cứ như vậy hi vọng tôi đem áo khoác cởi cho cô mặc? Áo khoác của tôi đối với cô mà nói so với thân thể của chính mình lại vẫn quan trọng sao? Nếu như bị cảm lạnh, còn phải réo người đến chăm sóc cô, cầu xin cô động não chút có được hay không?"

​Nói thật, lúc này An Sơ Hạ cảm thấy được giẫm trên mặt Hàn Thất Lục thật nhiều cũng không hết giận!

​"Hàn Thất Lục, anh có thể hay không đừng đem suy nghĩ của chính anh áp đặt trên người người khác? Người nào cần áo khoác của anh, tôi chỉ là đã quên đem áo khoác mà thôi. Huống chi, anh căn bản không nói cho tôi biết muốn dẫn tôi tới vườn hoa?" An Sơ Hạ cực kì tức giận.

​Đúng là Hàn Thất Lục người này đứng ở trước mặt cô, hơi hơi nghiêng thân làm ra vẻ: "An Sơ Hạ, cô không thể theo ý của tôi, làm cho tôi đem áo khoác cởi cho cô sao?"

​"..."

​Món nợ này cô sẽ ghi nhận, sau này sẽ cùng Hàn Thất Lục tính sổ? Xem anh hiện tại bộ dáng đẹp trai như vậy ức hiếp cô.

​"Lúc nãy, tôi cũng không thấy cô cầm áo khoác." Hàn Thất lục vừa nói vừa cởi áo khoác của mình, dương tay giúp cô khoác lên.

​Động tác không rõ mềm nhẹ, đêm đó ánh trăng cũng ôn nhu huyền diệu.

​Nhưng là nếu là mộng luôn luôn phải tỉnh dậy.

​An Sơ Hạ thần kinh căng thẳng, đôi mắt đột nhiên một trận co rút lại: "Không xong rồi!"

​"Không xong?" Hàn Thất Lục cau chặt mày: "An Sơ Hạ, cô lúc này không phải nên là nói với tôi cám ơn sao?"

​Lời Hàn Thất Lục nói, cô là không để vào tai, xoay người liền hướng cửa vườn hoa bên kia chạy tới.

​Lúc nãy ở nhà vệ sinh, cô không có đem áo khoác rơi trên mặt đất nhặt lại. Hướng Mạn Quỳ là đã thấy qua cô từng mặc áo khoác này, nếu bị Hướng Mạn Quỳ thấy được, không phải đã bị cô ta biết mình biết rõ toàn bộ sao?

​Nghĩ như vậy, An Sơ Hạ chân lướt như bay, dụng tốc độ nhanh nhất hướng đến sảnh của bữa tiệc. Chạy qua sảnh bữa tiệc, vì không thể làm cho nhiều người chú ý, đành phải đi chậm từng bước, đi đến hướng hành lang buồng vệ sinh khi đó mới bắt đầu một lần nữa chạy nhanh.

​Rốt cục chạy tới buồng vệ sinh, An Sơ Hạ hai tay chống đầu gối, bên trong đã không có giọng nói, cô lúc này mới dám lớn tiếng thở.

​Nghỉ ngơi vài giây sau, cô mau chóng đi vào nhà vệ sinh.

​An Sơ Hạ không tưởng được chính là cửa vừa mở ra, trước mặt cô là Hướng Mạn Quỳ thẳng tắp mà đứng ở đằng kia, hai tay ôm ngực, vẻ mặt đánh giá mà nhìn cô. Ở Hướng Mạn Quỳ phía trước một bước, liền có vật rơi xuống rơi trên mặt đất, là áo khoác của cô!

​Nếu tâm lý cô không tốt, nhất định sẽ bị Hướng Mạn Quỳ làm sợ tới mức thét chói tai đi?

​Nhưng mặc dù là cô thừa nhận năng lực tốt, cũng thực là bị hoảng sợ, cửa mở ra thấy một nữ nhân xõa mái tóc dài, mặc cho ai đều sẽ bị hù đến?

​"Cô... cô tại sao lại ở chỗ này?" Bởi vì khẩn trương, An Sơ Hạ ngay cả nói chuyện cũng có vẻ có chút cà lăm. Giọng run run tố cáo rằng cô đang khẩn trương.

​Hướng Mạn Quỳ khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhìn cô nói: "Nếu cần hỏi về chuyện này, hẳn phải là tôi mới đúng? An Sơ Hạ, cô tại sao lại ở chỗ này?"

​An Sơ Hạ hít sâu một hơi, bắt buộc chính mình trấn định lại.

​Càng vào những lúc như thế này, lại càng cần phải cẩn thận suy nghĩ đối sách.

​"Tôi tới lấy đồ của tôi, trước đi toilet đem áo khoác chắc là rơi ở chỗ này rồi." An Sơ Hạ khẽ cắn môi, chống lại ánh mắt Hướng Mạn Quỳ: "Chẳng lẽ, nhà vệ sinh chỉ có cô có thể tới, tôi không thể tới sao?"

​Hàng lông mi Hướng Mạn Quỳ rủ xuống, khóe miệng cong cong nhếch lên, đôi mắt hèn mọn không cần nói cũng biết: " An Sơ Hạ, mẹ nó đừng giả vờ nữa thật ra cô đã biết chuyện gì?"

​An Sơ Hạ khẽ cắn môi dưới, đây là tình huống gì? Chết tiệt! Chính mình căn bản không cần sợ hãi thôi! Người làm sai lại không phải cô!

​Như vậy nghĩ tới, An Sơ Hạ cực kỳ cố gắng mà cười một chút, học theo ngữ điệu của Hướng Mạn Quỳ nói: "Hướng Mạn Quỳ, mẹ nó ý tứ trong lời nói của cô tới cùng là có ý gì?"

​"Là tôi hỏi cô trước? Cô khi nào thì đã tới nhà vệ sinh, khi đó cô nhìn thấy gì, hoặc là nghe được cái gì?"

​An Sơ Hạ thấy Hướng Mạn Quỳ đôi mắt tử lóe ra một chút, nói dứt lời sau hơi nhếch môi, hiển nhiên bông quỳ héo so với cô phải khẩn trương hơn.

​Không sai, làm sai không phải cô, cô không việc gì phải hãi! Nên sợ cũng Hướng Mạn Quỳ sợ hãi!

​"Cô hi vọng tôi thấy cái gì hoặc là nghe được cái gì đây?" An Sơ Hạ đôi mắt trong suốt mỉm cười, xoay người lại định nhặt áo khoác bị rơi trên mặt đất.



​Đúng lúc này, Hướng Mạn Quỳ đột nhiên duỗi ra chân, hung hăng mà dẫm lên áo khoác của An Sơ Hạ.