Ed: dangngocchauBeta: anhduong2506Tom đột nhiên dừng bước, đồng thời ngồi xuống: "Lên đây đi, tôi cõng cô."
Sơ Hạ sửng sốt một chút, lắc đầu nói: "Không cần, tôi có thể tự mình đi."
"Tôi sợ cô vẫn chưa đi đến nơi đã mệt chết rồi, hay là tôi cõng cô đi! Nhanh lên một chút." Tom nhíu chặt lông mày, cảm giác được An Sơ Hạ nhẹ nhàng leo lên lưng mình mới đứng dậy: "Con gái Trung quốc đều nhẹ như vậy sao?"
Đây coi như là khích lệ sao? An Sơ Hạ không trả lời, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Ước chừng đi hơn hai giờ, mặt trời đã lên rất cao. Rốt cục Tom dừng lại ở trước một tảng đá lớn, đồng thời buông An Sơ Hạ xuống. Ánh mắt của cậu nhìn lên tảng đá nói: "Người cô muốn tìm ở phía kia."
Lưng An Sơ Hạ cứng đờ, cô phát hiện, hiện tại chính mình so với lúc mới vừa nghe được tin Hàn Thất Lục bị Nam Cung Tử Tước đánh bị thương còn hơn thế. Hai chân nặng nề, tự nhiên không có cách nào giơ chân lên đi tới được.
"Đừng nói đã gặp nhau." Tom nhìn bộ dáng này, xoay người dứt khoát rời đi. Phía dưới xảy ra chuyện gì, cậu quyết định không kể, nhanh chóng cước bộ. Thiện lương là bệnh, phải trị! Tom nghĩ như vậy, rất nhanh biến mất trong khu rừng rậm rạp...
"Hàn Thất Lục...?" Sơ Hạ nhỏ giọng hô lên, cô phát hiện ngay cả giọng của mình đều run rẩy. Vì sao cái chết luôn gần cô như vậy? Vì sao cuộc sống đối với cô luôn không công bằng như vậy? Vì sao những người cô yêu nhất, mỗi một người đều bỏ cô đi?
Nước mắt lần nữa bắt đầu rơi xuống, rốt cục cô quyết định, từng bước đi tới tảng đá này. Nơi này cỏ mọc rất thưa thớt, đá nhỏ rất nhiều, rõ ràng chỉ chừng mười thước, nhưng xa như mười km.
Cô đứng trước tảng đá, chỉ cần vòng qua tảng đá, có thể thấy anh -- không biết anh sống hay chết.
Hít sâu một hơi, cô cắn chặt răng vòng qua tảng đá, nhìn thấy... trên đất đầy máu, còn có người đang nằm trong vũng máu.
"Không phải --" Sơ Hạ lập tức che mắt, nước mắt lại xuyên qua khe hở đầu ngón tay từng giọt chảy xuống. Trong không khí tràn đầy hương vị cỏ xen lẫn nhàn nhạt mùi máu tươi. Cô chậm rãi bỏ tay xuống, từng bước đi tới gần Hàn Thất Lục.
Anh vẫn đẹp trai như vậy, mặc dù nhắm chặt hai mắt, mặc dù mặt tái nhợt, mặc dù không nhúc nhích, vẫn đẹp trai giống như hoàng tử đến từ trong cổ tích.
"Hàn Thất Lục!" Rốt cục, An Sơ Hạ đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh người Hàn Thất Lục, dùng hết sức lực toàn thân ôm chặt anh. Cô sợ hãi phát hiện nơi Hàn Thất Lục trúng đạn lại là đầu, một loại cảm giác vô lực mãnh liệt tràn đến tim cô.
Lý trí chưa hoàn toàn biến mất, cô nhẹ nhàng đem Hàn Thất Lục nằm ngang, lỗ tai để ở trước ngực của anh. Tim đập hơi yếu, cô cực kỳ vui mừng, tim còn đập, tim còn đập!
"Hàn Thất Lục, em cõng anh xuống núi, anh nhất định phải chịu đựng." Cô nâng Hàn Thất Lục dậy, đột nhiên một cái vòng tròn hình trụ gì đó từ trong tay nắm chặt của Hàn Thất Lục rơi ra. Nhìn chăm chú là phân nửa đạn báo hiệu.
Xem ra Hàn Thất Lục muốn cầu cứu, có thể là bởi vì bị thương quá nặng tới mức ngay cả đạn báo hiệu cũng không kịp bắn liền hôn mê.
An Sơ Hạ bắn tín hiệu, cô tìm được vài miếng bên cạnh tảng đá. Không biết ban ngày có thể thấy vị trí báo hiệu hay không, thế nhưng cô không chờ được rồi.
"Bành --" một tiếng, đạn tín hiệu bị phóng lên bầu trời thành màu đỏ sậm. Bởi không có gió, màu sắc lâu sau mới tiêu tán.