Ed: T.PhươngBeta: NhoxPanda2Cô muốn chửi ầm lên, Nam Cung Tử Tước là một tên tiểu nhân, đột nhiên lý trí lại dằn xuống.
Cắn răng, cô nâng cao cằm nói: "Nam Cung Tử Tước ngang nhiên cho người giám sát tôi, cách làm này chẳng lẽ cũng rất quang minh lỗi lạc sao?"
Lời này nói trên mặt lúc trắng lúc xanh, một người giám sát quả thật là một hành vi không hề quang minh chính đại."Nếu anh ta đã không quang minh chính đại, tôi vì cái gì phải tuân thủ quy tắc trò chơi rắm chó kia a? Huống chi, nếu tôi không có mất trí nhớ mà nói, tôi căn bản là cũng không làm trái với quy tắc trò chơi." Cô cũng không nghĩ bao nhiêu công sức bỏ ra như vậy, lại bị Nam Cung Tử Tước đem trở về con số không. Hàn Thất Lục còn không có tìm được, nói thế cô cũng không thể bị bắt trở về! Cho nên khả năng ăn nói của cô hiện tại trở nên càng lợi hại hơn bao giờ hết.
Tiếng Trung Quốc nói tương đối tốt thì sao, dù gì cũng là dùng tiếng Trung Quốc tiếng mẹ đẻ của mình, nên sau một hồi An Sơ Hạ rõ ràng đang thắng thế.
An Sơ Hạ nói không sai, Nam Cung Tử Tước căn bản là cũng không có nói An Sợ Hạ không được phép tìm cứu viện. Nhưng là một khi An Sơ Hạ tìm cứu viện, tình cảnh của bọn hắn sẽ trở nên rất tệ. Dù sao bọn hắn hiện tại cũng không thể xuất hiện trước mặt người khác, một khi bại lộ, cảnh sát Trung Quốc, thế lực ngầm của bang phái bên Hàn Thất Lục, thế lực của tập đoàn Hàn thị, thế lực của Nam Cung Tử Phi, những thế lực này một khi liên hợp lại, cho Tước thiếu liền bị hủy diệt.
Mặc kệ việc Tước thiếu phân phó dù cho có phát sinh bất cứ sự tình gì cũng không có thể xuất hiện, đúng là hắn không thể mạo hiểm như vậy.
Trong đầu liền do dự, như là đang quyết định cái gì.
"Không bằng, An Sơ Hạ tiểu thư, chúng ta giao dịch đi."
An Sơ Hạ tìm một buổi tối mới tìm được chỗ này, huống chi ngày hôm qua cô bỏ đi di động, nếu như lúc này vẫn còn điện thoại thì có thể tốt rồi. Hiện nay đột nhiên lại xuất hiện ra một thủ hạ Nam Cung Tử Tước tới, trong lòng cô không biết có bao nhiêu hận Nam Cung Tử Tước cùng cái người vóc dáng to lớn đáng ghét này.
"Tôi không rảnh cùng với anh tiến hành cái gì giao dịch, mời anh trả điện thoại cho tôi!" Giọng nói của cô cực kì tức giận.
Tom đành phải trực tiếp mở miệng: "Không cho cô cùng bên ngoài liên hệ, mà tôi, sẽ giúp cô tìm đến nơi cô muốn tìm."
Vừa nghe hắn nói như vậy, An Sơ Hạ giật mình: "Anh... Lời anh nói nghĩa là gì? Anh nói thật sao?"
Nếu là đứng ở góc độ Nam Cung Tử Tước, khẳng định là không hy vọng cô tìm được người. Vậy con người này đang đùa cái gì? Cô có nên đặt hy vọng vào con người này không? Cô hiện đang rất rối rắm.
"Tôi chưa bao giờ gạt cô." Hắn để điện thoại vào trong túi mình, làm gì đó, một hình tròn phát sáng hiện ra, ở mặt trên thần tốc sờ một món đồ nào đó, sau đó lại bỏ vào túi tiền: "An Sơ Hạ tiểu thư, xin theo tôi."
Hắn đã ở phía trước dẫn đường, An Sơ Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng hắn một hồi, cuối cùng lựa chọn tin tưởng con người đó. Dù sao nếu chỉ dựa vào một mình cô tại rừng núi hoang vu này để tìm người, nói không chừng tìm một năm vẫn không tìm thấy.
Cô không có lựa chọn nào khác.
Vóc dáng kia nhìn vật tròn tròn trong túi tiền vài lần, An sơ Hạ tin tưởng kia đấy hẳn là một thứ giống với GPS, một hệ thống hướng dẫn gì đó.
"Anh vì cái gì phải giúp tôi tìm người?" Đi rất lâu, hắn dần không có nói nữa, ngược lại là An Sơ Hạ đành lên tiếng phá bỏ yên tĩnh.
"Tôi không vì giúp cô." Hắn trả lời, vẫn như cũ, vẫn duy trì tốc độ đi đường: "Tôi chỉ là làm theo giao dịch."
An Sơ Hạ nhún vai, cũng không nói thêm gì. Con người này thật đúng là cố chấp cực kỳ.