Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 102: Bán kết

Từ khi bắt đầu thi đấu đến nay, Phượng Hoàng thế như chẻ tre, dùng thành tích toàn thắng để biến một chiến đội mới thành lập không được coi trọng đi thẳng tới vị trí chiến đội số một tinh hệ Bell, quả là tạo nên kỳ tích. Có thể khẳng định, bất kể kết quả cuối cùng của họ thế nào, việc này sẽ trở thành thần thoại.

Người mạnh vẫn luôn làm cho người ta chú ý và theo đuổi, khi Phượng Hoàng mang lại cho khán giả sự kinh hỉ và chấn động, đồng thời cũng thu hút một số lượng fan rất lớn, dù hôm nay họ tới nơi nào tác chiến, hầu như đều có fan xuất hiện.

Điều này càng rõ ràng hơn khi ở tinh hệ Bell, nhưng tại hai tinh hệ khác, bởi vì họ không có hào quang vạn trượng được người người chú ý như chiến đội Hoàng Gia, vì vậy đối với fan của một vài đội uy tín lâu năm, Phượng Hoàng vẫn còn là một cái tên lạ lẫm, chỉ có ấn tượng đại khái: đó là chiến đội đứng đầu tinh hệ Bell, chưa từng thua trận nào, hẳn là khá lợi hại, nhưng còn lợi hại tới mức nào thì vẫn mơ hồ lắm.

Một vài người xem ăn tạp mặc dù vẫn thường xuyên quan sát trận đấu ở tinh hệ mình, nhưng bởi vì mùa giải Liên Minh lần này, họ thường xuyên thấy được bóng dáng Phượng Hoàng trong những pha phấn kích, nhờ vậy cũng bắt đầu chú ý tới chiến đội có tiền đồ này, họ hiểu biết hơn đa số khán giả khác… Hiện tại Phượng Hoàng tới tinh hệ Murs thi đấu, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng họ cảm thấy chiến đội nhà mình có tỷ lệ thắng không lớn lắm.

Đối thủ của Phượng Hoàng càng khắc sâu điều ấy, thấu hiểu rất rõ là đằng khác, dù sao năm trước họ cũng cùng đánh buổi tụ hội, con thỏ hung tàn nào đã đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng họ, trong đội của họ còn có người bị cậu ta đạp chết cơ mà.

Trên thực tế, buổi tụ hội chỉ để chơi trò chơi, hoàn toàn mang tính chất giải trí, bình thường mọi người sẽ không liều mạng như khi thi đấu chính thức, thế mà ngay ở buổi tụ hội mà đội viên Phượng Hoàng đã biểu hiện đẹp mắt nhường ấy, vậy thực lực của cậu phải mạnh mẽ tới mức nào.

Chiến đội của họ nằm trong top 20 tinh hệ Murs, trình độ ở mức trung đẳng, hai trận trước khá may mắn khi đụng phải đối thủ bình thường, có điều lần này chắc phải dừng chân ở vòng chung kết rồi, nhưng dù sao họ cũng đã đánh rất nhiều trận, biết rõ việc đời không có gì là tuyệt đối, liền quyết định không nghĩ nhiều nữa, quyết định đánh một trận thật thoải mái.

Gần đây, tâm trạng của Bạch Thời cũng bi thảm như fan của đối thủ vậy, bởi vì đêm bị kéo về khách sạn hôm ấy, cậu suýt nữa đã lăn lên giường với đại ca.

Có lẽ do đêm giao thừa cậu thừa nhận nhớ đối phương, làm cho tình cảm vẫn luôn bị đè nén tuôn trào một chút, cũng có lẽ do hành tinh này đang vào đông, nằm trong chăn ôm đại ca quá thoải mái, hoặc có lẽ do tác dụng gấp đôi của nệm mềm mại thư giãn và mùi sữa tắm thơm ngát, làm cho dây thần kinh của cậu trì trệ, tóm lại sau khi bọn họ tắm rửa xong, thời điểm đại ca kéo cậu vào lòng cúi đầu khẽ hôn lên khóe miệng, Bạch Thời chỉ thấy trong đầu ù ù, không thể khống chế được nữa.


Cậu gần như vô thức túm lấy cổ áo đại ca, dùng sức kéo anh về phía mình, nhắm mắt hôn lại. Những chuyện sau đó quả thực như nước chảy thành sông, nếu không phải cậu vẫn còn giữ một chút lý trí, chắc sẽ lột hết quần áo như lần trước, thở dốc rồi mở chân ra quấn chặt lấy eo anh mất.

Nhưng thực ra tình huống lúc đó cũng không khá hơn hai việc trên là bao, cái câu đàn ông là sinh vật suy nghĩ bằng nửa người dưới không hợp với cậu lắm, nhược điểm bị khống chế, cậu còn chẳng có suy nghĩ giãy dụa nào, mà chui thẳng vào trong ngực đại ca, trong lúc mê loạn chợt nghe người này khàn khàn hỏi: “A Bạch, có yêu anh không?”

Cậu đã nói gì?

Cậu trả lời: “Ừ.”

Má ơi, quả thật không còn gì bết bát hơn nữa rồi! Ngày hôm sau, cậu ôm Tri Nguyên thú yên lặng làm tổ trên giường mà suy nghĩ, chẳng phải mình chỉ có thiện cảm sao, thật sự yêu hả? Cậu nghĩ nửa ngày, cho ra kết luận rằng đại ca ưu tú như vậy, lại đối xử với cậu rất tốt, làm sao không yêu được đây?

Bạch Thời cảm thấy đau đầu quá, nếu như đã nhận rồi thì cậu sẽ không kiểu cách nữa, huống chi quan hệ giữa họ đã sớm mập mờ không rõ, có nhận hay không cũng chẳng khác nhau là bao, chỉ là cậu cảm giác được rõ ràng rằng sức nặng của thế giới này đã trở nên nặng hơn mộ chút, nhỡ đến ngày thật sự phải lựa chọn, có khi cậu sẽ nổi điên mất.

Nhưng việc này cũng chưa là gì, chỉ sợ thế giới này không cho cậu quyền lựa chọn mà ném cậu thẳng về nhà… Như thời điểm cậu tới nơi này.

Cho nên mấy ngày nay Bạch Thời cứ suy nghĩ mãi một vấn đề, nếu như dụ người ta vào rồi mà lại chạy mà không chịu trách nhiệm thì chẳng khác nào thứ cặn bã, đã vậy từ xưa tới nay cậu đối với vấn đề tình cảm đều ôm thái độ phải nghiêm túc chịu trách nhiệm đến cùng, phương án gì cũng nghĩ rồi, nhưng chưa từng nghĩ làm cặn bã.

Vì vậy Bạch Thời cảm thấy rất không ổn, tâm trạng này kéo dài cho tới ngày so tài hôm nay, cậu yên lặng đi theo đồng đội vào hội trường.

Khán phòng đã được lấp đầy, âm nhạc vang lên, tiết tấu mang theo cảm giác như đang lên chiến trường, làm người nghe phấn chấn không thôi. Người chủ trì đã nói xong lời dao đầu, sau đó liền mời hai đội ngũ lên sân khấu.

Bạch Thời đoán sẽ có fan, đối với những tấm biển “Tiểu Nhị Hóa” được biến tấu đủ thể loại, cậu đã chán không muốn phản ứng rồi, nhưng lúc cậu đứng ở trung tâm sân khấu nhìn về phía trước, lại thấy họ giơ một tấm biển kỳ quái, nhìn kỹ mới thấy đây là một tấm hình cậu biến thân thành con thỏ bự ở buổi tụ hội, bên trên thì viết ba chữ “Tiểu Nhị Hóa” theo kiểu dễ thương.


Bạch Thời: “…”

Hai mắt Bạch Thời tối sầm lại, mẹ nó chứ, tốt xấu gì thì ông đây cũng là nam chính nhá, mấy người có dám để ông khí phách hơn không hả?!

Cậu lại cảm thấy mệt mỏi quá, trả lời câu hỏi của người chủ trì một cách vô cảm, nghe hiệu lệnh bảo hai bên chuẩn bị, bèn nhanh chóng đi xuống phía dưới, sau đó lại đi lên một lần nữa, tiến vào hệ thống, yên lặng chờ lượt đấu đầu tiên bắt đầu.

Người được đối phương phái ra chính là người bị cậu đạp chết trong buổi tụ hội, giờ phút này thấy đối thủ là con thỏ kia, người nọ cảm thấy tim đang run rẩy, sau khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, động tác cũng có vẻ chần chừ. Chỉ là Bạch Thời sẽ không bởi vậy mà hạ thủ lưu tình, cậu đang bị kích thích bởi cả hai việc bị biến thành cặn bã và thỏ, lập tức bùng nổ, nhanh chóng xông lên phía trước, rút kiếm bổ xuống, chiếm lấy ưu thế ban đầu.

Đối thủ phản ứng rất nhanh, vội vàng lảo đảo đối phó, kết quả bị Bạch Thời đánh cho liên tục lui về phía sau, còn chẳng có chỗ mà phản kháng.

Khác với thi đấu bình thường, trong trận đấu ở vòng chung kết, tuyển thủ được tự do lựa chọn thuộc tính, chỉ cần thời gian làm lạnh chấm dứt thì muốn hoán đổi thế nào cũng được. Vì vậy Bạch Thời bèn thẳng tay dùng gió thổi bay đối thủ, sau đó dựa vào thuộc tính nhanh nhẹn truy kích, tranh thủ lúc đối phương chưa kịp điều chỉnh, dùng sức nhấn nút bắn, mấy phát pháo liên tục đập xuống không gián đoạn, trong chớp mắt đã giải quyết người ta.

Toàn bộ quá trình này vô cùng sắc bén, hiệu suất cực cao, thậm chí còn không tốn tới hai phút, sau khi thông báo trận đấu kết thúc xuất hiện trên màn hình, cả khán phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh, mất mấy giây sau mới tỉnh táo lại, tiếng vỗ tay ầm ầm. Fan của Phượng Hoàng phấn khởi hết sức, đồng loạt hô to Tiểu Nhị Hóa.

Bạch Thời tháo kính xuống đứng dậy, trong ánh mắt là một màu nhuệ khí, bắt tay với người ta, quay người xuống đài.

Việc này có hiệu quả chấn động hết sức ghê gớm, khí thế của đối phương giảm mạnh, Lam mỉm cười nheo mắt lại, hài lòng bước lên sân khấu.

Trải qua một trận đấu trút giận, Bạch Thời cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, chậm rãi bước vào khu nghỉ ngơi, đi tìm đại ca ở góc hẻo lánh theo thường lệ, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh. Tống Minh Uyên xoa xoa đầu cậu, khen một câu đánh không tệ.

Tri Nguyên thú đang nằm trong cái giỏ nhỏ, thấy thế cũng vội vội vàng vàng nhào về phía trước, duỗi móng vuốt níu thành giỏ, hai đứa cùng nhìn cậu, cặp mắt màu lam cực kỳ đẹp: “Ba ba~”

Bạch Thời ừ, đưa tay vuốt ve chúng, ánh mắt liếc qua, thấy trước mặt đại ca chợt lóe lên một khối màn hình, sau đó hình ảnh quen thuộc xuất hiện, không khỏi giật mình: “Anh muốn xem thi đấu?”


Tống Minh Uyên gật đầu, ôm eo cậu kéo vào trong lòng mình, ý bảo cậu cùng xem. Bạch Thời nhìn qua, phát hiện thứ mà đại ca dùng không phải là máy truyền tin mà là máy tính mini do Trọng Thiên biến thành, độ phân giải cực cao, xem rất đã mắt. Họ chờ đợi, một lát sau đã thấy biểu tượng của chiến đội Lục Thạch và Hoàng Gia xuất hiện trên màn hình, lại giật mình thêm lần nữa: “Là họ sao?”

“Ừ.”

Qua hai lượt đấu, trong sáu mươi đội của cả ba tinh hệ chỉ còn sót lại mười lăm đội, Hỏa Dương khá may mắn khi được luân không, mười bốn đội còn lại thì tiến vào trận đấu thứ ba. Phượng Hoàng đối mặt với chiến đội ở tinh hệ Murs này, Lục Thạch thì hơi xui xẻo khi gặp phải Hoàng Gia. Trận đấu này là sân nhà của chiến đội Hoàng Gia, thời gian bên kia cũng gần gần với múi giờ ở thành phố cậu đang ở, có điều chậm hơn một chút, bên này đã đánh trong một trận, bên kia mới bắt đầu.

Lục Thạch phái đội trưởng xuất chiến đầu tiên, chắc là muốn mở màn thật tốt, Hoàng Gia phái ra một thiếu niên với tướng mạo xuất sắc, nhìn cử chỉ lễ độ, cao quý hào phòng, tên là Velar. Bạch Thời đã từng gặp người này ở buổi tụ hội, biết rõ mãi đến vòng chung kết hắn mới xuất hiện, hơn nữa thực lực không tệ chút nào, chắc đây là một trận đấu rất đặc sắc, cậu chăm chú quan sát.

Thời gian đếm ngược đã chấm dứt, hai người cùng xông về phía đối phương, giao chiến kịch liệt. Thực lực của đội trưởng Lục Thạch thì không cần phải nói rồi, nhưng biểu hiện của Velar lại xuất sắc hơn buổi tụ hội nhiều, dần dần thắng thế. Bạch Thời nhìn một lát, đột nhiên hỏi: “Đại ca, em cảm thấy tinh thần lực của người này…”

Tống Minh Uyên biết cậu đã nhận ra, ừ một tiếng, bình tĩnh đáp: “Song A, tất cả đều là đỉnh phong.”

Bạch Thời ngơ ngẩn, hỏi: “Anh biết hắn?”

Tống Minh Uyên không phủ nhận, lại kéo cậu vào trong ngực, nói rằng sau này em sẽ biết hắn là ai. Bạch Thời định hỏi thêm, chợt nghe thấy tiếng vỗ tay nhiệt liệt vọng ra từ hội trường, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện họ đã đánh xong trận thứ hai, Lam thắng không chút bất ngờ, bây giờ là Trì Tả xuất chiến. Bạch Thời thấy vấn đề không lớn, bèn thu ánh mắt lại, tiếp tục nhìn màn hình.

Bên kia cũng đã đánh xong, cuối cùng Velar vẫn chiến thắng, chiến đội Hoàng Gia lấy được một điểm đầu tiên. Tuyển thủ thứ hai được Lục Thạch phái ra là Lăng An, cô nàng không hề bị ảnh hưởng bởi thất bại của đội trưởng, cao ngạo bước lên đài.

Từ lần giao phong thứ nhất tới nay, họ có gặp nhau vài lần, cậu từng có ý định hòa hoãn mối quan hệ với em gái này, nhưng hiệu quả không lớn. Về sau lúc tới đế đô, cậu mới biết Lăng An là chủ tịch của công ty phát hành Tranh Bá, hơn nữa tập đoàn này cũng là một ông lớn trong ngành thương mại điện tử, Bạch Thời lập tức đoán tập đoàn này có thể móc nối với Thiên Việt. Chỉ là có đại ca và Đường gia đầu tư, đã vậy sản phẩm của họ thật sự rất có ưu thế, câu cảm thấy dù không có mối quan hệ với Lăng An, họ cũng sẽ hợp tác thôi, vì vậy thở phào một tiếng, quyết định sau này tránh xa Lăng An một chút.

Lúc này màn hình vừa mới đặc tả Lăng An, nhìn rất rõ ràng. Tống Minh Uyên liếc nhìn bạn nhỏ ngốc manh nào đó: “Có ý kiến gì không?”


Bạch Thời đờ đẫn đáp: “… Không có.”

“Không muốn làm bạn với cô ta nữa?”

Chẳng biết vì sao Bạch Thời lại thấy chột dạ: “… Ừ.”

Tống Minh Uyên nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, thấy trận đấu sắp bắt đầu, không nhiều lời nữa.

Lam đã sớm phát hiện hai người này đang túm tụm lại xem thứ gì đó, nhưng hắn không muốn quấy rầy họ, cho nên không đi qua, cơ mà hắn hơi tò mò rồi đấy, nhịn một chút, mỉm cười hỏi: “Đang xem gì thế?”

Bạch Thời yên lặng chỉ chỉ màn hình, rõ ràng bên kia bắt đầu muộn hơn bên này, nhưng ba trận đầu đã đánh xong hết, ngoại trừ trận của đội trưởng Lục Thạch hơi phí thời gian, thì những trận còn lại không khác với trận của Bạch Thời vừa rồi là bao, quả thực không hề tốn sức.

Lam nở nụ cười: “Cả năm người đó đều là song A, trong đó có ba người sở hữu tinh thần lực cấp A đỉnh phong, lấy được thành tích thế này rất bình thường.” Hắn nói xong thì thấy Bạch Thời đang nhìn mình, lại cười: “Sao, em không biết?”

Bạch Thời lắc đầu, cậu chỉ biết chiến đội Hoàng Gia lợi hại, nhưng cuối cùng vẫn bị nam chính giải quyết và cả việc họ có sự thay đổi đội viên trước vòng chung kết thôi, còn lại không chú ý lắm, về sau phát hiện nhân vật phản diện không có mặt trong đội ngũ, Bạch Thời càng không muốn để ý.

Lam hơi bất đắc dĩ: “Bây giờ thì biết rồi đấy.”

Bạch Thời im lặng, mịa, không hổ là đối thủ cuối cùng, quả là lợi hại.

Sự chênh lệch giữa Hoàng Gia và Lục Thạch quá rõ ràng, chẳng mấy chốc đã kết thúc. Trận này cũng giống như vậy, Hoàng Gia thuận tợi tiến vào vòng đấu thứ tư.


Trong lượt loại trừ này, bảy đội ngũ thắng cuộc sẽ cùng với Hỏa Dương được luân không bắt đầu chiến đấu để chọn lấy bốn đội mạnh nhất vào vòng bán kết. Hỏa Dương đối chiến với Tinh Diệu cùng tinh hệ, đối thủ của Phượng Hoàng là một đội mạnh ở tinh hệ chính, có điều họ đã tiếp xúc ở buổi tụ hội, hơn nữa cũng xem video tư liệu, biết được thực lực của đối phương cũng ngang bằng Hỏa Dương, bèn nghiêm túc thi đấu, cuối cùng xem như hữu kinh vô hiểm.

Bởi vì chênh lệch múi giờ, mãi tới ngày hôm sau mấy trận khác mới lục tục kết thúc, bốn đội mạnh nhất lần lượt là Hoàng Gia, Phượng Hoàng, Xích Thiên và Tinh Diệu.

Mà đối thủ ở trận tiếp theo của họ chính là bá chủ tinh hệ Murs, một đội do toàn lính cơ giáp đã xuất ngũ tạo thành, chiến đội Xích Thiên.