Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 101: Thăm gia đình

Ý của Việt Tu rất đơn giản, muốn Bạch Thời về nhà ăn tết, nhưng không phải quay về nhà chính của Việt gia ở đế đô, mà là tới một trụ sở quân đội ở tinh hệ Murs.

Trong ba tinh hệ lớn của đế quốc Erna, ngoại trừ tinh hệ chính thì còn có Bell và Murs, lúc Bạch Thời vừa bắt đầu tiếp xúc với huấn luyện đã nghe nói tới, có năm đơn vị được nắm giữ bởi năm vị tướng quân cấp S trứ danh, tinh hệ chính có ba người, Bell và Murs thì có một, mà hiện tại cha cậu chính là thiếu tướng của một quân khu lớn đóng tại tinh hệ Murs.

Đêm đó Bạch Thời và ba mẹ cũng đã nhận thân qua video rồi, y học bây giờ rát phát triển, bởi vậy nhìn họ còn rất trẻ, hơn nữa cũng rất đẹp, hai người đứng cạnh nhau vô cùng xứng. Lúc mở video lên, mẹ cậu đã không kiềm được mà bật khóc, mặc dù ba vẫn nói cười không câu nệ, nhưng dường như ánh mắt dịu dàng ấm áp kia có thể xuyên thẳng qua màn hình mà truyền tới bên này.

Bạch Thời yên lặng vài giây, có lẽ cảm giác mà họ mang lại rất giống ba mẹ cậu, cũng có lẽ là tình cảm của họ dành cho con cái quá nồng nhiệt, không hề giữ lại chút nào, ngay cả cậu cũng có thể cảm nhận được thứ tình thân cùng chảy chung một dòng máu, lúc ấy cũng không thể nhịn được mà trò chuyện với họ tới tận khuya.

Hôm đó Bạch Thời đang tham dự buổi gặp gỡ, được ban tổ chức yêu cầu ở khách sạn, mỗi ngày đều rất bận rộn, đã vậy còn phải chăm sóc Tri Nguyên thú, bởi vậy không tới được dinh thự của Việt gia ở đế đô. Về điểm này thì ba mẹ rất ủng hộ, bởi vì theo suy nghĩ của họ, ba cậu muốn đích thân đón cậu trở về gia tộc, tổ chức một buổi yến hội long trọng, chính thức giới cậu cho toàn thể giới quý tộc tại đế đô.

Bạch Thời nghe họ thương lượng thời gian, không khỏi nhắc nhở rằng cậu đang thi đấu. Việt Tu cũng bật video để trò truyện, nói thêm rằng em trai phải bay đi khắp nơi, vì an toàn, tốt nhất là tạm thời giấu kín chuyện này đã, đợi em quay về đế đô nhập học rồi nói sau.

Hình như ba mẹ nhớ tới việc cậu đã bị thất lạc một lần, yên tĩnh một lát, nhưng lại không muốn con mình bị thiệt thòi, bèn hỏi thăm ý tứ của Bạch Thời.

Bạch Thời vẫn nhớ cốt truyện làm màu gây sự với con cháu thế gia, sâu sắc cảm thấy có khi cậu sẽ đổi sang một tư thế khác mà trải qua cốt truyện ấy, đương nhiên là đồng ý rồi. Vì vậy ba mẹ áp dụng đề nghị của con cả, không công bố tin tức này ra ngoài.

Sau khi Bạch Thời trở lại câu lạc bộ, họ vẫn luôn giữ liên lạc, trước mỗi trận đấu cũng sẽ nhận được tin nhắn của ba mẹ. Từ câu lạc bộ tới tinh hệ Murs phải đi qua cả tinh hệ chính, mẹ không ngăn nổi nỗi nhớ hơn chục năm, muốn tới tìm cậu, Bạch Thời càng hoảng sợ hơn, cho dù mỗi lần mẹ trò chuyện với cậu đều ngồi ở sô pha, hơn nữa còn đắp chăn lông dày nhưng cậu vẫn có thể nhận ra bà đang mang thai, đương nhiên không thể đồng ý.

Việt tướng quân và Việt Tu cũng vội vàng khuyên nhủ, nói đã gần tới ngày dự sinh rồi không nên hoạt động mạnh, lúc này mới cản được suy nghĩ kia của bà.

Bây giờ, mẹ đã sinh cho cậu một em gái nhỏ, ngày hôm qua vừa mới xuất viện, cơ thể còn chưa hồi phục hoàn toàn, ba quyết định ở lại cùng mẹ, không trở về đế đô nữa, bởi vậy ba mẹ muốn cậu tới tinh hệ Murs ăn tết.


Bạch Thời nhìn lịch trình, phát hiện đối thủ của trận đấu năm sau chính là một chiến đội nào đó thuộc tinh hệ Murs, đi từ chỗ ba mẹ tới địa điểm thi đấu rất tiện, bèn vui vẻ đồng ý, sau đó tìm Trì Tả, hỏi xem Trì Tả có muốn đi cùng mình không. Trì Tả đã biết thân phận của Bạch Thời, cũng mừng thay cậu, lắc đầu từ chối, chần chừ một lát thì nói thêm: “A Bạch, tớ muốn về nhà một chuyến, mãi mà không có tin tức của ông nội, tớ lo lắm.”

Bạch Thời im lặng, thực ra cậu cũng muốn biết đến cùng thì lão đầu đang ở đâu, liệu có phải cắn nhầm thuốc quá mạnh cho nên chạy đi tìm tổ chức kia liều chết không, cơ mà lão đầu lợi hại như vậy, nhìn sao cũng thấy tỉ lệ ổng làm người khác chịu thiệt lớn hơn, chắc không gặp chuyện gì không may đâu ha?

Bạch Thời đành an ủi: “Ông nội dặn chúng ta không cần tìm ông, chắc là có việc bận, tớ cảm thấy ông không sẽ không sao đâu.”

“Nhưng ông ở bên ngoài một mình không ai chăm sóc, nhỡ nhiễm bệnh hay bị bắt nạt thì phải làm sao đây?” Trì Tả lo lắng lắm, “Cậu nói ông đi một mình có thể đi được đến đâu?”

Bạch Thời tiếp tục im lặng, trong đầu thì nghĩ, đấy là cậu chưa thấy bộ dạng hung tàn của ổng thôi, nếu nhìn thấy là không có suy nghĩ đó đâu. Bạch Thời do dự một chút, lược qua nội dung diệt sói, giết người, càn quét đấu trường đen, chỉ nói lão đầu có một cơ giáp cao cấp màu đỏ, hơn nữa tinh thần lực của ổng rất là cao.

“…” Trì Tả mất trọn vẹn vài giây để tỉnh táo, nghẹn ngào hỏi: “Cậu nói thật chứ? Nhưng chúng ta sống cùng ông mười năm cơ mà!”

“Thật đấy, cho nên tớ cảm thấy cậu có về nhà cũng không tìm được ông đâu, có khi ông hết bận lại tới tìm chúng ta, ông đã biết chúng ta sẽ đi thi đấu rồi mà.”

Trì Tả đờ đẫn gật đầu.

Bạch Thời đoán rất có thể bạn nhỏ này đang có ảo giác mình vừa xuyên việt, cậu nhìn Trì Tả tràn đầy đồng tình, quyết định để cậu nhóc tỉnh táo lại, vì vậy quay về phòng, thấy đại ca đã hết bận, đang tựa ở đầu giường đọc sách, liền đi qua nói mình muốn đi thăm ba mẹ, hỏi anh có muốn đi cùng không. Đương nhiên, Tống Minh Uyên không thể đi theo, lắc đầu đưa tay vuốt vuốt tóc cậu. Bạch Thời chợt nhớ năm sau nhân vật phản diện sẽ rời khỏi trại huấn luyện, không yên lòng, giả vờ lơ đãng hỏi: “Vậy anh chuẩn bị đi đâu?”

“Không đi đâu hết.” Tống Minh Uyên để sách xuống, kéo cậu vào chăn ôm ôm, “Anh ở đây ăn tết với họ.”

Bạch Thời dạ một tiếng, nhớ anh ruột mình nói trong khu cư xá ba mẹ ở có rất nhiều thiếu niên cùng tuổi cậu, quyết định không dẫn Tri Nguyên thú theo, ai mà biết đám oắt con kia có tính cách ra sao, nhỡ làm hai đứa sợ thì sao giờ, bèn để chúng ở lại cùng đại ca.

Tri Nguyên thú vẫn chưa ngủ, đang chơi trên thảm ngay cạnh đó, nghe vậy nhào đầu về phía trước ôm chầm lấy cậu: “Ba ba~”

Chúng đã lớn hơn một chút, càng nhìn càng thấy đẹp, Bạch Thời xoa xoa, nói mình phải đi xa vài ngày, dặn chúng ngoan ngoãn ở đây. Tri Nguyên thú không chịu, muốn đi theo cậu cơ, Bạch Thời phải khuyên nhủ rất lâu mới nghe lời, nhưng cuối cùng hai đứa quyết phải chui vào trong chăn ngủ chung với cậu.

Hôm sau Bạch Thời ăn xong điểm tâm là xuất phát, Trì Tả đi tới, nói là không đi theo, Bạch Thời đoán Trì Tả có chút mất tự nhiên, đương nhiên không miễn cưỡng, nói lời từ biệt họ, lại ôm Tri Nguyên thú bám chặt lấy cậu một lát, mau chóng rời khỏi câu lạc bộ.


Cùng lúc đó, Tống tướng quân nhận được tin của con út, thông báo rằng năm mới không về, lập tức im lặng, ông già này đã trút xuống bao nhiêu tình yêu thương của cha vào mi, vì mi mà tóc sắp rụng hết rồi, mi tìm được vợ cũng đừng bỏ cha chứ, mi để người làm cha như ta phải chịu thế nào đây?

Chẳng qua là Tống tướng quân sẽ không nói mấy lời này đâu, chỉ thản nhiên hỏi: “Muốn tới Việt gia cùng con dâu?”

Tống Minh Uyên có cảm giác giọng điệu của cha mình hơi chua xót, đành dịu giọng đáp mình vốn định về nhà, nhưng rất nhiều người ở lại câu lạc bộ ăn tết, trong ba cổ đông lớn thì Lam và Bạch Thời đều có việc bận, cho nên anh đành phải ở lại. Tống tướng quân đã hiểu, hàn huyên với anh vài câu, lúc này mới ngắt liên lạc.

Vì có bao nhiêu người nhìn chằm chằm như vậy, hình thái biến ảo của Lục Việt lại quá rõ ràng, cho nên Bạch Thời dùng phi thuyền công cộng, sau khi bay liên tục trong vũ trụ, cuối cùng cũng tới tinh hệ Murs trước năm mới một ngày.

Việt Tu đã tới trước cậu vài hôm, bây giờ đang ở bến cảng đợi cậu. Bạch Thời đi theo anh lên xe, chậm rãi lái vào một cư xá cao cấp. Bạch Thời mở cửa, ngẩng đầu nhìn qua đã thấy Việt tướng quân bước nhanh về phía mình, im lặng một giây, gọi ba.

Việt tướng quân dùng một tay kéo cậu vào lòng, ôm chặt một lát, vỗ vỗ vai cậu, mặc dù giọng nói vẫn trầm ổn như ngày thường, nhưng có chút gấp gáp: “Được, trở về là tốt rồi.”

Bạch Thời lặng lẽ nhìn ông, không biết phải nói gì, chỉ đi theo họ lên lầu, tiến vào phòng ngủ chính.

Người phụ nữ đang nằm trên giường lớn giống hệt như trong video, bà có một mái tóc dài mềm mại, khuôn mặt điềm tĩnh mỹ lệ, chẳng biết cặp mắt đẹp đẽ kia đã tràn nước mắt từ bao giờ, bà mỉm cười, duỗi hai tay về phía cậu.

Trái tim Bạch Thời run rẩy, đi qua ngồi xuống, sau đó đã bị ôm vào lòng. Cảm giác này rất ấm áp, cứ như có nước ấm ào ạt tuôn ra từ trái tim, từ từ chảy khắp cơ thể, mang theo tình thương vô hạn.

—— Là mùi hương của mẹ.

Cậu im lặng một lát, cuối cùng ôm lại bà, mở miệng nói: “Con đã về.”

Người phụ nữ gật đầu, giọng nói nghẹn ngào mang theo sự vui vẻ: “Hoan nghênh con về nhà.”

Bạch Thời rũ mắt xuống, dạ một tiếng.

Cậu vẫn bị lệch múi giờ, sau khi hàn huyên với họ vài câu, lại thăm em gái nhỏ một chút, Bạch Thời nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi, ngủ mãi đến tối mới mở mắt, sau đó ăn cơm cùng họ. Việt tướng quân nhìn cậu, lựa lời: “Con trai, thật ra con là người cấp song S.”


“Thế ạ.” Bạch Thời gật đầu, vấn đề này không còn mới mẻ gì nữa rồi.

Việt tướng quân trầm mặc một lát: “Con biết?”

“Không ạ.”

Việt tướng quân không nhịn được mà nhìn con cả, thấy con cả cũng đang nhìn ông, không khỏi âm thầm gật đầu, con cả nói Bạch Thời đã chín chắn từ rất sớm, có phong phạm của cường giả, gặp chuyện không sợ hãi, quả nhiên không sai. Tốt lắm, không hổ là con của ông!

Bạch Thời phát hiện họ đang im lặng, ngơ ngác một giây, chắc là mình quá bình tĩnh, nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: “Cái gì? Con là cấp song S?!”

Việt Tu: “…”

Việt tướng quân: “…”

Giả bộ không giống chút nào, Việt Tu bật cười, Việt tướng quân cũng dở khóc dở cười: “Được rồi, ăn cơm đi.”

Bạch Thời dạ một tiếng, dứt khoát bỏ qua việc dãy dụa, tiếp tục ăn cơm, sau đó nghe nói thuốc phá giải hiệu quả ức chế gene cấp S đang được bào chế, chỉ là tạm thời không có nhiều nguyên liệu như vậy, phải đợi một thời gian nữa mới xong, lại dạ thêm một tiếng nữa, không có dị nghị gì.

Một ngày trôi qua rất nhanh, năm mới đã đến, Việt tướng quân đã kết thúc công việc để về nhà, ăn một cái tết viên mãn cùng vợ và con.

Bạch Thời chúc họ ngủ ngon, quay về phòng ngủ đóng cửa, thở dài một tiếng.

Mặc dù tiếp xúc không lâu, nhưng cậu có thể cảm giác những người này đối xử với mình cực kỳ tốt, trái tim con người cũng làm bằng thịt mà, lúc trước lão đầu lạnh lùng, vô tình và cố ý gây sự với cậu nhiều như vậy, thế mà cậu còn có thể sinh ra tình thân với ông, chứ đừng nói tới những người này.

Nhưng càng có tình cảm, ràng buộc cũng càng sâu, đến lúc ấy cậu phải làm gì bây giờ?

Bạch Thời vừa nghĩ vừa ngã xuống mặt giường mềm mại, sau đó lật qua lật lại mãi mà không ngủ được, đành đứng dậy bước tới cạnh cửa sổ, im lặng nhìn khung cảnh bên ngoài. Bây giờ là năm mới, cư xá đã được trang hoàng lại một phen, nhìn rất rực rỡ, cách đó không xa là từng đợt pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm, mặc dù nguyên liệu khác với thế giới thực, nhưng vẫn sáng chói như thế.


Cậu đứng lặng một lát, vô thức bấm số đại ca.

Bên câu lạc bộ cũng vừa vào đêm, Tống Minh Uyên không chè chén say sưa với mọi người mà quay về phòng tắm rửa, bây giờ đang ngồi trong sô pha chơi đùa với Tri Nguyên thú lăn qua lăn lại trên đùi anh, nhìn Bạch Thời: “Chưa ngủ à?”

“Ừ.”

“Ở bên đó thế nào? Vẫn khỏe chứ?”

“Ừm.” Thực ra Bạch Thời cũng không biết nói gì, chẳng qua là cảm thấy có chút mờ mịt và bất lực, nhưng nhìn thấy đại ca thế này, cậu rất an tâm.

Tống Minh Uyên đối mặt với Bạch Thời, thấy cậu không nói tiếp, hỏi: “Nhớ anh?”

Trái tim Bạch Thời run lên, chỉ muốn bác bỏ ngay, nhưng dừng một chút, cậu cảm thấy chuyện tình cảm hoàn toàn không thể khống chế, cũng không muốn che giấu nữa, gật gật đầu: “Ừm.”

Khóe miệng Tống Minh Uyên cong cong, “Năm sau anh sẽ bảo họ xuất phát tới bên đó trước mấy hôm.”

Bạch Thời dạ một tiếng, trò chuyện với anh hơn một giờ, lúc này mới quay về ngủ, ngày hôm sau chỉ hận không thể tìm thứ gì mà đập đầu, bà nó, ban đầu đã không biết phải uốn thẳng đại ca thế nào, bây giờ thì càng ngày càng hỏng rồi. Cậu yên lặng rúc trong góc một lát, tự nhủ: thôi thì dù sao đại ca cũng nghĩ rằng mình thích ảnh, căn bản không có gì khác biệt, nhờ vậy mới bình tĩnh.

Sau kỳ nghỉ tết mấy ngày là phải bắt đầu thi đấu, gần đây Bạch Thời chỉ muốn rúc trong nhà, không thích đi ra ngoài, đa số thời gian đều ngồi trong cư xá ngoan ngoãn làm bạn với ba mẹ.

Việt tướng quân không định hỏi sớm như thế, nhưng thấy con trai rất nghe lời, không nhịn được mà đề cập tới việc thuộc hạ của ông nói Bạch Thời từng đánh nhau ở đấu trường đen trên sao Mê Điệt. Bạch Thời chớp mắt mấy cái, nói rằng mình nghèo quá, muốn kiếm tiền. Việt tướng quân sững lại, hỏi về chuyện của Trì Hải Thiên. Bạch Thời trả lời rằng ông chăm sóc cậu rất tốt, nhưng đáng tiếc sau đó lại đi mất, chỉ còn một mình cậu bơ vơ không nơi nương tựa, cuốn theo chiều gió. Việt tướng quân lại sững sờ một chút, thấy vợ bắt đầu đau lòng lau nước mắt, đành phải thôi.

Thời gian so tài sắp tới, Bạch Thời không ở lại nữa, nhanh chóng xuất phát tới sân khách. Cậu đã sớm báo trước với đại ca, nhưng không nói họ tới đón, cho nên khi vào đại sảnh thấy đại ca đang đứng đó, Bạch Thời cảm thấy giật mình.

Đáy mắt Tống Minh Uyên mang theo nét vui vẻ, giang hai tay: “Đến đây.”

Đại não Bạch Thời nóng lên, cơ thể chuyển động trước ý thức, nhanh chóng bổ nhào qua ôm chầm lấy anh. Tống Minh Uyên ôm cậu vào trong ngực xoa xoa. Lúc này Bạch Thời mới hoàn hồn, nhìn anh, mặt vô cảm.


“Đi thôi, hai đứa nhỏ đang ở trên xe.”

“… Ừ.” Bạch Thời bị anh kéo lên, từ từ rời khỏi bến cảng, đi về phía ánh mặt trời, không biết vì sao cậu cảm thấy cả cuộc đời là một màu u ám.

Bạch Thời xoắn xuýt một lát, dứt khoát không nghĩ tới mấy thứ này nữa, cậu nheo mắt lại, chuẩn bị nghênh đón những trận chém giết cuối cùng.