Ngoài các vị lãnh tụ Đông Lâm Tiền Khiêm Ích, Lã Đại Khí, Trương Phổ ra, những người còn lại của Đảng Đông Lâm không biết được gút mắc lợi ích giữa Đảng Đông Lâm và tập đoàn Tôn, Vương, còn cho là Đảng Đông Lâm quả thực đã bị tập đoàn Tôn, Vương hóa thù thành bạn rồi. Nghe tin Vương Phác dẫn quân Trung Ương tới Mông Thành, Trương Hoàng Ngôn dĩ nhiên không dám chậm trễ dẫn theo quan viên và thân sỹ trong huyện ra ngoài thành khao quân.
Sau khi khao quân xong lại thịnh tình mời Vương Phác vào thành tới dịch quán nghỉ tạm. Mặc dù Mông Thành là một huyện nhỏ, nhưng điều kiện dịch quán trong huyện còn tốt hơn quân doanh ngoài thành rất nhiều. Ở dịch quán chí ít còn có thể tắm bằng nước nóng, Vương Phác thân là người xuyên thời gian, đã nghe nói tới đại danh Trương Hoàng Ngôn, đây chính là đại danh sỹ lừng lẫy!
Cộng thêm Vương Phác cũng muốn tìm hiểu một chút tình hình Hào Châu qua Trương Hoàng Ngôn, liền vui vẻ nhận lời.
Từ Mông Thành đi về phía tây bắc hơn 200 dặm chính là Hào Châu. Nhiều nhất đại quân cũng cần phải mất hai ngày nữa mới có thể đến được Hào Châu. Hào Châu là trạm cuối cùng trong chuyến hành trình Giang Bắc lần này, giải quyết được binh mã hai trấn Mã Đắc Công và Điền Hùng, coi như Vương Phác đã xóa được nỗi lo. Tiếp theo sẽ là nói chuyện với Hồng Nương Tử ở Hà Nam rồi.
Nhưng nói thế nào? Cuối cùng sẽ nói thành kết quả thế nào? Vương Phác quả thực vẫn chưa từng nghĩ tới.
Song có điều cũng có thế xác định được, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Vương Phác tuyệt đối không muốn sử dụng tới binh đao với Hồng Nương Tử.
Sương phòng hậu viện dịch quán, Vương Phác đưa Lã Lục đi dự tiệc. Do Nộn Nương không tiện tham dự trong trường hợp đó nên không thể đi cùng được, ở lại dịch quán chuẩn bị nước nóng cho Vương Phác tắm. Đang thả hoa hồng vào hồ nước tắm, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Nộn Nương quay đầu lại nhìn là yêu nữ Liễu Khinh Yên vừa mới đi qua.
- Ồ.
Liễu Khinh Yên ngạc nhiên hỏi:
- Nộn Nương muội muội, Hầu gia không đưa muội đi dự tiệc sao?
- Ai cần ngươi lo.
Nộn Nương cong miệng lên, quay đầu sẵng giọng.
- Còn nữa đừng gọi ta là muội muội, ai là muội muội của ngươi?
Đối với yêu nữ Liễu Khinh Yên này, Nộn Nương chẳng có chút tình cảm gì, nếu không phải Trần Viên Viên ngăn cản, nàng không biết đã cãi nhau với Liễu Khinh Yên bao nhiêu lần rồi. Tính cách của Nộn Nương nóng như lửa vậy, trong mắt Nộn Nương Liễu Khinh Yên thì như hồ ly tinh.
- Ồ.
Liễu Khinh Yên nhẹ nhàng nói.
- Tiểu muội ngươi đang làm gì thế? Hình như tỷ đã cướp mất tướng công nhà muội thì phải?
- Ngươi vốn dĩ đã cướp của người ta rồi ….
Nộn Nương nói nửa câu bỗng nhiên dừng lại, hừ lên một tiếng quay đầu đi, gắt giọng nói.
- Mặc kệ ngươi.
Liễu Khinh Yên cười khúc khích, nói:
- Tiểu muội, trong lòng ngươi mắng tỷ tỷ hồ ly tinh đúng không? Ha ha ha, tỷ tỷ ta đã cướp mất Hầu gia của ngươi?
Nộn Nương hừ lên một tiếng, không để ý đến Liễu Khinh Yên nữa.
Đôi mắt quyến rũ của Liễu Khinh Yên liếc nhìn, uốn éo vòng eo tiến vào sương phòng, nhẹ nhàng hỏi:
- Tiểu muội, ngươi có biết quyến rũ đàn ông quả thực cũng cần có bản lĩnh không?
- Hừ.
Nộn Nương không cho là đúng nói:
- Chỉ có người phụ nữ xấu xa mới quyến rũ đàn ông.
- Không.
Liễu Khinh Yên lắc đầu nói.
- Tiểu muội ngươi nghĩ như vậy là sai rồi. Sự thực đàn ông thích nhất không phải là thục nữ tam tòng tứ đức, bọn họ thích những con hồ ly tinh quyến rũ. Tiểu muội, coi mắt ngươi lộ rõ sự oán hận, e là một ngày nào đó Hầu gia sẽ không còn gần gũi với ngươi nữa.
Nộn Nương thẹn thùng không nói:
- Ai cần ngươi lo?
Liễu Khinh Yên cười nói:
- Tiểu muội, ngươi rất xinh đẹp, dáng người cũng thanh tú, làn da trắng như ngọc, có thể nói là một mỹ nhân đi ngàn dặm mới tìm thấy. Nhưng ngươi biết không? Dù ăn sơn hào hải vị cũng có lúc chán. Hầu gia và ngươi ở cùng nhau lâu như vậy, cũng sẽ không cảm thấy ngươi đẹp nữa.
Nộn Nương không kìm nổi lòng dựng đứng tai lên.
Liễu Khinh Yên hỏi một cách thần bí:
- Có biết vì sao gần đây Hầu gia rất ít khi muốn ngươi không?
Nộn Nương nhíu mày đáp:
- Chuyện này có gì đâu, Hầu gia hành quân đánh trận cơ thể mệt mỏi.
- Là như vậy … mới lạ.
Liễu Khinh Yên lắc đầu nói:
- Hầu gia mới 20 tuổi, chính là lúc khí huyết phương cương, đừng nói a đầu ngươi, kể cả cho người ứng phó với 2, 3 phụ nữ phong trần cũng dư sức, sao có thể mệt chứ?
Nộn Nương lại không nói gì, lời của yêu nữ này nói cũng có lý.
Liễu Khinh Yên quay người tới trước mặt Nộn Nương, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp nói:
- Tiểu muội, ngươi nên học theo tỷ tỷ một chút, phải học được cách trêu chọc hắn, khiêu khích hắn. Nếu muội học được cách này, tương lai Hầu gia sẽ ở bên cạnh muội nhiều hơn. Ngươi chỉ giữ phận độc thủ phòng không, khi đó ngươi chỉ biết khóc mà thôi.
Nộn Nương cũng có chút tin tưởng, liền hỏi:
- Vậy … vậy nên làm thế nào mới trêu chọc được hắn, khiêu khích hắn?
- Muốn biết không?
Liễu Khinh Yên nhếch miệng, cười nói:
- Muốn biết thì trước tiên phải gọi một tiếng tỷ tỷ.
Nộn Nương do dự một hồi, hạ giọng nói:
- Tỷ … tỷ.
- Ai.
Liễu Khinh Yên vui vẻ nói.
- Như thế được rồi.
Nói xong, Liễu Khinh Yên ghé sát tai Nộn Nương nói vài câu. Khuôn mặt Nộn Nương thoáng ửng hồng, hạ giọng nói:
- Vậy thì xấu hổ lắm ư?
- Xấu hổ?
Liễu Khinh Yên chớp chớp mắt, nghiêm mặt nói.
- Chuyện này có gì mà xấu hổ? Lẽ nào ngươi không muốn Hầu gia vui vẻ, cao hứng? Không muốn cơ thể cường tráng, long tinh hổ mãnh của Hầu gia hàng ngày vui vẻ?
- Không, không phải ….
Nộn Nương lắc đầu nói.
- Ta muốn.
- Vậy thì được rồi.
Liễu Khinh Yên nói.
- Bắt đầu từ tối hôm nay, tỷ tỷ sẽ dạy ngươi từng chiêu một.
- Vâng.
Nộn Nương đáp.
- Đa tạ tỷ tỷ.
- Còn nữa.
Liễu Khinh Yên như dùng phép ảo thuật biến từ trong tay áo ra một cây hương, cười hả hả nói:
- Tối nay ngươi hãy đốt cây hương này trong phòng Hầu gia, tỷ bảo đảm Hầu gia sẽ cần ngươi, hơn nữa còn rất mãnh liệt, tới khi đó ngươi nhất định không được cầu xin mới được, ha ha ha ….
Nộn Nương cầm lấy cây hương, hoài nghi hỏi:
- Đây là hương gì?
Liễu Khinh Yên nói:
- Đây là hương sum họp của sư môn tỷ bí mật chế ra.
- Hương sum họp?
Nộn Nương có chút lo lắng hỏi.
- Liệu có làm tổn thương tới cơ thể Hầu gia?
Liễu Khinh Yên đáp:
- Tỷ tỷ còn muốn Hầu gia thay chính danh thánh giáo, sao có thể hại người được? Nói thực với ngươi, hương sum họp này có lẽ là thuốc tiên của sư môn tỷ bí mật bào chế, trị giá ngàn vàng, bao nhiêu người muốn mua mà còn không mua được. Nếu không phải tỷ sợ ngươi e lệ không dám làm những chuyện phong trần đó, thì không muốn cho ngươi đâu.
- Tỷ tỷ.
Nộn Nương hạ giọng hỏi.
- Ngươi nói Tố nữ kinh và 9 bí quyết giao nhau có hữu dụng không?
- Đương nhiên.
Liễu Khinh Yên cười phóng đãng nói.
- Nhưng nếu ngươi làm theo bí quyết của tỷ dạy ngươi, nếu làm tốt không những có thể khiến cho Hầu gia cực khoái, còn có thể khiến cho Hầu gia ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, từ nay về sau không có muội muội ngươi thị tẩm hắn không thể ngủ được, hi hi. Bây giờ tỷ dạy ngươi chiêu thứ nhất … rồng trở mình.
Lầu Túy Tiên là quán rượu lớn nhất của huyện Mông Thành.
Để khoản đãi Tĩnh Nam Hầu Vương Phác và tổng binh 9 trấn Lý Bản Thâm, Mặt Sẹo, Đường Thắng, tri huyện Mông Thành Trương Hoàng Ngôn đã bao hết cả ba tầng lầu.
Sắc trời đã ngả về chiều, các thân sỹ Mông Thành nhận lời mời nối liền không dứt tới trước Túy Tiên lầu.
Có một vị thân sỹ Mông Thành cầm thiệp mời từ một ngõ nhỏ đi ra, đang hùng hục muốn đi dự tiệc, một người áo trắng bỗng từ trong cổng của ngõ nhỏ đi ra, lôi y vào trong ngõ. Thân sỹ Mông Thành đứng không vững, lảo đảo vài bước mới đứng thẳng lại được.
Không chờ y bình tĩnh lại, một thanh kiếm sắc bén sáng bóng đã đặt lên cổ hắn.
Thân sỹ Mông Thành hoảng sợ, liền nói:
- Đừng … hán tử gia tha mạng, tha mạng, trên tiểu đệ còn có già dưới có trẻ, không thể chết được, không thể chết được ….
- Câm mồm.
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
- Nếu muốn sống thì phải trả lời cho tốt.
- Vâng.
Thân sỹ Mông Thành liền đáp.
- Nữ anh hùng cứ việc hỏi, tiểu nhân biết thì sẽ nói.
- Có phải ngươi muốn tới Túy Tiên lầu dự tiệc?
- Vâng, đúng vậy, tri huyện đại nhân muốn mời Tĩnh Nam Hầu tới Túy Tiên lầu dự tiệc.
- Tính Nam Hầu … Vương Phác?
- Đúng đúng đúng, chính là Vương Phác.
Nói xong liền nghe thấy một trận gió vang lên phía sau, sau đó lại không thấy có tiếng động gì nữa.
Đợi lúc lâu không thấy động tĩnh gì phía sau nữa, thân sỹ Mông Thành bất giác quay đầu lại hỏi, chỉ thấy sự trống rỗng trong sân phía sau, ở đó chẳng có ai sao?
Dịch quán Mông Thành, sương phòng hậu viện.
Liễu Khinh Yên đã dạy cho Nộn Nương tư thế kiểu rồng trở mình, bây giờ đang truyền thụ bí quyết cho nàng.
- Tỷ tỷ, thật sự rất xấu hổ ….
Nộn Nương đã xấu hổ đỏ ửng cả mặt lên, trong đôi mắt đẹp sắp chảy nước mắt ra rồi.
- Muội muội ngốc.
Liễu Khinh Yên nhéo nhẹ chiếc mũi thon của Nộn Nương, cười nói:
- Trói tim Hầu gia mới là cần nhất.
- Tỷ tỷ.
Nộn Nương do dự một hồi, hỏi:
- Liệu có thể hỏi tỷ chuyện này được không?
- Hỏi đi.
Liễu Khinh Yên cười nhẹ.
- Có chuyện gì?
Nộn Nương nói:
- Tỷ đã từng áp dụng 9 bí quyết giao nhau với đàn ông chưa?
- Nếu tỷ nói chưa từng luyện với đàn ông, muội chắc chắn không tin.
Liễu Khinh Yên khẽ thở dài, trong mắt lộ rõ sự buồn bã:
- Trong thánh giáo chúng ta, nam nữ đệ tử chỉ cần có tình cảm với nhau thì có thể tùy ý hoan ái. Về chuyện này giáo quy không những không cấm cản mà còn ra sức đề xướng. Điều này cũng là nguyên nhân chính mà thế tục xem thánh giáo chúng ta là tà môn ma đạo.
- Hả?
Nộn Nương thất thanh nói:
- Chỉ cần có tình cảm với nhau là có thể tùy ý hoan ái?
Liễu Khinh Yên gật đầu nói:
- Cho nên, trong thánh giáo chúng ta, mỗi người nữ đệ tử hầu như đều hoan ái qua với tất cả nam đệ tử, mỗi nam đệ tử cũng hầu như đã hoan ái qua với tất cả nữ đệ tử. Chỉ có giáo chủ còn có thánh nữ được giáo chủ chỉ định kế nhiệm giáo chủ thì ngoại lệ, bọn họ còn không được phép hưởng thụ tình cảm trai gái đấy.
Nộn Nương không hiểu hỏi:
- Vì sao?
- Không vì sao hết.
Liễu Khinh Yên lắc đầu nói.
- Giáo quy quy định như vậy.
Nộn Nương có chút không đành lòng nói:
- Vậy giáo chủ của Bạch Liên giáo và thánh nữ được chọn hả chẳng phải cả đời không được lập gia đình sao?
- Cũng không hẳn thế.
Trong đôi mắt quyến rũ của Liễu Khinh Yên bỗng toát lên vẻ bỡn cợt nói:
- Chỉ cần chuyển chức vị giáo chủ cho thánh nữ, giáo chủ đời trước sẽ được tự do, có thể lập gia đình sinh con cái.
- Vậy ….
Nộn Nương lấy hết dũng khí hỏi:
- Tỷ tỷ có từng hoan ái với … Hầu gia chưa?
- Tiểu nha đầu, hỏi đi hỏi lại vẫn là để hỏi câu này.
Liễu Khinh Yên sẵng giọng đáp:
- Ngươi cảm thấy tỷ tỷ đã hoan ái với Hầu gia chưa?
Nộn Nương lắc đầu, trả lời thực lòng:
- Không biết.
Liễu Khinh Yên cười lớn:
- Vậy đêm nay nhân cơ hội Hầu gia cực khoái ngươi hỏi hắn xem.
Đang lúc nói chuyện, bên ngoài bỗng vang lên giọng nói của Vương Phác:
- Nộn Nương, ta về rồi, nước tắm đã chuẩn bị xong chưa?
- Ây da.
Nộn Nương hoảng sợ nói:
- Tỷ tỷ, Hầu gia về rồi, ta phải đi hầu hạ Hầu gia tắm.
- Đi đi.
Liễu Khinh Yên chớp chớp mắt, cười nói:
- Đừng quên đốt hương sum họp mà tỷ cho ngươi đấy, hi hi.
Nộn Nương đáp lời, như chú nai bị hoảng sợ lầm lũi bước đi.
Nhìn theo bóng dáng Nộn Nương biến mất trong sân, hai đầu lông mày Liễu Khinh Yên bỗng hiện lên nỗi buồn thảm. Yêu nữ này dường như còn cất giấu tâm sự gì đó, hoặc có điều khó nói, nhưng nàng có tâm sự hay bí mật gì khó nói, điều này chỉ có nàng mới biết được.