“Tiểu Thạch Đầu, mau đưa quan phục cho ta! Nhanh lên một chút!” Quân Du Trần hét lớn. Trời vừa sáng, Trầm Diệc Hiên đã tự tay đeo lên cổ hắn một miếng ngọc, dù cho Quân Du Trần có không biết phân biệt đâu là ngọc tốt cũng phải thừa nhận miếng ngọc đó thực sự là thượng phẩm, e là vô giá a.
“Hắn thực ra là thế nào đối với ta! Ai!” Quân Du Trần thở dài nói.
“Thiếu gia! Thiếu gia!” Tiểu Thạch Đầu thật vất vả hò hét mới gọi được Quân Du Trần lại như đang thả hồn vào cõi tiên kia quay trở về.
“Tiểu Thạch Đầu ngươi làm sao vậy?” Quân Du Trần hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Thiếu gia! Hôm nay không phải người muốn đi tới trường thi sao? Người vừa mới vội vàng kêu ta chuẩn bị quan phục mà! Sao lại ngồi ngẩn ngơ ở chỗ này cơ chứ! Người dạo này làm sao vậy?” Tiểu Thạch Đầu bình thường tuy cẩu thả nhưng vẫn phát hiện chủ tử nhà hắn gần đây có chút là lạ.
“Không có việc gì! Nguy rồi! Sắp không kịp rồi! Nhanh! Nhanh mặc quần áo cho ta!” Quân Du Trần vội vội vàng vàng mặc y phục ngay cả điểm tâm cũng kịp không ăn, chạy thẳng tới trường thi.
“Thiếu gia! Thiếu gia! Người còn chưa ăn điểm tâm a!” Tiểu Thạch Đầu kêu lên. Đáng tiếc Quân Du Trần đã sớm không thấy bóng dáng. ( Mỗ Mộng: ai! Hài tử đáng thương của ta! Yên tâm, ma ma sẽ lập tức giúp ngươi thăng quan!)
Trường thi.
Quân Du Trần chạy hết sức cuối cùng cũng tới được trường thi trước Trầm Diệc Hiên, chỉ là chờ tới khi hắn tới được trường thi thì các quan viên khác cũng đã tới hết! ( Mỗ Mộng: hãn!) mọi người đều nhìn vị tân Lại bộ thượng thư kỳ quái này.
“Quân đại nhân!” Xa tể tướng chắp tay nói.
“Xa tương!” Quân Du Trần thẳng suyễn khí thô hoàn lễ.
“Quân đại nhân hôm nay ngươi tới muộn!” Xa tể tướng mang vẻ mặt trêu chọc nhưng không một chút mỉa mai nói.
“Ha hả! Xa tương thật là có tinh thần a, hạ quan thật không thể theo kịp!” Quân Du Trần cười cười trả lời.
“Ngươi a! Mọi người đều nói ta cáo già, ta thấy ngươi mới là tiểu gian cự hoạt a! Ha hả!”
“Vậy hạ quan cảm tạ Xa tương đã khích lệ! Ha hả! a! Hoàng thượng sắp tới rồi! Chúng ta đi vào trước đi! Xa tương, thỉnh!” Quân Du Trần cố gắng di dời sự chú ý của Xa tể tướng.
“Hai chúng ta cùng vào!” Xa tể tướng lôi kéo Quân Du Trần vào trường thi. Đừng thấy Xa tể tướng đã sáu mươi tuổi mà nghĩ hắn đã già, hắn có thể nhìn ra người nào có tài, lại đặc biệt khôn khéo trong quan trường, hắn biết nếu không có Quân Du Trần thì Trầm Diệc Hiên tuyệt đối sẽ không buông tha cho lão hồ ly hắn về nghỉ ngơi.
“Hoàng thượng giá lâm! Các quan viên tiếp giá!” Tiếng một công công vang lên, hình như thanh âm không giống với thường ngày.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Các khanh bình thân! Xem ra hôm nay trẫm là người đến muộn nhất, ha ha!” Trầm Diệc Hiên cười nói.
“Thánh thượng bận trăm công ngàn việc, chúng thần có thể được đợi thánh thượng chính là vinh hạnh!” Một tên quan viên lên tiếng nịnh hót.
“Ha ha, ngươi tên gì?” Trầm Diệc Hiên hỏi.
“Vi thần họ Hoa tên Ngôn.” Tên quan viên kia vẻ mặt hăng hái đáp.
“Hoa Ngôn!” Trầm Diệc Hiên vô thức nhắc lại.
“Đúng vậy!” Tên quan viên kia vẻ mặt hạnh phúc tới mức có ban thưởng tử (chết) hắn ngay cũng được.
“Hoa ngôn xảo ngữ!” Quân Du Trần đang đứng cạnh Xa tể tướng thấp giọng nhắc tới một thành ngữ.
“Ha hả! Ngầm hiểu là được! Hư!” Xa tể tướng ám chỉ Quân Du Trần không nên nói nữa. Hắc hắc! Quả nhiên là nguyên lão hai triều a, lão cáo già!
“Được rồi được rồi, nói chuyện chính sự đi!” Trầm Diệc Hiên không nhịn được phất phất tay, đi nhanh về phía trước, coi như chưa phát sinh chuyện gì. Để lại tên quan viên tên Hoa Ngôn kia vẫn đang giương mắt nhìn.
“Quân ái khanh, ngươi đứng xa như vậy làm chi, hôm nay không chỉ mình trẫm là nhân vật quan trọng a!” Trầm Diệc Hiên cố tình trêu tức Quân Du Trần.
“…” Người nào đó do ngại ngùng lại bắt đầu như đi vào cõi thần tiên.
“Quân ái khanh!” Trầm Diệc Hiên lại gọi một tiếng.
“Quân đại nhân! Hoàng thượng gọi ngươi qua đó!” Xa tể tướng đẩy đẩy Quân Du Trần mới khiến cho hắn tỉnh lại.
“A? Vâng!” Quân Du Trần bước lên hai bước đi tới bên cạnh Trầm Diệc Hiên nhưng lại khiến Xa tể tướng trợn mắt nhìn. Quân Du Trần vội nhìn lên mới phát hiện mình đang đứng ngang bằng thánh thượng, nhất thời sợ hãi vội lui về phía sau một bước.
“Thỉnh thánh thượng thứ tội!” Quân Du Trần vừa mới lùi lại lại bị Trầm Diệc Hiên kéo một cái, khiến cho hắn phải đứng bên cạnh.
“Thánh thượng! Điều này thực sự không thể a!” quan viên thấy thế vội vàng lên tiếng.
“Yên lặng! Khoa cử lần này trẫm thập phần coi trọng, Quân ái khanh thay trẫm làm chủ khảo sẽ đi cùng trẫm! Đó có gì là không thể! Các khanh còn có ý kiến gì sao?” Trầm Diệc Hiên lạnh lùng quét mắt nhìn các quan viên đang đứng quanh khiến cho mọi người nhất thời yên lặng không dám nói gì.
“Thánh thượng anh minh, Quân đại nhân là kỳ tài hiếm thấy, rường cột nước nhà, thần tin tưởng có Quân đại nhân thay thánh thượng trông coi trường thi năm nay khoa cử sẽ chọn được người vừa hiền tài lại vừa liêm khiết!” Đúng, chính là Xa tể tướng đang lên tiếng tâng bốc Quân Du Trần.
“Nói rất hay! Trẫm trước hết thừa nhận lời hay của Xa lão a!” Xa tể tướng nói mấy câu khiến cho Trầm Diệc Hiên trong lòng vui mừng lại càng thêm chắc chắn phải thực hiện kế hoạch của mình, đương nhiên đây là sau này a.
“Thánh thượng anh minh, thánh thượng anh minh!” Các quan lại lại theo Xa lão tể tướng hô thánh thượng anh minh. Trầm Diệc Hiên len lén nhìn về phía Quân Du Trần đi trước với ánh mắt mờ ám, Quân Du Trần lại đang phiền muộn không biết vì sao.
~~~~~~~
Nửa tháng sau.
“Khoa cử bắt đầu! Các sĩ tử bắt đầu vào trường thi!”
“Khoan đã!” Một tiếng hô lớn truyền đến.
“Quân đại nhân, sao người lại ở đây!” Công bộ thượng thư Vu Hạo Ý không thể hiểu được vị quan chủ khảo đáng lẽ phải đang ngồi trong kia uống trà giờ này lại đi ra đây làm gì.
“Ta nếu không ở đây, e rằng có mấy người thừa cơ đục nước béo cò mà Vu đại nhân cũng không biết được a!” Trong giọng nói Quân Du Trần mang theo sự tức giận không cần nói chắc ai cũng biết. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?
Thì ra sáng nay Tiểu Thạch Đầu vô tình phát hiện một gã chuyên giặt quần áo đang lấy đề thi từ quần áo của Quân Du Trần mới thay ra chuẩn bị đưa ra ngoài, may mắn Tiểu Thạch Đầu phản ứng nhanh chóng đã lập tức bắt tên kia lại, sau một hồi tra vấn lại phát hiện một bí mật kinh thiên động địa khiến cho Quân Du Trần toát mồ hôi lạnh.
“Quân đại nhân sao lại nói thế?” Vu Hạo Ý không hiểu sao càng nhìn vị đồng liêu xinh đẹp này lại càng thấy hắn đang tức giận.
“Tiểu Quân, Tiểu Quân chờ lão nhân gia ta một chút!” Xa tể tướng bình thường nhìn qua có vẻ ít nói chuyện nên cũng không ai biết được bên trong thực ra là một lão ngoan đồng không hơn không kém, cũng không biết hắn và Trầm Diệc Hiên kia làm gì mà hắn tuyên bố không lâm triều một ngày, khiến cho Xa tể tướng thật vất vả mới có một cơ hội cẩn thận xem xét Quân Du Trần. ( Mỗ Mộng: hài tử đáng thương của ta!)
“Xa lão, người tới vừa lúc, hôm nay ta muốn kiểm tra một lần nữa văn phòng tứ bảo (giấy, bút, nghiên, gác bút…) các vị sĩ tử mang theo, ta đảm bảo lão có thể mở rộng nhãn giới a!” Quân Du Trần nói một câu khiến cho mọi người kinh ngạc.
“Di! Lão nhân gia ta cũng nhìn một cái a!” Xa tể tướng đột nhiên nổi lên tính trẻ con.
“Các ngươi đang làm cái quỷ gì vậy, đã sắp tới giờ thi rồi còn kiểm tra cái gì, nếu như muộn giờ ai chịu trách nhiệm!” Quả nhiên trong đám đông đã có người lên tiếng.
“Làm càn, ngươi nếu không muốn thi có thể lập tức cút khỏi trường thi cho ta, không cần ở đây lớn tiếng chửi bới! Ngươi muốn làm gì!” Quân Du Trần lạnh lùng nhìn tên cử tử kia, “Nếu là muộn giờ bản quan hoàn toàn chịu trách nhiệm, các vị cử tử yên tâm các ngươi tuyệt đối sẽ có đủ thời gian làm bài! Mọi người chắc cũng không hy vọng mình gian khổ học tập, vất vả bao lâu kết quả là lại bị vài người gian lận đoạt lấy vị trí của mình! Như vậy chẳng phải là quá oan uổng sao! Nếu chư vị không muốn thi nữa cứ đi ra ngoài, bản quan tuyệt đối không ngăn cản các ngươi!” Quân Du Trần cao giọng nói, chỉ có vài tên cử tử xám mặt chạy ra.
“Được rồi! Bây giờ chính thức bắt đầu kiểm tra!” Quân Du Trần thản nhiên nói.
Một nén nhang sau.
“Đại nhân tha mạng a! Đại nhân xin tha mạng a!” Lại có một gã cử tử bị tha ra ngoài.
“Quân Du Trần, tên tiểu tử nhà ngươi nếu như dám đụng vào một đầu ngón tay lão tử, lão tử sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt!” Một tiếng gào lên khiến cho Quân Du Trần thấy hứng thú.
“Nga! Xin hỏi tôn tính đại danh vị nhân huynh này!” Quân Du Trần thờ ơ nói. Hắn bình thường hận nhất những kẻ hay ỷ thế hiếp người này.
“Lão tử ta họ Trần, một trong tứ đại quý phi trong cung mang họ Trần chính là tỷ tỷ ruột của ta!” Tên nam tử kia đắc ý nói.
“Nga! Thì ra là Trần quốc cữu a!” Quân Du Trần không nhanh không chậm nói.
“Hắc hắc! Sợ rồi sao! Yên tâm chỉ cần hôm nay ngươi thả lão tử, lão tử sẽ không tính toán với ngươi. Bất quá, ngươi lớn lên cũng thật xinh đẹp! Không bằng ngươi cũng đừng làm chức quan này nữa, theo lão tử đi! Lão tử đảm bảo ngươi sẽ được mọi người ngưỡng mộ!” Tên kia ra vẻ chuẩn bị đưa cái mõm heo của hắn chạm tới mặt Quân Du Trần, Quân Du Trần vừa định nổi cáu chợt nghe thấy một tiếng nói vang lên khiến cho người ta tưởng mình rơi vào hầm băng, thậm chí còn mang theo cả một chút sát ý: “Ngươi nếu như dám đem cái mồm bẩn thỉu của ngươi chạm tới hắn trẫm sẽ tru di cả tộc nhà ngươi!”