“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Trong lúc Quân Du Trần còn đang kinh ngạc thì các quan viên khác đã nghênh đón.
“Bình thân! Từ trước tới nay trẫm vẫn không biết là quốc cữu lại có quyền lực lớn như vậy, có thể tùy ý sai sử một đại quan trong triều, hôm nay trẫm thực sự là được mở rộng nhãn giới a!” Trầm Diệc Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần quốc cữu đang quỳ rạp dưới đất, tên lưu manh không ra gì này cũng dám tới đây mơ ước người của hắn, quả thực là tự chui đầu vào rọ!
“Hoàng, hoàng thượng, ngươi hiểu lầm a! Là, là Quân Du Trần hắn dụ dỗ tiểu nhân, đúng, là hắn dụ dỗ ta trước! Hoàng thượng ngươi phải làm chủ cho tiểu nhân a!” Trần quốc cữu đột nhiên “cái khó ló cái khôn” đem toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên đầu Quân Du Trần. ( Mỗ Mộng: thượng đế a, lão thiên gia a, hắn không nhìn cái mặt hắn bao giờ a!)
“Dụ dỗ?” Trầm Diệc Hiên nhíu nhíu mày, hắn gặp qua rất nhiều kẻ không biết xấu hổ thế nhưng chưa từng gặp qua sinh vật trông giống cóc mà lại càng không biết xấu hổ như kẻ này, nếu như tiểu Trần Nhi của hắn mà lại đi dụ dỗ người khác như hắn nói thì tiểu Trần nhi đã sớm là một người trong hậu cung rồi, “Nga! Quân ái khanh, có thể có việc này a?” Tuy là hắn tuyệt đối không tin tên xấu như cóc kia nói nhưng hắn đang rất muốn đùa giỡn tiểu Trần Nhi a.
“Hồi bẩm thánh thượng! Tuy là mắt thần không tốt lắm nhưng cũng chưa tới mức bị mù! Thỉnh thánh thượng minh xét!” Quân Du Trần bình thản nói. Định đùa à, hoàng đế hắn còn chưa từng muốn huống chi là một con cóc. ( Mỗ Mộng: hai người bọn họ thật ra nghĩ rất giống nhau a!)
“ha ha!” Không biết là ai cười ra tiếng khiến cho sắc mặt Trần quốc cữu nhanh chóng chuyển sang giống như đáy nồi.
“Là nha! Đem tên làm càn đó giao cho Hình bộ, nghe nói gần đây mới có biện pháp tra khả mới, cho hắn thử trước đi!” Trầm Diệc Hiên nhìn mấy cử tử vẫn đang đứng xung quanh một chút, không hờn giận nhíu nhíu mày “Thế nào? Các ngươi cũng không cần đi vào làm bài thi nữa sao?” Vừa dứt lời, vốn đang từ một nơi ồn ào đông đúc, trong nháy mắt chỉ còn lại vài người quan trọng.
“Chậm đã! Thần khởi bẩm thánh thượng, Trần quốc cữu tuy có chỗ không đúng nhưng dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, theo lý nên giao do Đại Lý tự hoặc Tông Nhân phủ thẩm tra xử lí! Cho nên thần khẩn cầu thánh thượng cân nhắc lại!” Quân Du Trần biết rõ Trầm Diệc Hiên làm như thế hoàn toàn là vì mình nhưng hắn không muốn để Trầm Diệc Hiên vì thế mà động chạm tới người khác, mặt khác lại do phụ thân dạy dỗ phải lấy ơn báo oán nên hắn chủ động cầu tình cho Trần quốc cữu nhưng không ngờ lại khiến cho Trầm Diệc Hiên một trận cuồng oanh loạn tạc.
“Vừa nãy ngươi thiếu chút nữa bị hắn khinh bạc, trẫm là đang giúp ngươi, sao ngươi lại chuyển thành trẫm là người không phải! Quên đi! Trẫm không rảnh để quản việc của ngươi! Ngươi muốn thế nào thì thế ấy! Hồi cung!” Trầm Diệc Hiên nổi giận đùng đùng rời khỏi trường thi, trước khi đi còn không quên hung hăng đá Trần quốc cữu một cước.
“Đa tạ ân cứu mạng của Quân đại nhân! Đa tạ!” Trần quốc cữu quỵ quỳ rạp trên mặt đất liên tục nói lời cảm tạ như thể như vậy hắn vừa mới dạo một vòng quanh quỷ môn quan, rất vất vả mới có thể trở về.
Quân Du Trần ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng Trầm Diệc Hiên rời đi, trong mắt hiện lên một tầng bi thương, cười khổ một tiếng, có câu ‘làm bạn với vua như làm bạn với hổ ’, cổ nhân quả là không nói sai a!
“Tiểu Quân a! Xem ra vừa nãy ngươi đã triệt để chọc giận hắn! Ai!” Xa tể tướng thương hại nhìn hài tử sinh đẹp bề ngoài kiên cường mà nội tâm yếu đuối này, bởi vì hắn thiện tâm cứu người khác lại hại chính mình đau khổ! Nhìn Quân Du Trần, Xa tể tướng thấy được đau thương trong mắt nam tử xinh đẹp này lập tức rời đi, hắn biết hiện tại Quân Du Trần cần nhất chính là an tĩnh suy nghĩ một mình, hắn không muốn ai tới quấy rối hắn.
“Sai rồi sao? … Có thể ngay từ đầu đã là sai rồi!” Quân Du Trần dường như đang nói với người khác mà lại giống như đang lẩm bẩm một mình.
Hai tháng sau.
Hai tháng sau, khoa cử hoàn tất, Quân Du Trần cùng các giám khảo xiết chặt kiểm tra và chấm bài, cuối cùng cũng đưa ra danh sách những người thi đỗ, đúng như Xa tể tướng nói kết quả khoa cử lần này nay số tiến sĩ trúng tuyển thực sự là nhiều nhất từ trước tới nay, mà tam giáp đều là những người tài cao trúng tuyển, ngồi ngay ngắn trên cao Trầm Diệc Hiên vô cùng thoả mãn với thành tích mà Trần Nhi của hắn làm được lần này.
Cung Càn Thanh.
“Trẫm kế vị chưa lâu, Xa lão sao lại vội vã rời đi như thế!” Trầm Diệc Hiên oán giận nói. ( Mỗ Mộng: kỳ thực là rất hài lòng)
“Bẩm thánh thượng, thần đã già rồi, cũng nên cáo lão hồi hương!” Tên tiểu tử thối này rõ ràng trông ngóng ta đi từ lâu rồi còn ở đây giả dạng cái gì! Xa tể tướng oán thầm.
“Nhưng mà Xa lão đi chức tể tướng này biết để ai tiếp nhận đây!” Trầm Diệc Hiên lập tức vào ngay chủ đề.
“Về điểm này thần cũng đã suy nghĩ từ lâu, hiện nay đã tìm được một người thích hợp tiếp nhận nhưng trước đó thần muốn nghe ý kiến của hai vị lão hữu, Trương huynh, Thôi huynh, các ngươi làm quan cùng ta cũng đã lâu, chẳng hay nhị vị có cao kiến gì?” Xa tể tướng hỏi.
“Xa huynh hai ngày trước đã gọi chúng ta tới hỏi qua về vấn đề này, chúng ta đã thương lượng cẩn thận rồi, chúng ta đều đồng ý chọn một người!” Hình bộ thượng thư Trương Trọng nói.
“Là…” Sau khi trao đổi ý kiến ba người rốt cục cũng chọn ra được người sẽ tiếp nhận chức tể tướng.
“Chúng thần nhất trí đề cử đương nhiệm Lại bộ thượng thư Quân Du Trần nhận thức tể tướng!” Nhìn một cái! Quân đội hô khẩu hiệu cũng không đồng đều được như vậy a!
“Cái gì! Không được! Tuyệt đối không thể, thỉnh ba vị đại nhân suy nghĩ lại a! Quân Du Trần không đức không tài không thể làm được. Không được, tuyệt đối không được!” Quân Du Trần gấp đến độ sắp khóc tới nơi. Đây là chuyện gì a! Rõ ràng hắn nghĩ đã có thể từ quan rời đi được rồi nhưng sao chức quan lại càng ngày càng lớn thế này chứ, nếu nhậm chức tể tướng lại càng không thể nhẹ nhàng rời đi! Hắn đã trêu ai chọc ai cơ chứ! ( Mỗ Mộng: hài tử đáng thương!)
“Quân đại nhân đừng quá khiêm tốn! Năm đó Quân đại nhân làm phủ doãn phủ Thuận không sợ cường quyền một lòng vì dân phụ tẩy oan, đem Tiễn Duy Tá ăn hối lộ, làm trái pháp luật hạ ngục, sau khi nhậm chức Lại bộ thượng thư lại cần kiệm tự giữ, không a dua nịnh bợ, nếu không phải bởi vì ngươi lúc đó sáng suốt, kiểm tra một lần nữa văn phòng tứ bảo các cử tử tại trường thi sợ rằng hôm nay đã đại loạn từ lâu!” Trương Trọng tủm tỉm cười nhìn Quân Du Trần. Không biết rằng nếu như ánh mắt có thể xuyên thủng được mọi thứ thì Trầm Diệc Hiên đã bị hắn xuyên thủng trăm lỗ rồi! Mà hết thảy những điều này đều bị Trầm Diệc Hiên nhìn thấy.
“Tốt lắm cứ như vậy đi, Lại bộ thượng thư Quân Du Trần tiếp nhận chức tể tướng, về phần chức Lại bộ thượng thư sẽ do trạng nguyên Nam Cung Thanh đảm nhiệm! Bãi triều!” Trầm Diệc Hiên hấp tấp rời đi, để lại Quân Du Trần khóc không ra nước mắt, ngươi nói đây là chuyện gì xảy ra a, vốn định an phân làm một chức thất phẩm nhỏ nhoi, ai ngờ lại nhảy đến tể tướng nhất phẩm, có ai có thể nói cho hắn đây là chuyện gì xảy ra a.