“Ngô!” Quân Du Trần mở mắt, mang theo cảm giác cả người không khỏe và đau đớn, vừa mới mở mắt đã thấy khuôn mặt phóng đại của Trầm Diệc Hiên làm cho hắn lại càng hoảng sợ, hắn cẩn thận quan sát khuôn mặt có thể khiến cho nữ nhân trong toàn thiên hạ đều mơ ước kia, trong nháy mắt hắn hiểu rất rõ, hắn đã yêu tên nam nhân chuyên lợi dụng quyền thế để giữ hắn lại này nhưng hắn cũng hiểu rõ thân phận của hắn tuyệt đối không có khả năng ở cùng một chỗ với Trầm Diệc Hiên. Trước tiên không nói tới việc hắn là một nam tử, Trầm Diệc Hiên là cửu ngũ tôn sư, là long thiên tử, hắn dùng thân phận gì để có thể xứng đáng đứng bên thánh thượng, hắn muốn gia thế không có gia thế, muốn thân phận không có thân phận, ngay cả chức Lại bộ thượng thư hiện tại cũng là do thân thể mới đạt được. Nhiều lắm là hắn có khuôn mặt đẹp một chút nhưng Trầm Diệc Hiên có hậu cung ba nghìn, mỗi người đều xinh đẹp như hoa, hắn dùng phương thức gì mà tranh giành trượng phu với các nàng, đúng hơn phải nói là hắn có tư cách gì mà tranh giành trượng phu với các nàng. Quân Du Trần mặc y phục xong, bắt đầu tìm tư liệu lịch sử trong Dưỡng Tâm điện, cuối cùng tìm thấy trong một hộp gỗ tử đàn, hắn cẩn thận đẩy đại môn ra, rời khỏi cung điện vẫn đang chìm trong bóng tối. Quân Du Trần ngẩng đầu nhìn sắc trời, phát hiện sắp tới giờ vào triều, hắn vội vàng muốn đi nhưng ngoài Dưỡng Tâm điện có rất nhiều thị vệ, nếu như để bọn họ thấy hắn từ trong Dưỡng Tâm điện đi ra không biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào. Trong lúc hắn đang mải suy nghĩ thì một thanh âm trầm thấp vang lên từ phía sau, “Quân đại nhân muốn rời đi sao!”
Quân Du Trần cả kinh, vội vã xoay người “Ngươi không phải là vị công công luôn đi theo hoàng thượng sao? Ngươi…” Quân Du Trần xấu hổ chỉ chỉ Dưỡng Tâm điện.
“Ta họ Vương, ha hả, Quân đại nhân yên tâm chúng ta tuyệt đối sẽ không lộ ra một chút tin đồn nào!” Thái giám kia nói.
“Vậy là tốt rồi! Ngươi có cách nào để ta rời đi!” Quân Du Trần mừng rỡ.
“Là! Quân đại nhân thỉnh đi theo ta!” Vương thái giám mang theo Quân Du Trần đi tới một giả sơn (núi giả), kéo bộ phận nào đó hai bên, một cánh cửa mở ra.
“Quân đại nhân, ta chỉ đưa ngài đến đây thôi!” Vương thái giám nhìn Quân Du Trần, một lúc lâu sau thở dài một tiếng rồi đi mất.
“Kỳ quái, sao ta có cảm giác hắn giống phụ thân a!” Quân Du Trần lẩm bẩm một hồi lập tức đi vào sơn động.
******
“Thế nào, tiễn đi ra chưa?” Trầm Diệc Hiên vốn đang ngủ say lúc này đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ (ghế của vua) ở Dưỡng Tâm điện, từng chút từng chút lắc nhẹ chén trà trong tay.
“Bẩm hoàng thượng, đã đưa đi!” Vương thái giám cung kính nói, “Hoàng thượng nô tài có một chuyện không rõ?”
“Chuyện gì a?” Trầm Diệc Hiên vẫn tiếp tục đong đưa chén trà.
“Hoàng thượng lưu tâm Quân đại nhân như vậy, vì sao không trực tiếp đưa Quân đại nhân vào hậu cung?” Vương thái giám nói ra nghi hoặc trong lòng bấy lâu.
“Điểm này ngươi sẽ không hiểu, trên người Trần nhi có ngạo khí mà không một tần phi hay nam sủng nào trong hậu cung có cả, nếu như trẫm thực sự làm theo lời ngươi nói, đưa Trần nhi vào hậu cung, ngươi có biết sẽ đưa đến hậu quả thế nào không?” Trầm Diệc Hiên trong mắt hiện lên một ánh nhìn khó hiểu.
“… Thứ cho nô tài ngu dốt, nô tài không biết!” Vương thái giám suy tư một hồi cuối cùng hỏi lại Trầm Diệc Hiên.
“Trong lịch sử của Thanh Long quốc ta sẽ có Lại bộ thượng thư đầu tiên tự sát!” Trầm Diệc Hiên nói.
“Nô tài đã hiểu, hoàng thượng thánh minh!” Vương thái giám tâm phục khẩu phục nói.
“Chờ cho khoa cử hoàn tất Viễn lão tể tướng của trẫm cũng nên từ quan thoái ẩn, xem ra Trần nhi sẽ trở thành người thăng quan tiến chức nhanh nhất trong lịch sử a!” khóe miệng Trầm Diệc Hiên hiện ra nụ cười hứng thú.
******
Phủ Lại bộ thượng thư.
Quân Du Trần sau khi đi vòng vèo một hồi theo bí đạo (đường bí mật) cũng về tới được phủ Lại bộ thượng thư, lúc này Quân Du Trần thả mình lỏng, ngồi trên mặt đất.
“Sao có thể như vậy? Ha ha ha!” Quân Du Trần bi ai nở nụ cười, hắn chưa từng nghĩ tới trong phủ mình hoá ra còn có một bí đạo.
“Xem ra là có muốn chạy cũng không được nữa! Ha hả!” Quân Du Trần cười khổ một tiếng, thấy sắc trời còn sớm bèn đi về phía hướng phía phủ đệ của Trương Vô…
Cho tới khi Quân Du Trần đi ra khỏi phủ của Trương Vô cũng đã gần tới giờ vào triều, “Nguy rồi, sắp lâm triều!” Quân Du Trần vội vội vàng vàng chạy về phía hoàng cung. Khi hắn chạy được tới phía ngoài cung Càn Thanh, thấy các quan viên đã vào đại điện nghe hoàng đế ‘giáo huấn’ từ lâu khiến cho Quân Du Trần lo lắng.
“Vị thị vệ đại ca này, làm phiền ngươi vào thông báo một chút!” Quân Du Trần quay sang nói với một gã thị vệ ngoài điện.
“Là! Làm phiền ngài chờ trong chốc lát!” Tên thị vệ kia nói xong liền đi vào trong điện. Mà Quân Du Trần còn đang bận đứng ngoài điện hít thở, phải biết rằng từ quãng đường từ ngoại thành vào cung Càn Thanh là rất dài, với người luyện võ chạy đoạn đường dài như thế cũng không sao, nhưng nếu như là văn nhược thư sinh như Quân Du Trần hơn nữa trong người lại đang “không khỏe”, có thể chạy một đoạn đường dài tốt như vậy quả là là nhân tài a, không cho đi luyện võ mà để làm quan văn thực sự là quá phí phạm.
Cung Càn Thanh.
“Báo! Khởi bẩm thánh thượng Lại bộ thượng thư Quân đại nhân đang ở ngoài điện chờ triệu kiến!” Tên thị vệ kính cẩn nói.
“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, tuyên!” trên mặt Trầm Diệc Hiên hiện lên nụ cười bất minh.
“Tuyên Lại bộ thượng thư Quân Du Trần vào điện!” Vương thái giám hô lên, Quân Du Trần đang ở ngoài điện chỉnh lý lại y phục bước nhanh vào cung Càn Thanh.
“Vi thần Quân Du Trần tham kiến hoàng thượng!” Quân Du Trần quỳ lạy trên nền đất lạnh lẽo.
“Bình thân!” Trầm Diệc Hiên trong mắt mang theo tiếu ý nhìn Quân Du Trần.
“Tạ ơn hoàng thượng!” ngữ điệu Quân Du Trần vẫn bình tĩnh như cũ.
“Quân ái khanh vì sao hôm nay tới muộn như vậy!” Trầm Diệc Hiên trêu chọc.
“Bẩm thánh thượng, khi thần xuất môn có chút việc cho nên tới muộn! Thỉnh thánh thượng thứ tội!” Quân Du Trần ngoài miệng cung kính nhưng trong lòng đã sớm đem con sâu vạn năm động dục Trầm Diệc Hiên kia mắng từ trong ra ngoài: tên sắc quỷ Trầm Diệc Hiên kia, nếu không bởi vì ngươi hôm qua lôi kéo ta làm mấy canh giờ ta sẽ tới muộn như vậy sao? Đến giờ thắt lưng ta còn đau, nếu như ngươi không phải hoàng đế ta đã sớm chém ngươi! ¥#@%&… ( dưới đây thuộc về giai đoạn mắng chửi người)
“Nga! Phải! Ái khanh cần hết sức bảo trọng nếu không người ta sẽ nói trẫm không thương yêu thần tử!” Trầm Diệc Hiên cười thích thú, những lời này trong mắt người khác chỉ là một đế vương đang hàn huyên với thần tử, nhưng trong mắt Quân Du Trần … lại có một ý tứ khác.
“Thần sẽ tuân theo ý chỉ thánh thượng hảo hảo bảo trọng vì nước đền đáp dù máu chảy đầu rơi cũng không chối từ!” Quân Du Trần làm bộ trung thần tiếp tục cùng Trầm Diệc Hiên đùa giỡn.
“Vậy là tốt rồi, ngươi trước hết trở về vị trí đi!” Trầm Diệc Hiên nheo mắt một lần nữa nhìn kỹ người khiến cho hắn lần đầu tiên có cảm giác muốn giữ lấy này, hắn đột nhiên ý thức được nếu như sau này có thể đưa hắn quản lý hậu cung thì cuộc sống khô khan trong cung đình sẽ trở nên sinh động hơn rất nhiều.
“Khởi bẩm thánh thượng, trường thi cho khoa cử hôm qua đã chuẩn bị xong, không biết hôm nào thánh thượng có thể đi kiểm tra?” Công bộ thượng thư Vu Hạo Ý nói.
“Cái này ngươi hỏi Quân ái khanh, hắn là chủ khảo khoa cử lần này!” Trầm Diệc Hiên lập tức chuyển vấn đề cho Quân Du Trần.
“Quân đại nhân, không biết ngày nào thì ổn?” Vu Hạo Ý tuy cảm thấy kỳ quái nhưng hắn cũng theo mệnh lệnh của Trầm Diệc Hiên hỏi Quân Du Trần, dù sao hắn cũng không có gan đi hỏi vị chủ tử tâm tình bất định kia.
“Cái này… Khoa cử nửa tháng sau sẽ tổ chức, vi thần nghĩ ngày mai có thể đi vào trường thi, chẳng hay ý thánh thượng ra sao?” Quân Du Trần thực sự không rõ Trầm Diệc Hiên hôm nay có phải uống nhầm thuốc không, hình như luôn muốn gây khó dễ hắn a!
“Vậy theo Quân ái khanh nói, ngày mai đi xem trường thi, được rồi, hôm nay cứ như vậy đi, bãi triều!” Trầm Diệc Hiên không nhịn được nói.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Thêm một lần ba quỳ chín lạy, các đại thần liền từ từ rời khỏi cung Càn Thanh, mà cùng lúc đó Trầm Diệc Hiên đang ngồi ngay ngắn trên đại dường như nghĩ ra trò gì vui, trong mắt hiện lên ánh sáng.
“Tử Quan, ngươi nói chúng ta có nên tới phủ Lại bộ thượng thư nhìn Quân đại nhân của chúng ta một chút không?” Trầm Diệc Hiên nói với Vương thái giám đang đứng bên cạnh.
“Thánh thượng lăn qua lăn lại Quân đại nhân như vậy, nếu như thực sự chọc giận hắn, thứ cho thảo dân lời nói đại bất kính, hậu quả thế nào ngài thực không chịu nổi đâu, theo như thảo dân thấy cháu trai ta không dễ chọc như vậy a! Ha hả!” Vương thái giám cười nói.
“Ngươi còn nói ta, ngươi muốn trốn tứ Vương thúc, trốn được bao lâu a! Quân Tử Quan, Quân đại công tử!” Trầm Diệc Hiên bất đắc dĩ quay người nhìn Quân Tử Quan.
“Có thể trốn được bao lâu thì cứ trốn bấy lâu đi!” ánh mắt Quân Tử Quan đột nhiên trở nên mờ mịt.
“Mấy năm qua, tứ Vương thúc tìm ngươi đến phát điên, nếu không phải năm đó tứ Vương thúc vì ngươi mà thoái hôn (tứ chối kết hôn), chọc giận Huyền Vũ quốc, khiến cho biên cương chiến hỏa khẩn cấp mới tạm thời không đi tìm ngươi tới trấn thủ biên quan, ngươi có thể trốn một thời nhưng có thể trốn được một đời sao? Mấy tháng tới tứ Vương thúc sẽ trở về, ngươi định làm sao bây giờ? Tiếp tục trốn sao?” Trầm Diệc Hiên chớp mắt nói.
“Ta cũng không biết, tới đâu hay tới đó đi! Ngươi không phải nói muốn đi gặp cháu trai ta sao? Đi a!” Quân Tử Quan nói lảng đi.
“Ngươi, ai!” Trầm Diệc Hiên bất đắc dĩ nhìn nam tử hắn nên gọi là tứ thẩm này.
“Có phải là muốn ở đó tiếp không?” Quân Tử Quan dường như đang hỏi Trầm Diệc Hiên mà lại như là đang thì thào tự nói.