“Quân đại nhân!” Hình bộ thượng thư Trương Trọng ôm quyền vấn an.
“Trương đại nhân!” Quân Du Trần cũng ôm quyền hoàn lễ.
“Quân đại nhân, thực sự là “tân quan thượng nhâm tam bả hỏa” (xem chú thích chương trước), ngay cả vào triều cũng vào sớm như vậy!” Trương Trọng trêu chọc nói.
“Trương đại nhân còn nói ta, không phải ngài cũng tới sớm vậy sao?” Quân Du Trần cười nói.
“Ha hả, ngươi nha! Lão phu gặp qua không ít người, nhưng cũng chưa gặp qua có người như Quân đại nhân đây, mới vài ngày đã từ một tiểu quan lên tới nhất phẩm trong triều!” Trương Trọng vuốt vuốt chòm râu.
“Là do được thánh thượng thâm yêu, bỉ nhân (kẻ hèn này) thực sự là không dám!” Quân Du Trần đành cười ha ha.
“Ngươi nha! Ít nói đùa với lão phu! Lão phu biết ngươi nhất định có chỗ hơn người, bằng không vận làm quan sao lại thuận lợi như vậy!” Trương Trọng khẳng định.
“Ha hả!” Quân Du Trần gượng cười hai tiếng, vận làm quan như vậy có cho hắn cũng không muốn nhận, chỉ là hiện tại muốn đi cũng không đi được, hắn rất thắc mắc không biết vì sao Trầm Diệc Hiên lại biết thân phận của hắn, càng không rõ chính là dung mạo bình thường như hắn đến tột cùng có điểm nào hấp dẫn Trầm Diệc Hiên, ngay khi Quân Du Trần đang thắc mắc mà không giải thích được, một câu “Các quan vào triều!” vừa vang lên đã lôi kéo suy nghĩ của hắn trở về.
“Uy, đã đến giờ rồi, được rồi, chúng ta đi vào thôi!” Trương Trọng nói với Quân Du Trần.
“Ôi chao, tới đây!” Quân Du Trần nhanh chóng bước vào cung Càn Thanh.
“Thời điểm tổ chức khoa cử đã gần tới, nhưng thánh thượng đến giờ cũng chưa chỉ định quan chủ khảo, cái này phải làm thế nào a!” Mới vừa vào điện Quân Du Trần liền nghe được một ít về việc chọn quan chủ khảo cho khoa cử.
“Quân đại nhân!” Một gã quan viên trong số đó thi lễ nói.
“Ân!” Quân Du Trần gật đầu.
“Quân đại nhân, ngươi tới vừa lúc chúng ta đang thương nghị việc quan chủ khảo cho khoa cử lần này, thánh thượng mãi vẫn không đề cập tới, không biết là có ý gì?” Tên quan viên kia e dè nói.
“Việc đó… ta cũng không biết, quân tâm khó dò, thánh thượng không đề cập tới có lẽ người có chủ ý riêng, chúng ta làm thần tử chỉ cần làm hết trách nhiệm của mình là được, quan tâm nhiều vậy làm gì …” Quân Du Trần còn đang muốn nói gì đó lại bị tiếng nói vang lên cắt đứt “Hoàng thượng giá lâm!”
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” toàn bộ quan lại đều quỳ xuống đồng thanh hô.
“Bình thân!” Trầm Diệc Hiên thản nhiên nói.
“Tạ ơn hoàng thượng!” mọi người lại lục tục đứng lên.
“Có việc khởi tấu, vô sự bãi triều!” vị công công đứng gần hoàng thượng lại hô tiếp.
“Thần Vu Đức Thành có việc khởii tấu, khởi bẩm thánh thượng, thời điểm tổ chức khoa cử đã gần tới, thần xin thánh thượng nhanh chóng quyết định ại làm quan chủ khảo!” (A/N: Đảm bảo không cần ta nói mọi người biết lời này là ai nói.)
“Ân… nghe vậy Vu khanh trong lòng có lẽ đã chọn được ai rồi!” Trầm Diệc Hiên nói.
“Bẩm thánh thượng, thần tiến cử đương nhiệm Lại bộ thượng thư Quân Du Trần, Quân đại nhân trước đây nhậm chức phủ doãn phủ Thuận Thiên, thanh liêm ái dân, mặc dù chức thời gian đương chức không dài nhưng đã không sợ Tiền Duy Tá cậy quyền làm điều xằng bậy, ngoài ra còn khiến cho dân tâm vui sướng, Quân đại nhân đảm nhiệm chức vụ này là vô cùng thích hợp…” Vu Đức Thành vẫn thao thao bất tuyệt không nhìn Quân Du Trần, không biết lúc này đã bị Quân Du Trần muốn dùng ánh mắt giết vài lần.
“Nếu như vậy thì để Quân ái khanh đảm nhiệm đi, bãi triều!” Trầm Diệc Hiên vung tay áo, chuyện này coi như là xong, Quân Du Trần lúc này thực sự là khóc không ra nước mắt a!
“Quân đại nhân! Chúc mừng! Chúc mừng!” Dọc theo đường đi tiếng chúc mừng không ngừng vang lên, Quân Du Trần chết lặng mà tiếp nhận.
“Quân đại nhân! Xin dừng bước!” Người vừa nói chính là Trương Vô, quan phụ trách Hàn Lâm Viện.
“Trương đại nhân!” Quân Du Trần kinh ngạc nói.
“Quân đại nhân, lão phu ở đây đợi ngươi thật là lâu!” Trương vô ôm quyền nói.
“Đừng gọi đại nhân, ta không dám! Người vẫn cứ gọi ta là Tiểu Quân đi!” Quân Du Trần nói.
“Vậy… Tiểu Quân, lão phu thực sự là nếu không có việc cũng sẽ không tới đây, ta cũng nói luôn nhé! Tư liệu lịch sử về Thiên Vận Đế kia ngươi chỉnh sửa xong chưa? Chúng ta đang chuẩn bị đóng thành sách phát hiện thiếu phần đó!” Trương Vô nhẹ nhàng nói.
“Đã sớm chỉnh sửa xong rồi, chỉ bất quá…” Quân Du Trần muốn nói lại thôi.
“Chỉ bất quá cái gì?” Trương Vô lập tức hỏi.
“Không có gì, ngài yên tâm sáng sớm mai ta sẽ cho người đưa tới!” Quân Du Trần nói.
“Như vậy rất tốt, vậy lão phu cáo từ!” Trương Vô vung tay áo rời đi để lại Quân Du Trần thầm kêu “không may”, tư liệu lịch sử đó đến giờ vẫn đang trong tay Trầm Diệc Hiên, mà Trầm Diệc Hiên thực không có một chút dấu hiệu muốn trả lại cho hắn a, hắn cũng từng vài lần ám chỉ nhưng Trầm Diệc Hiên quyết không chịu nhả ra.
“Quên đi, chết thì chết!” Quân Du Trần trấn tĩnh lại, hướng về phía Dưỡng Tâm điện.
Dưỡng Tâm điện
Phía trong Dưỡng Tâm điện, Quân Du Trần không nhúc nhích chút nào, quỳ gối trước mặt Trầm Diệc Hiên, Trầm Diệc Hiên nửa nằm nửa ngồi trên ghế uống rược, lôi trứng gà ra ăn, nheo mắt nhìn Quân Du Trần, dường như đang chờ đợi gì đó.
“Thánh thượng, xin hỏi tư liệu lịch sử về Thiên Vận Đế mấy tháng trước vi thần sơ ý khiến cho lọt vào tay người có còn không?” Quân Du Trần cẩn thận hỏi.
“Đốt!” Trầm Diệc Hiên tức giận nói, vốn cho rằng Quân Du Trần đến tìm là muốn gặp mình, ai ngờ được lại là vì mấy tờ giấy kia, phá hoại tâm trạng vui vẻ của hắn.
“Cái gì? Đốt! Ngươi sao có thể đốt!” Quân Du Trần trở nên nóng vội, trong nhất thời đã quên lễ nghi quân thần.
“Ta đã đốt, ngươi muốn làm sao, ngươi đánh ta a!” Trầm Diệc Hiên nổi lên tính trẻ con nói.
“Ngươi…” Quân Du Trần lúc này mới nhớ tới trước mặt chính là đương kim thánh thượng liền vội vã quỳ xuống.
“Đứng lên đứng lên! Thấy ngươi mang bộ dạng này thật là chán!” Trầm Diệc Hiên không nhịn được nói.
“Tạ ơn thánh thượng!” Quân Du Trần cung kính nói.
“Nói thật cho ngươi, mấy tờ giấy đó trẫm không có thiêu huỷ, trái lại còn bảo tồn rất tốt! Trẫm có thể trả lại cho ngươi…” Trầm Diệc Hiên cố ý kéo dài câu nói.
“Thần khấu tạ hoàng thượng!” Quân Du Trần vừa định quỳ xuống, Trầm Diệc Hiên tiếp tục nói “Trước tiên đừng vội tạ ơn, trẫm có thể đưa cho ngươi, vậy ngươi phải hồi báo trẫm thế nào a!” Trầm Diệc Hiên dò xét qua lại trên người Quân Du Trần, Quân Du Trần lúc này mới biết chính mình đã rơi vào cảnh dương nhập hổ khẩu (dê tiến vào miệng hổ) a, quên đi, dù sao thì đây cũng là số mệnh của hắn rồi.
“Tuỳ thánh thượng xử trí!” lời còn chưa dứt, Trầm Diệc Hiên liền như quỷ háo sắc, ôm lấy Quân Du Trần tiến về phía long sàng, rèm trướng buông xuống, từng đợt tiếng rên rỉ động lòng người truyền ra …