Mặc dù Lý Lăng Thiên nói cực kỳ chói tai, cũng khiến Cổ Lạc cảm thấy rất biệt khuất, nhưng hắn không thể không thừa nhận đây là sự thật, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tiếp theo Lý Lăng Thiên còn nói thêm:
- Ta kiến nghị cho Hạc Tử Tây dập đầu bồi tội với Trần Lạc.
Cái gì?
Nghe được lời này, Cổ Lạc triệt để ngây người, phải biết rằng Hạ Tử Tây dẫu gì cũng là một trong hai mươi bốn Kiểu Nguyệt tước tử của Vân Đoan, lại là người của Cửu Tước Tử, một vị bá chủ Vân Đoan. Bảo hắn dập đầu bồi tội với một kẻ dưới thế giới nhân gian, vứt đi không chỉ là mặt mũi Hạ Tử Tây, mặt mũi Cổ Lạc, còn là mặt mũi bá chủ Vân Đoan Cửu Tước Tử, nói không khoa trương chút nào, nếu như Hạ Tử Tây quỳ xuống dập đầu như thế, toàn bộ mặt mũi Vân Đoan cũng bị mất sạch.
Chỉ vì không muốn chọc giận Trần Lạc, làm như vậy có đáng không?
Ngay cả Tư Đồ Mã Phi cũng cảm thấy không đáng, nếu làm như vậy thì người Vân Đoan nào còn mặt mũi đi lại trong thế giới nhân gian nữa.
- Cổ Lạc, ngươi không được nghe Lý Lăng Thiên nói bậy, nếu như ngươi thực sự cho Hạ Tử Tây quỳ xuống, cho dù có thể hóa giải việc này, Cửu Tước điện hạ biết được cũng tuyệt không tha cho chúng ta, ngươi cũng biết rõ Cửu Tước điện hạ là một người cực kỳ sĩ diện.
Hắc Côn nói ra:
- Ta thủy chung cảm thấy Trần Lạc không có đáng sợ đến thế, hắn gánh một thân nguyên tội, ta cũng không tin hắn dám động thủ.
Lại là một tình cảnh tiến thối lưỡng nan, Cổ Lạc đích thực không biết nên làm sao cho phải, song, trong lúc hắn còn đang do dự, Trần Lạc đột nhiên đứng lên, xác thực khiến hắn càng hoảng sợ, vội nói:
- Các hạ, Hạ Tử Tây ngộ thương Ngạo Phong, dù sao cũng có lỗi trước, nhưng tội không đáng chết, không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, ngươi dù không nể mặt mũi Cổ Lạc ta, nhưng cũng phải nể mặt mũi của Cửu Tước Tử…
Có thể nhìn ra được, vì hóa giải việc này, Cổ Lạc đã liều mạc bỏ xuống tôn nghiêm của một vị Đại Nhật thế tử, lấy một tư thế thấp tuyệt đối cầu hòa, chỉ là hắn còn chưa nói xong, Trần Lạc đã ôm lấy Ngạo Phong, ngay cả nhìn lại một cái cũng không thèm, lắc mình biến mất.
Trần Lạc vừa biến mất, cũng đột ngột như lúc hắn vừa xuất hiện, khiến cho tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Không ai ngờ được khi hắn đột nhiên xuất hiện, càng không ai ngờ được sau khi hắn xuất hiện, chẳng hề nói một câu nào, sau đó đã biến mất.
Những người nghe nói qua đến cái tên Trần Lạc này, cơ hồ đều biết hắn là dạng chẳng hề kiêng nể gì ai, càng vô pháp vô thiên, khi hắn xuất hiện, tất cả mọi người cơ hồ đều cho rằng Hạ Tử Tây chắc chắn sẽ chết ở đây, thậm chí không ai hoài nghi chút nào, nguyên nhân vì bọn họ đều biết Trần Lạc có tư cách này, cũng có bản sự này, càng có năng lực này, cũng có lá gan làm như vậy…
Nhưng… Hắn chẳng làm gì cả, ngay cả nói một câu cũng không, cứ như vậy bỏ đi rồi.
Đây là Trần Lạc sao?
Chính là cuồng đồ lấy tên Thiên Vương Lão Tử nghịch Thiên, khiếp sợ thế giới sao? Chính là tội đồ lấy danh Thông Thiên Lão Tổ nghịch thiên, hoành hành ngang ngược thế gian sao? Chính là Lạc gia tại núi Táng Cổ, một lúc chém thiên kiêu, diệt đại lão khắp nơi, tàn sát trăm vạn hùng sư, đại khai sát giới, lực gánh thẩm phán từ Vân Đoan, vô pháp vô thiên, ngông cuồng tự cao tự đại, bá đạo bễ nghễ thiên hạ sao?
- Sách sách… Ta vốn cho là Trần Lạc này giống như lời đồn tùy tiện bá đạo, hôm nay vừa thấy cũng chẳng ra cái gì, chỉ là hạng đạo chích vặt vãnh mà thôi.
Phát hiện Trần Lạc biến mất, Hắc Côn liền thu hồi Lạc Nhật Cung, lấy khăn tay lau khóe miệng, khinh thường cười nói:
- Ta đã sớm biết hắn gánh một thân nguyên tội, căn bản không dám động thủ, sớm biết thế vừa rồi đã bắn một tên tiêu diệt hắn cho rồi, hừ!
Chẳng lẽ Trần Lạc thực sự là vì gánh một thân nguyên tội, nên mới không dám động thủ?
Vấn đề này, Lý Lăng Thiên không biết, Tư Đồ Mã Phi cũng không biết, cách đó không xa, Gia Cát Thiên Biên cũng nhìn theo phương hướng Trần Lạc biến mất, ngưng mày suy tính.
- Lý Lăng Thiên, đây là kẻ trong miệng ngươi nói vô pháp vô thiên, không thể trêu chọc gì đó sao?
Cổ Lạc âm trầm nhìn hắn, quát lên:
- Hừ! Vừa rồi ngươi dĩ nhiên khuyên ta cho Hạ Tử Tây quỳ xuống chịu nhận lỗi, may là ta không có nghe theo lời ngươi, bằng không, mặt mũi Cửu Tước điện hạ, mặt mũi toàn bộ Vân Đoan đều mất hết, còn Cổ Lạc ta càng trở thành đối tượng bị mọi người chế nhạo, hừ! Lý Lăng Thiên ngươi có mưu mô gì?
Lý Lăng Thiên nhíu mày, nghiêm nghị nói:
- Ta cũng vì muốn tốt cho mọi người, hơn nữa, ngươi sẽ không thực sự coi Trần Lạc chỉ vì một thân nguyên tội mới không dám động thủ chứ?
Bên cạnh, Tư Đồ Mã Phi cũng nói:
- Có thể vì thương thế Ngạo Phong quá năng hay không, khiến hắn trước tiên phải lo trị liệu cho Ngạo Phong.
- Nếu như vậy thì quá tệ.
- Vì sao?
- Một Trần Lạc xung động như ma đã đủ đáng sợ, một Trần Lạc lãnh tĩnh như ma càng đáng sợ hơn nữa.
- Ha ha ha! Lý Lăng Thiên à Lý Lăng Thiên, ta nguyên tưởng rằng ngươi coi như một nhân vật trong hai mươi bốn Kiểu Nguyệt tước tử, không nghĩ tới ngươi lại sợ hãi Trần Lạc đến loại trình độ này, hừ!
Cổ Lạc khôi phục thái độ cao cao tại thượng như trước, cao giọng nói:
- Trần Lạc gánh một thân nguyên tội không dám động thủ, hiện giờ căn bản chỉ là một con ác hổ không nanh, không đáng phải lo lắng.
Vết thương của Ngạo Phong rất nặng, nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng nhiều. May mắn tay nghề lĩnh vực y học của Tần Phấn tạm được, Trần Lạc thì tinh thông các loại trận pháp. Hai người không ngừng cố gắng, Trần Lạc sử dụng linh lực dựng hóa vạn vật sinh sinh không dứt, rốt cuộc cứu sống linh hải khô kiệt của Ngạo Phong. Chỉ cần cho thời gian điều dưỡng thì không khó phục hồi lại. Khó ở chỗ linh hải của Ngạo Phong suýt tan vỡ khiến linh hồn của gã bị tổn thuương nghiêm trọng, không biết khi nào mới tỉnh lại.
Giữa trưa hôm nay, Thiên Niên trà trang.
Trần Lạc ngước nhìn mặt trời trên cao, duỗi lưng. Vì chữa trị linh hải của Ngạo Phong mà Trần Lạc liên tục rót linh lực suốt ba ngày qua, mặc dù hắn có linh lực vô cùng vô tận nhưng lúc này cũng thấy mệt mỏi thể xác và tinh thần. Trần Lạc lắc đầu ù đặc, hắn ngáp dài.
Trần Lạc còn đỡ, Tần Phấn không có giới chi linh hải dựng hóa vạn vật, ba ngày qua cẩn thận chữa trị làm gã mệt muốn kiệt sức. Ngạo Phong đi ra từ nhà gỗ, gã ngồi bệch xuống bậc thang. Trần Lạc liếc qua, cười phá lên vỗ vai Tần Phấn bồm bộp, ngồi xuống cạnh gã.
Trần Lạc cười nói:
- Nếu hôm đó ngươi không phát hiện kịp lúc thì tiểu tử Ngạo Phong gục thật, rất nguy hiểm, suýt chút nữa thì xong đời.
Tần Phấn nhếch môi cười khổ, giờ nghĩ lại hôm đó đúng là chỉ mành treo chuông. Nếu ngày ấy Tần Phấn không ra tay kịp lúc, dù Ngạo Phong không chết trong Hạ Tử Tây thì linh hải cũng tán loạn.
Tần Phấn lắc đầu buông tiếng thở dài, chợt lên tiếng:
- Lạc gia, mười năm không gặp, Lạc gia đã thay đổi.