Thiên Vu

Chương 962: Thanh niên tóc bạc

Nghe vây, Trần Lạc bỗng nhiên dừng lại, thần tình theo đó cũng ngẩn ra, hỏi:

- Có ý tứ gì, ngươi nói kiếp trước ta biến những người này thành tượng Phật?

- Tuy không phải là ngươi ra tay, nhưng cũng vì ngươi mới thành như vậy.

Trần Lạc không khỏi thầm hít một hơi lạnh, trách không được luôn cảm thấy mỗi một bức tượng Phật này đều hận không thể xông tới lột da mình, đúng là bên trong đó ẩn dấu một đoạn bí văn không muốn người khác biết tới.

Kiếp trước gây tội, kiếp này gánh nghiệt.

Loại cảm giác này thực là khó chịu, mặc dù Trần Lạc đã gánh rất nhiều những việc chẳng biết đâu vào mới đâu ở kiếp trước, cũng không sai biệt lắm cơ bản đã chịu mãi thành quen, nhưng không vẫn không thoải mái được như trước, bởi vì hắn thủy chung vẫn cho rằng mình là chính mình, kiếp trước là kiếp trước, mình và kiếp trước ngoại trừ một cái nhân quả, dường như cũng chẳng có gì khác liên quan.

Cũng là do cái loại nhân quả này, không ai có thể nõi rõ ràng.

Nếu như rõ ràng được, hiện giờ Trần Lạc cũng sẽ không đi tới nơi này.

Nghe Hư Vọng chi linh nói những tượng Phật bên trong không gian Nhân Quả này là do mình kiếp trước tạo thành, Trần Lạc lập tức hỏi thăm nguyên do, Hư Vọng chi linh không đáp, hỏi lại:

- Tiểu tử, trước tiên ngươi nói cho cô nãi nãi biết, ngươi tới nơi này làm gì? Nói cách khác, ngươi làm cách nào tìm tới được không gian Nhân Quả này.

Trần Lạc cũng không giấu diếm, đối với Hư Vọng chi linh, hắn cũng không cần giấu diếm cái gì, liền nói ra mục đích mình đến Tiểu Phật linh giới, sau rồi nghe được thanh âm của nữ tử thần bí, tất tật đều nói ra tường tận.

- Nữ tử thần bí? Là ai?

- Sao ta biết được, nghe ngữ khí hẳn là có quan hệ với ta kiếp trước, hơn nữa quan hệ còn có vẻ không phải bình thường, cô nương kia cũng thần bí lạ thường, hình như có rất nhiều chuyện tình đều không nhớ nổi.

- Có quan hệ với ngươi kiếp trước, quan hệ còn không phải bình thường, lại xuất hiện trong không gian Nhân Quả… Chẳng lẽ là nàng?

- Là ai?


Trần Lạc truy vấn.

- Lẽ nào thực sự là nàng? Không thể chứ.

Không biết tại sao, khẩu khí của Hư Vọng chi linh bỗng trở nên nghi thần nghi quỷ, chẳng qua khi Trần Lạc tiếp tục hỏi thăm, Hư Vọng chi linh vẫn không trả lời, vẫn còn lẩm bẩm ngờ vực vô căn cứ về cô nào đó.

- Rốt cuộc là ai, ngươi nói ra xem nào.

Bỗng nhiên, Hư Vọng chi linh không còn lẩm bẩm nữa, ngay cả miệng cũng thành nghiêm nghị, nói:

- Tiểu tử, nghe cô nãi nãi khuyên một câu, nơi này không thích hợp ở lâu, nhanh nhanh chạy đi thôi.

- Vì sao?

Trần Lạc đích thực không nghĩ ra, Hư Vọng chi linh này ngay cả lão Thiên gia cũng không sợ, sao bỗng nhiên nói ra lời này, điều này càng thêm khiến cho hắn tò mò, cuối cùng nữ nhân kia là ai, sao có thể khiến Hư Vọng chi linh kiêng kỵ như vậy.

- Nào có nhiều cái vì sao thế, tiểu tử, ngươi nhanh nhanh rời đi thôi, đợi chút, nơi này có điểm không đúng, tiểu tử, nhanh rời đi, nơi này có điểm kỳ lạ, ta không thể trao đổi với ngươi nữa, nếu không bị nữ nhân kia phát hiện thì không xong.

- Nữ nhân kia rốt cuộc là ai, nơi này có cái gì không đúng chứ?

Mặc kệ Trần Lạc hỏi thăm thế nào, Hư Vọng chi linh không còn mở miệng, mặc kệ hắn ở đó mờ mịt không hiểu ra đâu vào đâu, cũng có chút không biết làm sao được, ước chừng suy nghĩ một hồi rất lâu vẫn không nghĩ thông, hơn nữa thứ thanh âm tụng kinh khiến người ta nhức đầu kia vẫn đang tràn ngập toàn bộ không gian Nhân Quả, càng khiến cho hắn thêm tâm phiền ý loạn.

- Mẹ nó! Rốt cuộc chuyện này là sao?

Trần Lạc giận dữ chửi tục một câu, suy nghĩ dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, gần đây quả thực chẳng có ai dựa vào cho nổi. Lắc đầu, tiếp tục đi dạo, hắn trước giờ cũng không phải là kẻ có lòng hiếu kỳ quá nặng, nếu như không phải vì tìm kiếm chuyện kiếp trước, hắn mới lười tới cái loại địa phương chim không thèm ỉa này, về phần nguyên nhân Hư Vọng chi linh khuyên hắn rời khỏi nơi đây, Trần Lạc không biết, cũng nghĩ không thông, càng nghĩ càng không biết ra sao.

Ngươi nói nơi này có nguy hiểm? Thực ngại quá…

Đối với một người toàn thân là nguyên tội nguyền rủa, Trần Lạc đích thực không tưởng tượng được, trong thiên địa này còn có cái gì càng nguy hiểm hơn, càng không xong hơn nữa.


Bên trong không gian Nhân Quả là một mảnh hỗn loạn, hiện lên một loại ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, tiếng tụng kinh áp bách người ta vẫn tràn ngập cả không gian, truyền vào trong tai càng lúc càng khó chịu, có loại cảm giác muốn phát điên lên, trong lúc đi tới, chợt phát hiện phía trước có một người, là một nam tử, hơn nữa còn là một nam tử tóc bạc mặt mũi hồng hào, thoạt nhìn gương mặt chỉ chừng hai mươi tuổi, nhưng đầy đầu tóc bạc, mái tóc còn được cắt tỉa cực kỳ chỉnh tề, tùy ý buông xuống phía sau người, khi hắn nhìn thấy Trần Lạc, trên mặt cũng thoáng hiện ra vẻ kinh dị.

Hai người dừng lại, đôi bên quan sát lẫn nhau, thần tình Trần Lạc ngưng trọng, nam tử tóc bạc mặt mũi hồng hào phía đối diện cũng là như vậy, càng quỷ dị hơn chính là, Trần Lạc nhìn người phía đối diện kia lại có loại cảm giác đã từng quen biết, tuy rằng loại cảm giác này rất mơ hồ.

- Ngươi là ai?

Trần Lạc lên tiếng hỏi.

- Ngươi là ai?

Nam tử tóc bạc mặt mũi hồng hào cũng lên tiếng, thần tình càng có vẻ ngưng trọng hơn, càng có vẻ nghi ngờ hơn so với Trần Lạc.

Trần Lạc không có trả lời, đối phương đồng dạng cũng không có trả lời.

Ngay sau đó, hai người đồng thời xuất thủ, đều đánh ra một quyền, một quyền nhìn như rất thông thường, nhưng lực lượng một cái lại cường đại hơn một cái. Khi Trần Lạc đánh ra một quyền kia, nam tử tóc bạc mặt mũi hồng hào hiện lên thần tình kinh hãi, đồng dạng, khi hắn đánh ra một quyền, con ngươi trong mắt Trần Lạc bỗng nhiên co rút lại.

Cao thủ so chiêu, vừa ra tay liền biết sâu cạn.

Oanh! Oanh!

Hai quyền va chạm vào nhau bộc phát ra tiếng ầm vang cực lớn, thoạt nhìn cả hai đều vận dụng lực lượng tới trình độ xuất thần nhập hóa, không hề lãng phí mộ tia lực lượng, tất cả đều đánh lên quyền của đối phương.

Bang bang!

Trần Lạc đau đớn kêu lên một tiếng, nam tử tóc bạc mặt mũi hồng hào cũng là như vậy.

Đánh ra quyền thứ hai.

Oanh!

Trần Lạc lui về phía sau một bước, nam tử tóc bạc mặt mũi hồng hào cũng lui về phía sau một bước.

Đánh ra quyền thứ ba, hai người trực tiếp bay ngược ra ngoài, khi đứng vững lại được, Trần Lạc lau một tia máu trên khóe miệng, hai mắt híp lại quan sát, nhìn về phía đối phương một cách nghi ngờ có phần khó hiểu, còn nam tử tóc bạc mặt mũi hồng hào cũng không khác gì, khóe miệng cũng chảy ra một tia máu, thần tình hắn nghiêm nghị, gắt gao nhìn chằm chằm về phía Trần Lạc, gằn lên từng chữ:

- Ngươi! Rất! Mạnh!

- Ngươi cũng không yếu.

Trần Lạc đánh ra ba quyền, một quyền cuối cùng hắn đã phát huy ra thực lực mạnh nhất dưới tình huống không tế xuất ra các loại thành tựu nghịch thiên trên người, nhưng như vậy vẫn không thể làm gì được đối phương.