- Gia gia, ngươi làm gì thế, ta muốn đi tìm Tần ca ca.
- Nha đầu ngốc, ngươi biết chỗ đó sao, nới đó thế nhưng…
Đôi mắt đục ngàu của Cổ lão nhìn về phía Phật quang nơi chân trời phương Tây, vừa lo lắng vừa thở dài, thần tình đầy vẻ bất đắc dĩ, khẽ nói:
- Thiện ác hữu báo, Nhân Quả báo ứng, là báo ứng của người nào thế không biết.
- Gia gia, ngươi đang lầm bẩm cái gì thế, ngươi nhanh buông ra, người ta muốn đi tìm Tần ca ca!
- Nha đầu, đừng có hồ nháo, từ hôm nay trở đi, từ ngay lúc này, sợ rằng Tiểu Phật linh giới sẽ rơi vào trong hỗn loạn, ngươi cứ thành thật chờ ở chỗ này đi.
- Nhưng mà… Tần ca ca…
Dường như Cổ Ngư Nhi cực kỳ lo lắng an nguy của Tần Phấn, Cổ lão thấy thế bèn gõ đầu nàng một cái, thở dài nói:
- Nha đầu ngốc, lấy thực lực hiện tại của Tần tiểu tử, ngay cả gia gia ngươi cũng không nắm chắc giết chết được hắn, càng đừng nói những người khác, ngươi cứ lo cho chính mình đi.
- Không sao gia gia, ta muốn đi tìm…
Mắt thấy khuyên bảo không được, Cổ lão vung cánh tay, Cổ Ngư Nhi lập tức hôn mê tại chỗ.
- Đúng là gái lớn không giữ được trong nhà.
Tống Cổ Ngư Nhi vào trong phòng, Cổ lão đứng ra, lại nhìn về phía Phật quang chân trời phương tây, khẽ nói:
- Vị tiền bối bị phong ấn trong Nhân Quả Đại Phật kia sớm không tỉnh, muộn không tỉnh, hết lần này tới lần khác lại đợi đúng lúc Nhân Quả bia sẽ mở ra, hết lần này tới lần khác lại đợi đúng lúc Nhân Quả chi thư gây dựng lại hoàn thành, càng hết lần này tới lần khác đúng thời điểm Trần tiểu tử kia đi tới nơi này… Ôi… Thật là sợ điều gì điều đó liền tới, sao không thể tránh được tiểu tử này chứ, nếu Nhân Quả chi thư vì tiểu tử này… Gây dựng lại không thành… Trời ạ!
Không dám nghĩ nữa, cho dù cao nhân ẩn sĩ như Cổ lão cũng không dám nghĩ thêm nữa, hắn vừa thở dài vừa lắc đầu, nói:
- Tiểu tử kia mang một thân nguyên tội nguyền rủa, nghĩ đến đúng là khiến người ta đau đầu, ôi, ngay cả lão Thiên gia cũng lựa chọn chờ đợi, bọn ta có thể làm được gì đây.
- Chẳng qua, đây thực sự là Nhân Quả sao?
- Có lẽ vậy!
Nhân Quả? Cái gì là Nhân Quả? Không biết nữa.
Cũng giống như Trần Lạc không biết về vận mệnh hư vô mờ mịt, tất nhiên, không biết thì không biết, mặc kệ vận mệnh hay nhân quả, hắn vẫn tin tưởng những thứ đồ chơi này tồn tại, dù sao đã trải qua nhiều như vậy, chẳng biết tại sao lần lượt lần lượt gặp phải những chuyện tình không thể tưởng tượng nổi, không phải hắn không thừa nhận vận mệnh và nhân quả thực sự tồn tại, chẳng qua là bản thân còn chưa muốn tiếp nhận mà thôi.
Sau khi xông vào tượng phật, bên trong còn tồn tại một động thiên.
Nơi này là địa phương nào, hắn không quá rõ, cảm giác giống như đi tới một tiểu linh giới thần bí, khắp nơi này đều là tượng Phật, nhiều vô số kể, hơn nữa mỗi một bức tượng Phật đều giống nhau như đúc, trong tai không ngừng vang lên tiếng tụng kinh, cuồn cuộn không ngừng, thanh âm càng nghiêm túc, phảng phất như đến từ bốn phương tám hướng, sau đó đi vào theo từng lỗ chân lông trên cơ thể.
Kinh văn cực kỳ dài dòng khó hiểu, ít nhất Trần Lạc nghe không hiểu, không những vậy, nghe vào một lúc còn cảm giác cả người khó chịu, giống như có một ngọn lửa vô danh đang thiêu đốt trong lòng.
Hắn thử câu thông với nữ nhân thần bí kia, nhưng căn bản vô dụng, khi hắn xông vào nơi này rồi, trái lại không còn nghe được thanh âm nữ tử thần bí nữa, càng không cách nào câu thông được, thậm chí ngay cả khi hắn tế xuất linh thức cũng không hề phát hiện ra được cái gì.
- Đúng là Phật pháp vô biên.
Sau khi linh hồn Trần Lạc thoát khỏi thiên địa, những cái gọi là ảo diệu trong mắt hắn căn bản không đáng nhắc tới, nhưng hắn càng ngày càng phát hiện cũng không phải chỉ đơn giản như vậy. Trước đó là Nhân Quả bia, hiện tại là Nhân Qủa Phật này, hắn căn bản nhìn không hiểu, ngoại trừ cảm thán một câu Phật pháp vô biên, cũng không khỏi tự thán một câu, thiên địa to lớn, những điều thần bí có tới vạn ngàn, ai cũng không thể biết được cuối cùng là ẩn tàng bao nhiêu ẩn số.
Trần Lạc cứ như vậy đi tới, từng pho tượng Phật dựng thẳng đứng nơi đó khiến cho hắn cảm giác giống như một khu rừng rậm rộng mênh mông vô bờ, hơn nữa càng đi, tiếng tụng kinh trong tai càng khiến hắn thêm khó chịu, loại cảm giác này giống như nín nhịn cơn giận trong bụng không thể phát tiết, xác thực không phải là không có chỗ phát tiết, mà là không phát tiết ra được, đơn giản vì căn bản không biết phải phát tiết với người nào.
Càng quỷ dị hơn là những bức tượng Phật này khiến cho hắn cảm giác rợn tóc gáy, cũng không biết vì sao, luôn cảm thấy những pho tượng Phật này hình như đều có sinh mệnh, phảng phất như đang đứng ngó chừng hắn, cảm giác giống như bị ngàn vạn ánh mắt cừu thị nhìn vào chằm chằm, song không chỉ có như vậy, dần dần hắn bỗng nhiên có loại cảm giác đã từng quen biết.
Chẳng lẽ nói kiếp trước mình cũng từng đến nơi này?
Bỗng nhiên, trong đầu truyền tới một giọng nói non nớt.
- Tiểu tử, Phật âm này ở đâu ra thế, cô nãi nãi nghe vào tâm tình rất không hay!
- Hả?
Đây là giọng nói của Hư Vọng chi linh, đáng lẽ Trần Lạc phải cảm thấy cao hứng với việc Hư Vọng chi linh rất không vui khi nghe phải thứ Phật âm đè nén đầy trời ở địa phương này, song vui vẻ rồi lại cảm thấy không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ thanh âm tụng kinh Phật hư khỏng này lại có thể thâm nhập vào Hư Vọng không gian?
- Tiểu Hư Vọng, ngươi biết đây là nơi nào sao?
- Chờ một chút, để cô nãi nãi cẩn thận quan sát một cái.
- Thế nào?
Hư Vọng chi linh không trả lời hắn, Trần Lạc cũng không biết tiểu cô nương kia rốt cuộc có thủ đoạn gì, đang lúc chờ đợt đột nhiên truyền tới tiếng kinh hô của Hư Vọng chi linh, Trần Lạc lập tức hỏi thăm chuyện gì xảy ra, trước giờ vẫn quen kiểu vênh váo của Hư Vọng chi linh, cái gì mà Thiên là lão đại, Hư Vọng chi linh nàng là lão nhị, nhưng không hiểu sao lại thốt lên khiếp sợ như vậy.
- Tiểu tử, làm sao ngươi lại tới địa phương này?
- Đây là địa phương nào?
- Nếu như cô nãi nãi đoán không lầm, nơi này chắc hẳn là không gian Nhân Quả.
- Không gian Nhân Quả? Là thứ đồ chơi gì?
- Ngu ngốc! Ngay cả không gian Nhân Quả cũng không biết? Không biết phải nói ngươi thế nào nữa, hiện giờ cũng không nói được nhiều, tóm lại cũng không khác biệt lắm với không gian Hư Vọng của chúng ta.
- Ý ngươi là Nhân Quả chi thư có khả năng trốn ở chỗ này?
- Nếu như Nhân Quả chi thư gây dựng lại hoàn thành, ắt phải ra đời tại đây, chỉ có điều cũng không nhất định, chờ một chút! Hiện giờ không phải thời điểm thảo luận Nhân Quả chi thư, tiểu tử, cô nãi nãi vẫn khuyên ngươi nhanh rời khỏi chỗ này đi mới được.
- Vì sao?
- Ngươi có nhìn thấy những tượng Phật kia không?
- Nhìn thấy, làm sao vậy?
- Ngươi có biết bọn họ vì sao lại biến thành tượng Phật không?
- Vì sao?
- Tất cả đều do ngươi ban tặng.