Bất kể là Mạc Ngọc Vũ hay Lâm Thiên Đống, cả hai có thể nói là quý tộc Vân Đoan điển hình, loại cảm giác ưu việt từ trong khung bộc lộ ra hết sức rõ ràng, thần tình cao cao tại thượng, ánh mắt ngông cuồng tự cao tự đại, thái độ ngạo mạn, tất cả đều lộ ra sự khinh thường với phương thế giới này. Hơn nữa, đối mặt với Nhân vương Mạc Vấn Thiên và Thiên tử Gia Cát Thiên Biên còn tỏ thái độ như vậy, có thể tưởng tượng những người khác trong mắt bọn họ chỉ là những con kiến hôi ti tiện.
- Hai vị thiếu gia, Nghị trưởng đại nhân đã thông báo, đừng nên trêu chọc Mạc Vấn Thiên, chúng ta cứ đi tìm thần miếu thôi.
Phát heienj hai người Mạc Ngọc Vũ và Lâm Thiên Đống dường như có ý tứ tham dự náo nhiệt, Lý Hành thân là đại chủ sự tới đây lập tức ngăn cản, rất sợ hai người phát sinh xung đột gì đó với Mạc Vấn Thiên và Gia Cát Thiên BIên, trong lòng hắn thế nhưng rất rõ ràng, bất kể là Mạc Vấn Thiên hay Gia Cát Thiên Biên đều là dạng không dễ trêu chọc.
- Làm sao? Lão Lý, ngươi cho rằng chúng ta không trêu chọc nổi sao?
Mạc Ngọc Vũ cười khinh khỉnh.
- Không, chẳng qua ta cảm thấy…
Lý Hán còn chưa dứt lời, Mạc Ngọc Vũ đã cười nói:
- Huống chi, mắt nào của ngươi thấy ta trêu chọc hắn?
Sau khi truyền âm, căn bản không chờ Lý Hán đáp lại, Mạc Ngọc Vũ bước lên trước, nói:
- Từ lúc ở trên Vân Đoan đã nghe nói qua đại danh đỉnh đỉnh của Nhân vương Mạc Vấn Thiên, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền, chẳng biết Nhân Vương có thể nể mặt tới uống mấy chén?
Cái tên Nhân vương Mạc Vấn Thiên không chỉ uy chấn thiên hạ, tại Vân Đoan cũng vang dội mười phần, Mạc Ngọc Vũ tự nhiên nghe danh, hơn nữa hắn còn biết thái độ làm người của Mạc Vấn Thiên cuồng ngạo mười phần, bá đạo cực độ, không đặt bất luận người nào vào trong mắt. Đúng vậy, hắn biết, bất quá hắn nghĩ chính mình là một công tử Vân Đoan quý tộc, phụ thân còn là phó nghị trưởng hội nghị Vân Đoan, lần này mình khiêm tốn thịnh tình mời mọc như vậy, thậm chí không tiếc tự hạ thân phận dùng tới hai chữ nể mặt, như vậy đã nể mặt Mạc Vấn Thiên hết mức rồi.
Tuy nhiên, đây chỉ là tự hắn nghĩ thế mà thôi, Mạc Vấn Thiên chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào Gia Cát Thiên Biên, thản nhiên nói:
- Ngươi tính là thứ gì, sao xứng uống rượu với ta.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mạc Ngọc Vũ xám đen ngay lập tức, Lý Hán thầm nghĩ không xong, có điều còn chưa kịp nói gì, Lâm Thiên Đông ở bên cạnh đã âm dương quái khí giành nói trước:
- Mạc Vấn Thiên, ngươi đừng tưởng rằng bản thân vấn đỉnh Nhân Vương là rất giỏi, nói cho ngươi biết, chúng ta tại Vân Đoan…
Lời còn chwua dứt, Mạc Vấn Thiên bỗng nhiên quay người lại, trừng mắt giận nhìn một cái, trong mắt lóe lên hàn quang màu tím. Phịch một tiếng, Lâm Thiên Đống quỳ xuống trên mặt đất, ngay sau đó lại ầm ầm một tiếng, thân thể Lâm Thiên Đống trong nháy mắt nổ tung, một cái đầu lâu lăn lóc xuống dưới chân Mạc Vấn Thiên.
Chứng kiến một màn này, vốn Mạc Ngọc Vũ còn đang muốn khiển trách Mạc Vấn Thiên, nhưng một chữ cũng không nói ra được. Xác thực, hắn không có dũng khí đó, cả người đã sợ tới choáng váng, còn Lý Hán ở bên cạnh cũng đại biến sắc mặt, hắn biết Mạc Vấn Thiên không dễ trêu chọc, cũng biết Mạc Vấn Thiên cực kỳ tự cao, ngông cuồng bá đạo, nhưng cũng không ngờ được Mạc Vấn Thiên dĩ nhiên bá đạo đến mức này, tuyệt đối không đặt Vân Đoan vào trong mắt, cứ đơn giản ra tay giết Lâm Thiên Đống, phải biết rằng Lâm Thiên Đống thế nhưng là công tử nhà Lâm phó nghị trưởng hội nghị Vân Đoan đó.
Mạc Vấn Thiên tiện tay một chiêu, bắt lấy cái đầu Lâm Thiên Đống, thản nhiên nói:
- Vân Đoan trong mắt Mạc Vấn Thiên ta cũng chẳng là gì.
Lời vừa xong, cái đầu Lâm Thiên Đống lập tức hóa thành một vũng máu ngay trước ánh mắt kinh hãi của mọi người. Mạc Vấn Thiên vẫn đứng ở hư không, thần tình trên gương mặt tuấn mỹ đều là cuồng ngạo, một đôi mắt màu tím sắc bén cùng bá đạo, nhìn Mạc Ngọc Vũ, Lý Hán và một đám người Vân Đoan bị dọa cho ngu người, mở miệng nói thêm:
- Trở về nói với hội nghị Vân Đoan, nhắc nhở người của các ngươi cẩn thận một chút cho ta, nếu lần sau lại để ta gặp phải những tên không có mắt, ta gặp một giết mười, gặp mười giết cả tộc.
- Rõ, rõ!
Lý Hán sợ hãi cực độ, lập tức sợ hãi đáp ứng.
Liên quan đến Nhân vương Mạc Vấn Thiên, cơ hồ tất cả mọi người đều nghe nói qua thái độ làm người của hắn hết sức ngông cuồng bá đạo, trong thiên hạ này trước giờ đều là thuận hắn thì sống nghịch hắn thì chết, tất nhiên đây chỉ là nghe đồn, rất nhiều người đều chưa từng thấy qua, cho đến hôm nay, mọi người tại đây mới chính mắt thấy hắn ngay cả liếc mắt nhìn cũng không thèm, cứ như vậy giết chết Lâm Thiên Đống, lúc này mọi người mới ý thức được tin đồn là sự thật, con người Mạc Vấn Thiên này thậm chí còn bá đạo hơn so với lời đồn, còn muốn ngông cuồng tự cao tự đại hơn nữa, phải biết rằng người bị hắn giết không chỉ là người vân đoan, còn là công tử nhà Lâm phó nghị trưởng hội nghị Vân Đoan.
Không những như vậy, hắn thậm chí còn công nhiên coi rẻ bá quyền của Vân Đoan, có thể nói một chút cũng không đặt Vân Đoan vào trong mắt, điều này không chỉ khiến người ta kinh nghi, tuy nói Mạc Vấn Thiên là kỳ tài ngút trời, lại vấn đỉnh Nhân Vương tọa, thế nhưng Vân Đoan dù sao cũng là bá chủ chấp chưởng phương thế giới này, càng là chúa tể bổn nguyên thế giới, cho dù ngươi có tu vi thực lực cường đại đến đâu, đứng trước thẩm phán của bổn nguyên thế giới cũng căn bản không làm nên chuyện gì.
Công tử quý tộc Mạc Ngọc Vũ đến từ Vân Đoan đúng là biết rõ điểm này, thế nên mới dám tùy ý như thế trước mặt Mạc Vấn Thiên, theo hắn nghĩ đến, cho dù Mạc Vấn Thiên cuồng vọng đến mấy, cũng không thể không kiêng kỵ cha của mình, lui một bước mà nói, cho dù không kiêng kỵ thân phận phó nghị trưởng của cha mình, cũng phải kiêng kỵ sự tồn tại của Vân Đoan, nhưng thực không ngờ tới Mạc Vấn Thiên dĩ nhiên ngông cuồng tới mức vô pháp vô thiên đến vậy.
- Mạc Vấn Thiên, ngươi thực là uy phong đó.
Đột nhiên, trong hư không chợt truyền đến một tiếng quát bén nhọn, thanh âm như sấm dậy nổ vang trên trời cao, có thể khiến thanh âm vang lên như sấm, tự nhiên trở nên rung động, đây là một tiếng lôi động dẫn đại tự nhiên, đủ để nói rõ người đến là một vị cao thủ.
Mọi người nhìn sang, bất ngờ phát hiện trong hư không giống như một đạo lưu tinh nhoáng lên, ngay sau đó là một nhóm bảy, tám người xuất hiện trên Thiên Sơn, những người này mặc áo bào hoa lệ, từ khí chất không khó nhìn ra là một đám người của Vân Đoan, dẫn đầu là một vị nam tử thân hình cao gầy, thoạt nhìn sắc mặt thâm trầm, không câu nệ nói cười, khí thế cực kỳ cường đại, hắn đứng ở đó giống như thái dương quân lâm, ngay cả nhắm mắt lại cũng không thể bỏ qua sự hiện hữu của hắn, cực kỳ chói mắt, trên người chảy xuôi ánh sáng quang minh thuần khiết, khi hắn xuất hiện, mọi người dưới chân Thiên Sơn nhất thời cảm giác tự ti mặc cảm.