Thiên Vu

Chương 935: Nhân Vương oai

Mạc Vấn Thiên chắp tay đứng ở giữa hư không, thần tình cao ngạo cực kỳ sắc bén, một đôi mắt lãnh khốc càng tràn đầy bá đạo bễ nghễ, xung quanh chân trời tràn ngập khí lành, khiến trong cả bầu trời gần như chỉ là lại có một mình Nhân Vương.

Cách đó không xa có ba người đang đứng, một người thoạt nhìn là một lão giả bình thường, một người là thanh niên áo đen có vẻ kiên cường, dẫn đầu là một vị nam tử anh tuấn xuất trần, đúng là một dung mạo tuấn mỹ đủ để xưng danh đệ nhất mỹ nam đương thời, hắn đứng thẳng người, oai phong giống như vạn phu khó địch, thần tình sừng sững, chí khí phóng thẳng ngàn trượng cao, tâm hùng gan lớn, giống như Hám Thiên sư tử hạ Vân Đoan, xương cốt cường tráng, như Diêu Địa Tỳ Hưu lâm tọa, đứng lặng ở đó cũng toát ra khí thế đế vương trời sinh, trong hai mắt, mắt trái như Nhật, mắt phải như Nguyệt, mi vũ như sao.

Người này chính là Gia Cát Thiên Biên.

Mười năm trước, hắn được khen là một đời thiên kiên đứng đầu, là rồng trong loài người.

Hiện tại mười năm sau, hắn vượt qua thẩm phán Cửu Ngũ Chí Tôn, thành tựa Thiên Tứ chi tử trong Thiên tử, vấn đỉnh vương tọa Thủy Bình, cũng là người đứng đầu trong thập tử do Vân Đoan phong thưởng, đồng thời còn là một trong ba cự đầu học phủ Trung Ương, là nhân vật lĩnh quân danh tiếng, một trong những bá chủ thiên kiêu hoành hành thiên hạ.

So với mười năm trước, trên người Gia Cát Thiên Biên đã ít đi mấy phần kiên cường, nhưng lại có thêm vài phần thản nhiên, cũng ít đi mấy phần ngông cuồng tự cao tự đại, có thêm vài phần ổn trọng, cả người cũng biến thành khiêm tốn mười phần, mười năm qua có ít người thấy hắn, ngay cả trong chín năm rung chuyển, thời kỳ quần hung tranh phách ấy, hắn cũng ít khi lộ diện.

Có người nói là vì Gia Cát Thiên Biên nhiều lần thất bại trong tay Lạc gia, cuối cùng trước khi núi Táng Cổ xuất thế còn bị Lạc gia chém giết thân thể, mặc dù sau đó vấn đỉnh ngôi vị thiên tử, nhưng đã mất đi ý chí.

Cũng có người nói, mặc dù Lạc gia bị thượng thiên thẩm phán hôi phi yên diệt, nhưng lại xuất thế một Nhân vương Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên chỉ đang ẩn nấp phong mang, phải biết khiêm tốn.


Còn có người nói, Gia Cát Thiên Biên đang giấu tài, hậu tích bộc phát, dù không lộ diện nhiều, nhưng vẫn một mực ở sau màn chỉ điểm giang sơn.

Mạc Vấn Thiên là Nhân Vương danh xứng với thực, là vương giả trời sinh.

Gia Cát Thiên BIên là thiên tử danh xứng với thực, cũng là thiên tử trời sinh.

Mạc Vấn Thiên là vương giả, Gia Cát Thiên Biên đồng dạng cũng thế, ít nhất thân phận thiên tứ chi tử của hắn cũng tuyệt không thua Nhân vương Mạc Vấn Thiên.

Hai người nhìn nhau, nhìn nhau thật lâu, ai cũng không nói nửa chữ.

Lúc này, trên bầu trời lại xuất hiện một đám người gây ra náo động, nếu như tới chỉ là người thường, tự nhiên sẽ không dẫn tới động tĩnh lớn như vậy. Kỳ thực, thân phận đám người vừa tới kia đều không phải chuyện đùa, dĩ nhiên đều là sứ giả Vân Đoan, trong đó dẫn đầu là một vị trung niên, càng là một vị đại chủ sự trong nghị hôm Vân Đoan, hắn là Lý Hán.

Sau khi núi Táng Cổ hiện thế, trải qua chín năm rung chuyển, quần hùng tranh phách, khiến dân chúng lầm than, Vân Đoan chính thức tiếp quản thế giới này, thành lập hội nghị Vân Đoan, trọng chỉnh trật tự thế giới. Mười năm trước, chưởng quản trật tự thế giới chính là ba đại tập quyền trung tâm, chỉ bất quá hiện tại mười năm sau, ba đại tập quyền trung tâm đã biến thành ba tòa thành vinh quang, tập quyền trung tâm chân chính trở thành hội nghị Vân Đoan, đứng đầu là ba vị nghị trưởng, năm vị phó nghị trưởng, mười hai vị nghị viên, bên dưới có hai mươi bốn vị chủ sự, ba mươi sáu vị nghi trượng, bảy mươi hai vị sứ giả.


Lý Hán này là một trong hai mươi bốn vị chủ sự trong hội nghị Vân Đoan, quyền lực cực lớn. Tuy nói hắn là người của Vân Đoan, bất quá trong lòng dân chúng cũng khá được hoan nghênh, bởi vì hắn không giống những người khác của Vân Đoan, thái độ không phải quá cao ngạo, trái lại còn rất ôn hòa.

Nhưng mà, bên người Lý Hán còn có hai người, cả hai đều là thiếu niên, thoạt nhìn đều chừng mười lăm tuổi.

Hai thiếu niên kia vừa nhìn chính là người của Vân Đoan, mặc dù người của Vân Đoan thoạt nhìn không có gì khác biệt so với người bình thường trong thế giới này, nhưng vẫn có một điểm vừa nhìn là nhận ra, bởi vì trên thân những người đến từ Vân Đoan đều có một loại tính chất đặc biệt vô cùng rõ ràng, đó là một loại tính chất đặc biệt không nói rõ được, phi thường thần thánh, không tầm thương, càng vô cùng thuần khiết, khi bọn họ đứng chung một chỗ với người bình thường, tựa như ngọn đèn đặt giữa bóng đem, ai cũng có thể cảm giác rõ được điểm này.

Thân phận hai vị thiếu niên không đơn giản, rất nhanh đã đi tới dưới chân Thiên Sơn liền có người nhận ra thân phận của bọn hắn, chính là công tử Mạc Ngọc Vũ nhà Mạc phó nghị trưởng hội nghị Vân Đoan, còn lại là Lân Thiên Đống công tử nhà Lâm phó nghị trưởng.

Mặc dù sau khi Vân Đoan tiếp quản trật tự thế giới, kết thúc chín năm rung chuyển lần than của chúng dân, hơn nữa vừa mới bắt đầu, hàng năm Vân Đoan đều thả xuống linh tức nồng nặc làm phúc thiên hạ, mọi người coi như thỏa mãn với Vân Đoan, ít nhất mọi người cũng không bài xích việc Vân Đoan tiếp quản trật tự thế giới, thế nhưng được một đoạn thời gian, khi càng lúc càng có nhiều người từ Vân Đoan hạ phàm đến thế giới này, mọi người phải đối mặt với một sự thật, đó là người Vân Đoan đều toát ra từ trong khung một loại cảm giác về sự ưu việt, căn bản coi rẻ người bình thường của thế giới này, ban đầu còn không có gì, thế nhưng sau khi một ít công tử ca của Vân Đoan hạ phàm, sự tình bắt đầu trở nên hỏng bét.

Những công tử ca đến từ Vân Đoan này, không nói đến thái độ làm người vô cùng cao ngạo, khi đến thế giới này còn đối xử với chúng dân rất tồi tệ, thậm chí cá biệt có công tử ca còn công nhiên tuyên bố, nói người thế giới này trong mắt hắn chẳng qua là một đám kiến hôi trong tay, bọn họ muốn bóp thế nào thì bóp. Đối với chuyện này, rất nhiều người cũng chỉ có thể bảo trì trầm mặc, bằng không thì làm sao? Người ta dù sao cũng là người Vân Đoan, hơn nữa còn là quý tộc trên Vân Đoan, đừng nói người thường, ngay cả một ít công tử của đại gia tộc trên thế giới, thậm chí một vài thiên chi kiêu tử, có thể làm gì được đây? Đối mặt với những công tử ca đến từ Vân Đoan kia, bọn họ cũng chỉ có thể đi trốn, ai bảo người ta là quý tộc trong Vân Đoan chứ, ai bảo Vân Đoan lại là chúa tể phương thế giới này.

Trong đám công tử ca của Vân Đoan, tuy rằng Mạc Ngọc Vũ và Lâm Thiên Đống không phải ngạo mạn nhất, nhưng cũng là một trong những tiểu bá vương nổi danh tại Vân Đoan, hai người cười đi tới, dừng lại trên không trung Thiên Sơn, Mạc Ngọc Vũ cười nói:

- Ta còn tưởng là ai, nguyên lai là Nhân vương Mạc Vấn Thiên đại danh đỉnh đỉnh của phương thế giới này.

Ngay sau đó, Lâm Thiên Đống ở bên cạnh cũng cười nói:

- Hơn nữa còn có thiên tử Gia Cát Thiên Biên.