Mười năm trước, Mạc Khinh Sầu chính là nữ thần băng sương nổi danh thiên hạ, khi núi Táng Cổ hiện thế, nàng lấy huyết thống Băng tinh linh vấn đỉnh một vương tọa cực kỳ đặc thù, chính là Hàn Băng vương tọa, bởi vì phong cách của nàng không thể nghi ngờ là lãnh khốc vô tình, lạnh lùng nghiêm nghị, hiện tại đã mười năm sau, được mọi người xưng là Hàn Băng nữ vương.
Không biết vị Bàng Tú này vì sao lại đắc tội Hàn Băng nữ vương giết người không chớp mắt kia, bị đánh cho thành bộ dáng này. Mạc Khinh Sầu từ trên trời giáng xuống, hiển nhiên là đang muốn lấy mạng hắn, không có ai hoài nghi thực lực Mạc Khinh Sầu, mọi người đều biết Bàng Tú chắc chắn phải chết.
Trong phút chốc, không chút dấu hiệu, vô thanh vô thức, một người xuất hiện, chính là Huyết tộc chi tử Tịch Nhược Trần tao nhã thần bí, hắn dương tay khẽ điểm nhẹ, ánh sáng màu đỏ tỏa ra như hoa hồng, phóng ra uy lực cực kỳ khủng bố đánh tới, nói:
- Không biết Bàng Tú đắc tội ngươi thế nào, sao phải giết hắn?
- Tịch Nhược Trần, ngươi dám cản ta?
Thanh âm Mạch Khinh Sầu cũng giống hệt như nàng, từng chữ lạnh lẽo đến thấu xương, loại lạnh lẽo này truyền vào trong tai, thậm chí ngay cả đầu cũng muốn đông cứng lại, đau như búa bổ. Khi nàng dứt tiếng, ánh sáng quanh thân bùng phát, băng sương giáng xuống, trong nháy mắt biến cả vực Tây Ách thành một tòa băng điêu.
- Bàng Tú là người của ta, hiện giờ ngươi đang muốn giết hắn, ta há có thể ngồi xem mặc kệ?
Cũng không thấy Tịch Nhược Trần triển khai thủ đoạn gì, huyết vụ tràn ngập đầy trời bắt đầu đan xen vào với sương lạnh phát ra những tiếng bùm vang, thực lực hai người này một người khủng bố hơn một người, một người càng dọa khiếp hơn một người, trong lúc giao thủ khiến cả vực Tây Ách đều rung chuyển bất an, tràng cảnh không thể không khiến người ta kinh ngạc tán thán đôi bên mạnh mẽ, mà đây mới chỉ là hai người mới chạm mặt mà thôi, nếu thực sự ra tay toàn lực, sợ là cả vực Tây Ách sẽ biến thành tro bụi trong nháy mắt.
Cả vực Tây Ách bị sương lạnh của Mạc Khinh Sầu đóng băng, rồi lại bị huyết vụ đầy trời của Tịch Nhược Trần làm cho sôi trào.
Lúc này, trong hư không đan xen trắng đen, tựa như nhật nguyệt thoáng hiện, tiếp theo liền xuất hiện một đạo hình vẽ thái cực, bên trong thái cực ẩn chứa ảo diệu vô thượng, giống như âm dương giao hợp, nhật nguyệt giao hòa, âm dương chuyển động sinh ra bát quái, lấy một loại thủ đoạn cực kỳ ảo diệu chia tách sương lạnh của Mạc Khinh Sầu và huyết vụ sôi trào của Tịch Nhược Trần, mọi người đều nhìn lại, chỉ thấy một nhóm bốn người không biết từ lúc nào đã xuất hiện giữa trời, hơn nữa còn là bốn cô gái.
Một thân trang phục đoan trang tao nhã, yêu diễm và nghiêm nghị, chính là Ngự nương Mạn Đà La, hiển nhiên vừa rồi chính là nàng ra tay hóa giải màn sương lạnh và sương máu giữa tràng tranh đấu vừa rồi. Ngự nương Mạn Đà La chấp chưởng âm dương, khai mở song tu chi đạo, không ai không biết, không ai không hiểu.
Khiến mọi người dồn dập toát ra vẻ mặt kinh ngạc là khi chứng kiến ba nữ nhân cùng đến theo Ngự Nương, dĩ nhiên là ba người đại tỷ Bạch Phiêu Phiêu uy chấn một phương, nữ thần đại chúng Y Tiên Hạ Mạt, nữ thần tự nhiên Tri Thu.
- Hai người các ngươi động thủ như vậy là muốn phá hủy vực Tây Ách sao?
Ngự nương Mạn Đà La hư không đi tới, biển hiện vô cùng nghiêm nghị.
- Hóa ra là Ngự Nương, đã lâu không gặp.
Tịch Nhược Trần nhàn nhạt mỉm cười, chào hỏi tiểu Mạn Đà La, sau đó nhìn về phía mấy người Hạ Mạt, cười nói:
- Ba vị, có khỏe không?
Mạc Khinh Sầu cũng không để ý tới nhóm người Ngự Nương, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Bàng Tú, ánh mắt không khác gì tuyên án tử hình cho Bàng Tú kia, hôm nay có thể bị vướng phải Tịch Nhược Trần và đám người Ngự nương Mạn Đà La ở đây, Mạc Khinh Sầu tự biết không có cách nào động thủ, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ bỏ qua, ngược lại, hôm nay không giết được, nàng sẽ chờ đến mai động thủ, nếu mai không giết được, nàng sẽ chờ tiếp đến hôm sau nữa, Bàng Tú nhất định sẽ chết, vấn đề chỉ ở chỗ thời gian mà thôi, điểm này Tịch Nhược Trần biết, Ngự nương Mạn Đà La cũng biết, phàm là ai quen biết Mạc Khinh Sầu hầu như đều biết.
Mạc Khinh Sầu cũng không có rời đi, lại nhìn về phía Lãnh Cốc đứng trong Niên gia, quát lên:
- Lãnh Cốc, ta hỏi ngươi, Trần Lạc có thực sự còn sống hay không?
Lãnh Cốc không sợ trời không sợ đất, nhưng xem ra vẫn hơi sợ Mạc Khinh Sầu, xác thực, khiến hắn sợ sệt cũng không phải Mạc Khinh Sầu, mà là nữ nhân sau lưng Mạc Khinh Sầu kia, đó là nữ vương thượng cổ Tuyết Thiên Tầm.
Những người khác không biết, nhưng Lãnh Cốc biết rõ, giữa hai nữ nhân Mạc Khinh Sầu và Tuyết Thiên Tầm này có bí mật không muốn người khác biết, đúng là hắn biết, còn biết rõ từ lâu, không chỉ thế, hắn còn tận mắt chứng kiến hai nữ nhân này cá nước thân mật với nhau, lần đó được xem một màn kinh diễm miễn phí nhưng cũng khiến hắn thiếu chút ném đi cái mạng nhỏ, nếu không phải cuối cùng có Tần Phấn và Ngạo Phong xuất thủ cứu giúp, e là Lãnh Cốc đã chết từ lâu rồi.
Thế nên, mỗi lần nhìn thấy Mạc Khinh Sầu, Lãnh Cốc đều cảm giác cả người không dễ chịu, cũng không biết là sợ sệt hay chột dạ, ngược lại chính là không dễ chịu, đặc biệt là lúc này bị Mạc Khinh Sầu nhìn vào chằm chằm, càng khiến cho sống lưng hắn lạnh buốt, vội ho lên một tiếng, tựa hồ che giấu vẻ lúng túng, nhếch miệng nói:
- Chuyện này không có gì cả, xác thực là như vậy, Lạc gia thực sự… Thực sự còn sống… Đúng vậy, còn sống…
Nghe được Trần Lạc còn sống, trên dung nhan lạnh lẽo tuyệt mỹ của Mạc Khinh Sầu hiện lên thần tình cực kỳ phức tạp, biến ảo không ngừng, nhắm mắt lại, rù rì nói:
- Còn sống, hắn vẫn còn sống… Tại sao…
Kỳ thực Lãnh Cốc rất muốn hỏi Mạc Khinh Sầu một chút, ngươi cứ cá nước thân mật với Tuyết Thiên Tầm đi, quan tâm đến sống chết của Trần Lạc làm gì. Đúng vậy, đương nhiên nghĩ thì nghĩ, nhưng bất luận thế nào thì hắn cũng không dám mở miệng đi hỏi vấn đề này.
Trong đại viện Niên gia, Niên đại thiếu nhìn Mạc Khinh Sầu, lại nhìn Hạ Mạt, lại nhìn Tri Thu một chút, cộng thêm một Ngự Nương, nhìn những nữ nhân này đều là nữ thần nổi tiếng thiên hạ, nhưng đều có một điểm giống nhau, đều là tình nhân cũ của Lạc gia, e là trong thiên hạ ngày nay, cũng chỉ có Lạc gia mới cùng lúc hấp dẫn được nhiều nữ thần như thế, không khỏi thầm than một tiếng, lại nghĩ đến tiểu muội nhà mình, hắn biết rõ tiểu muội vô cùng sùng bái Lạc gia, từ nhỏ đã mơ tương lai có ngày được gả cho Lạc gia.
Nhưng là… Gả thế nào đây, những nữ thần này có ai không dính líu chút ái hận tình cừu với Lạc gia chứ, muốn gả cho Lạc gia, tạm thời không nói chuyện Lạc gia có nguyện ý hay không, cho dù Lạc gia đáp ứng, sợ là những nữ thần này cũng không đáp ứng, nên nhớ kia mới chỉ là một bộ phận mà thôi, phải biết nữ nhân của Lạc gia không chỉ có chừng này, còn có phượng hoàng nữ thần Lạc Anh, thiên sứ nữ thần Tiết Thường Uyển, tu la nữ thần Hoàng Tuyền… Còn có Cửu Thiên huyền nữ Táng Hoa, còn có Quang Minh thánh nữ Nhan Vô Lệ, còn có… Ngũ y thiên hạ