Khí tức thiên sứ u buồn dĩ nhiên khiến thiên nhiên vì đó cũng đau buồn…
- Chuyện này…
Ngự nương Mạn Đà La thực sự không có gì để nói, nàng biết Trần Lạc biến mất nhất định sẽ ảnh hưởng tới Tiết Thường Uyển, chỉ là không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế, đến mức ngay cả thiên nhiên cũng vì đó phải đau thương, có điều khiến nàng lo lắng nhất không phải Tiết Thường Uyển, mà là Lạc Anh.
- Anh Tử thì sao? Có ai gặp qua nàng chưa?
Hạ Mạt lắc đầu một cái, Tri Thu bên cạnh đột nhiên mở miệng nói:
- Ta từng gặp qua Anh Tử trong hư không Vô Tận Hải.
- Anh Tử thế nào? Có nghiêm trọng không?
Bốn năm trước, tiểu Mạn Đà La từng gặp được Lạc Anh, bởi vì Trần Lạc biến mất khiến Lạc Anh cực kỳ bi thương, thậm chí dĩ nhiên rơi vào biên giới điên cuồng. Thấy Tri Thu trầm mặc không nói, trong lòng Mạn Đà La càng không nhịn được run rẩy một hồi, hỏi:
- Anh Tử sẽ không hóa điên rồi chứ?
- Dù cho chưa hóa điên, nhưng cũng không cách là bao, khi ta gặp được nàng trong hư không Vô Tận hải, ý thức của nàng lúc rõ ràng lúc hỗn loạn, khi rõ ràng thì nàng tản bộ trong tuyết nguyệt thời gian, khi hỗn loạn thì đờ ra trong thời gian chi phong.
Tuế nguyệt chi phong, thời gian chi phong… Đây chính là hai đại hiện tượng khủng bố trong biển hư không vô tận. Tại bên trong tuế nguyệt chi phong, năm tháng trôi qua, nháy mắt là trăm năm, một chút là ngàn năm, còn trong thời gian chi phong lại là thời gian thác loạn, hoặc là tương lai, hoặc là quá khứ… Nghe được khi Lạc Anh tỉnh táo thì đi bộ trong tuế nguyệt chi phong, khi hỗn lạn thì ngồi đờ trong thời gian chi phong khiến Bạch Phiêu Phiêu ngồi kế bên chỉ cảm thấy tê dại da đầu, thán phục thực lực Lạc Anh, đồng thời cũng thấy vui vì mình không yêu Trần Lạc.
- Khi ý thức Anh Tử rõ ràng đã là như vậy, khi ý thứ nàng hỗn loạn…
Tiểu Mạn Đà la thực sự không thể nào tưởng tượng được.
- Lúc ý thức Anh Tử hỗn loạn, nàng chém hư không thú trong biển hư không vô tận, giết hư không quái, đồ vô tận quỷ, diệt vu yêu, khi nàng điên cuồng, uống máu tế bi thống, đánh xuống mưa máu vô tận… Vì thế, trong hư không vô tận, mọi người đều gọi nàng là Ma Anh Nữ…
- Trời ạ! Lạc Anh nàng…
Khi tiểu Mạn Đà La đang nói, đột nhiên cảm giác được dị dạng. Cùng lúc đó, Tri Thu, Hạ Mạt cũng đều cảm giác được, dồn dập nhìn về phía chân trời phương đông, biểu hiện cả ba người đều biến hóa quỷ dị, liếc mắt nhìn nhau, tiểu Mạn Đà La kinh hô:
- Có người mạnh mẽ phá toái hư không đi đến, sẽ không phải là… Anh Tử chứ?
Nhân vật thiên kiêu đến từ khắp nơi trên thế giới lần lượt xuất hiện tịa Niên gia vực Tây Ách, ngay vừa rồi lại có một nhân vật ghê gớm xuất hiện bên trong này, trong hư không đang đứng một nhóm hơn mười người, những người này không ngoại lệ hoặc là thiên kiêu tài năng xuất chúng sau núi Táng Cổ hiện thế, hoặc là cường giả thực lực cao thâm đã thành danh từ lâu, nhưng bắt mắt nhất trong đó lại là một vị thanh niên dẫn đầu.
Nam tử này thân mặc một bộ hồng y, gương mặt đẹp trai, mái tóc dài buông xõa theo gió, hắn cứ lẳng lặng đứng giữa trời như vậy khiến người ta cảm giác một loại thần bí cực kỳ tao nhã, tao nhã phảng phất như tiên nhân, thần bí phảng phất như thâm uyên khiến người ta hoảng sợ. Tất cả mọi người đều biết nam tử này, chính là Tịch Nhược Trầm huyết tộc chi tử, một trong mười vương mười tử, cực kỳ chói mắt.
Sau khi núi Táng Cổ hiện thế, Tịch Nhược Trần thành tựu tấm thân mười hai cánh bất tử, trong thiên địa kỳ thư Chư Thế Kỷ có ghi chép liên quan đến Huyết tộc, có người nói trong truyền thừa Huyết tộc lấy mười hai cánh là đứng đầu, dược xưng là huyết thống Huyết tộc thuần chính nhất, cũng là truyền thừa từ thủy tổ Huyết tộc, được xưng là Huyết tộc chi tử, linh hồn bất tử, thân thể bất diệt.
Mười năm trước, Tịch Nhược Trần danh dương nhất đại thiên kiêu. Trong chín năm rung chuyển, quần hùng tranh bá, rất nhiều người đều tận mắt chứng kiến bất tử thân mười hai cánh cường đại đến mức nào. Hiện giờ sau mười năm, hắn và Địa vương thượng cổ Mộ Vân Không, thiên tứ chi tử Gia Cát Thiên Biên được xưng là ba đại cự đầu trong học phủ Trung Ương, đồng thời cũng là nhân vật thủ lĩnh trong thiên hạ ngày nay, một trong những thiên kiêu bá chủ hoành hành thiên hạ.
Tịch Nhược Trần xuất hiện ở đây khiến người ta kinh ngạc, sau lại cảm thấy chuyện này là đương nhiên, bởi vì hai cũng biết hồi còn ở học phủ Trung Ương, hắn và Nghịch Lang Gia không chỉ một lần bị Lạc gia đánh cho nhuhw chó chết, mười năm trước cũng bị Lạc gia đánh nát thân thể tại vùng biên hoang.
Hiển nhiên, hắn cũng giống với Nghịch Lang Gia, muốn xác định xem Lạc gia có thực là không chết hay không.
- Yêu, đây không phải Tịch đồng học sao, thực sự là đã lâu không gặp.
Lãnh nhị gia vẫn là Lãnh nhị gia, người người sợ Nghịch Lang Gia, hắn không sợ, người người sợ Tịch Nhược Trần, hắn đồng dạng cũng không sợ. Tuy nói thực lực Lãnh Cốc không sánh được hai người kia, thậm chí thua kém không phải chỉ chút xíu, nhưng sợ vẫn là không sợ, dựa vào cái gì? Chính là rất nhiều huynh đệ.
Phải biết rằng trong thời kỳ chín năm rung chuyển, quần hùng tranh bá, đoàn vinh quang Độc Lập của Lãnh Cốc có thể lăn lộn với bảy đại cự đầu, không chỉ vì bằng hữu của hắn trải rộng khắp thiên hạ, đồng thời cũng vì hắn có giao tình với không ít lão gia hỏa trên thế giới này, nếu có ai muốn động hắn, không thể không cân nhắc hậu quả, huống chi trong thiên hạ ngày nay có ai không biết hai vị đại minh vương Tần Phấn và Ngạo Phong là huynh đệ kết nghĩa của hắn, hiện tại vị huynh đệ kết nghĩa Lạc gia sau mười năm chết đi lại đột nhiên sống lại, có thêm tấm vương bài là vị Lạc gia quát tháo phong vân đó, e là trên thế giới không còn mấy người dám động Lãnh nhị gia.
Ngay khi Lãnh Cốc dứt tiếng, Tịch Nhược Trần còn chưa kịp đáp lại, trong hư không đột nhiên phát sinh tình huống quỷ dị.
- Tịch thiếu gia mau mau cứu ta.
Vèo một tiếng, chỉ thấy một bóng người giống như lưu tinh xẹt qua hư không chạy nhanh đến, khi đạo nhân ảnh này vọt tới bầu trời vực Tây Ách, mọi người mới nhìn thấy rõ hình dáng của hắn, chính là Bàng Tú, cũng là một trong thiên chi kiêu tử do Vân Đoan tứ phong. Chỉ có điều hiện giờ nhìn hắn vô cùng chật vật, tóc tai rối bù, máu me khắp người, biểu hiện càng là sợ hãi, điều này không chỉ khiến người ta kinh ngạc, Bàng Tú tốt xấu gì cũng là một trong thiên chi kiêu tử do Vân Đoan tứ phong, uy danh và thực lực chỉ đứng sau Phương Thiên Nam và Niên Tiểu Linh, trong thiên hạ không mấy người có thể đánh hắn thành bộ dáng này, huống chi hắn còn là một mãnh tướng trong tay Tịch Nhược Trần, là ai lớn mật dám đả thương hắn như thế?
Khi mọi người ở đây còn đang ngạc nhiên lẫn nghi ngờ, một người đã từ trên trời giáng xuống.
Là một người phụ nữ, một thân diện bạch y, dung nhan tuyệt mỹ, cũng lãnh diễm tới cực điểm, lạnh lẽo tới thấu xương. Nữ nhân băng phong thiên hạ này từ trên trời giáng xuống, mái tóc bạc ba ngàn tùy ý tung bay, không ai không biết nàng, mọi người đều biết đó là Mạc Khinh Sầu.