Thiên Vu

Chương 906: Ngươi đi đi

- Ngươi biết không? Trong nháy mắt khi ngươi bước ra khỏi Kim Trang các, ta thực sự cho rằng ngươi không có chết, ta cũng thực hi vọng ngươi không có chết, không biết có phải vì trời xanh thấy ta quá mức đáng thương, thế nên mới cho giấc mơ của ta thành sự thật, ngươi không có chết, thực sự không có chết… Ta đưa ngươi về từ Mê Vụ Sâm Lâm, ngươi cứu đại ca ta, lại cứu ta, tất cả những chuyện này cứ như nằm mơ, cho đến hiện tại ta vẫn không cách nào tin chuyện này là sự thực…

- Hôm nay ta nói những lời này với ngươi, không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn cho ngươi biết, ta yêu thích ngươi, chỉ đơn giản thế thôi, ngoài ra không có ý gì khác.

- Ta biết làm như vậy có chút liều lĩnh, nhưng ta sợ rằng sau này không có cơ hội nữa, ta không muốn có bất cứ nuối tiếc nào, đặc biệt là với ngươi, cho dù không cần nghĩ cũng biết ngươi sẽ rời đi, nguyện vọng duy nhất của ta chỉ là lặng lẽ bảo vệ ngươi, nhìn ngắm ngươi, cho đến lúc ngươi rời đi, ta không muốn lãng phí một chút khoảng khắc nào, cho dù một chút cũng không… Như vậy có được không?

Niên Tiểu Linh đứng ở bên ngoài dựa vào vách tường, hai mắt nhắm lại, phức tạp nói, còn Trần Lạc thì cứ ngơ ngác ở trên giường, lặng lẽ lắng nghe, cũng không nói gì, vì nói cái gì bây giờ? Vào giờ phút này, đối mặt với Niên Tiểu Linh ở đây, hắn có thể nói được cái gì? Hắn không thể nói gì được, cũng không biết nói gì cho được, cũng không biết tại sao, trong chớp mắt Trần Lạc cảm thấy rất không dễ chịu, trong lòng vô cùng không thoải mái, cảm thấy rất hổ thẹn, cũng cảm thấy rất có lỗi với người ta, hổ thẹn lại là cảm giác hắn không thích nhất trên đời này, là nhất chứ không phải một trong.

Sợ cái gì, thì cái đó liền tới! Hắn vốn là một người tính tình hào hiệp, có điều trong vấn đề tình cảm thì lại không cách nào hào hiệp cho được, không thể cứ vung tay cho qua, cũng không thể không tim không phổi phong lưu khoái hoạt, nếu như nói mỗi người trên đời đều có nhược điểm, như vậy đây chính là nhược điểm của Trần Lạc, là nhược điểm từ lúc sinh ra đã có, cũng là một phần thiếu hụt trong tính cách, kiếp trước không sửa được, kiếp này vẫn không sửa được.

- Ngươi tin tưởng vận mệnh không?

Niên Tiểu Linh đột nhiên hỏi một câu như vậy, Trần Lạc không khỏi ngẩn ra, trải qua chuyện núi Táng Cổ, cũng không biết có phải bị ám ảnh bởi hai chữ vận mệnh hay không, hiện tại chỉ cần Trần Lạc vừa nghe được hai chữ này liền có cảm giác vô lực, đúng, rất vô lực.

- Ta không tin vận mệnh!

Trước đây Trần Lạc không tin vận mệnh, hiện tại vẫn không tin, cho dù hắn bị hai chữ vận mệnh làm cho sứt đầu mẻ trán, cho dù hắn bắt đầu sản sinh ám ảnh với thứ đồ chơi này, nhưng không tin vẫn là không tin, cho dù hiện tại nữ thần vận mệnh có xuất hiện ngay trước mặt hắn, hắn vẫn lựa chọn không tin.

- Trước đây ta cũng không tin, nhưng khi ngươi xuất hiện, đã khiến ta tin tưởng vận mệnh thực sự tồn tại.

- Có ý gì?

Hiện giờ Trần Lạc cực kỳ mẫn cảm với hai chữ vận mệnh này, vừa nghe liền khiến trong lòng không được thoải mái.

- Lúc ngươi hôn mê, ta đã từng gặp một nữ nhân quái lạ, nàng nói tất cả mọi thứ từ lâu đã được quyết định tại nơi sâu xa, nàng nói ta nhất định sẽ gặp nam nhân mình mơ mộng, nàng cũng nói nhất định là ta và nam nhân mình âu yếm sẽ không yêu nhau, nàng còn nói…

Nghe vậy, trong lòng Trần Lạc không hiểu sao hơi hồi hộp một chút, hỏi:


- Nàng còn nói cái gì?

- Nàng còn nói để ta từ bỏ… Không nên chấp nhất!

Trần Lạc lập tức hỏi:

- Ngươi biết nàng ta là ai không?

- Không… Ta không biết, có điều nàng đã nói tên của nàng là Nữ Vu!

- Nữ Vu? Ngươi lặp lại lần nữa xem nào, người kia tên là gì?

Niên Tiểu Linh cũng không biết ra sao, phát hiện ngữ khí Trần Lạc có điểm là lạ, khi mở mắt ra, bất ngờ phát hiện Trần Lạc đã xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa vẻ mặt hết sức phức tạp.

- Lạc gia, ngươi…

- Ta không có chuyện gì, ngươi xác định nữ nhân kia tên là Nữ Vu?

Niên Tiểu Linh không rõ vì sao, nhưng vẫn gật đầu.

Nữ Vu…

Trần Lạc không quen biết người này, nhưng đối với danh từ Nữ Vu này lại là ký ức chưa phai, bởi vì khi trước ở không gian Hư Vọng, mỗi lần Đường Phi đều sẽ nhắc tới Nữ Vu, nói cái gì đó không nên tin nàng, khi giao lưu với hư vọng chi linh, nó cũng từng nhắc tới Nữ Vu, nói nữ nhân này là hóa thân vận mệnh, hơn nữa hi vọng chi linh còn nói bên trong đất trời cũng không còn ai hiểu vận mệnh bằng được Nữ Vu, ngay bản thân Trần Lạc cũng đang cân nhắc tìm đến Nữ Vu hỏi thăm một chút, xem giải khai vận mệnh như thế nào.

Giờ khắc này nghe Niên Tiểu Linh nói đến lúc mình hôn mê, Nữ Vu đã từng xuất hiện, nghe từ những lời nàng nói kia, không khó đoán ra được lúc đó Nữ Vu đã biết mình chưa chết, điều này khiến cho Trần Lạc có loại cảm giác rất không hay, bởi vì hắn đã hò dò qua hư vọng chi linh về tung tích Nữ Vu, nhưng hư vọng chi linh lại trả lời rất khẳng định rằng, Nữ Vu nhất định sẽ tìm đến mình.

- Tiểu Linh, ngươi gặp được Nữ Vu ở nơi nào, nàng có biết ta?


- Khi tại vùng biên hoang, còn nàng chưa từng thấy ngươi, ta cũng không biết, hẳn là không đi…

Niên Tiểu Linh không biết vì sao Trần Lạc lại đột nhiên trở nên nhạy cảm như vậy, hỏi:

- Sao thế? Ngươi biết nàng?

- Đúng ra là không biết nàng, có điều ta vẫn đang tìm nàng ta.

- Có phải chuyện rất trọng yếu với ngươi không, ta giúp ngươi!

Niên Tiểu Linh nói xong liền muốn đi ngay, Trần Lạc vội vàng ngăn lại, bất đắc dĩ nói:

- Cũng không quan trọng gì đâu, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi.

- Ta…

Niên Tiểu Linh mới vừa mở miệng, nhưng đã bị Trần Lạc ngắt lời, nói:

- Tiểu Linh, ngươi đứng ở đây thì ta cũng không tiện nghỉ ngơi, đúng không, vả lại ta sẽ còn ở lại đây một quãng, sau đó chúng ta còn có cơ hội, nghe lời đi, về nghỉ ngơi cho sớm.

Niên Tiểu Linh cúi đầu, trầm mặc không nói.

- Nào, ôm một cái!

Trần Lạc ôm nàng vào trong lồng ngực. Niên Tiểu Linh đột nhiên bị ôm vào, thân thể mềm mại không nhịn được khẽ run lên, trên dung nhan tuyệt mỹ cũng nổi lên nét đỏ ửng thẹn thùng, toàn bộ thân thể phảng phất như đều bị hòa tan, chỉ cảm thấy thanh âm Trần Lạc ôn nhu vang lên bên tai:

- Đi nghỉ trước đi, được không.

- Ừm…

Niên Tiểu Linh khẽ gật đầu, trả lời còn nhỏ hơn tiếng muỗi. Trần Lạc lắc người một cái, trong nháy mắt liền xuất hiện tại phòng ngủ của Niên Tiểu Linh, đặt nàng lên trên giường. Niên Tiểu Linh cười khẽ, mặt thẹn đỏ lên, con mắt không dám nhìn vào Trần Lạc, điều này khiến Trần Lạc cảm thấy vô cùng đáng yêu, đưa tay nhéo mũi nàng một hồi, cười nói:

- Nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp lại.

Dứt lời, hắn phất tay một cái, trực tiếp biến mất.

Thật lâu sau khi Trần Lạc rời đi, trên mặt cười của Niên Tiểu Linh vẫn hiện nét thẹn thùng đỏ ửng, tựa như vẫn chìm trong hạnh phúc ngắn ngủi vừa rồi, không cách nào kiềm chế được.