Vào giờ phút này, trong đại viện Niên gia vô cùng nào nhiệt, các vị đoàn trưởng lớn nhỏ của hơn mười đoàn vinh quang dưới quyền Niên gia, cùng với đám gia hỏa trong đoàn vinh quang Độc Lập của Lãnh Cốc chen lấn nhau chúc rượu với Trần Lạc, ban đầu khi vừa ngồi xuống mọi người còn không dám nói chuyện, mặc dù những gia hỏa trong đoàn vinh quang Độc Lập đều là những kẻ chiếm núi phóng đãng bất kham, có kẻ là trùm thổ phỉ, nhưng hết thảy đều không dám thở mạnh, từng người từng người như gặp phải đại địch, căng thẳng không chịu nổi.
Dù sao ngồi chỗ kia chính là Lạc gia, nhân vật huyền thoại quát tháo phong vân mười năm trước, có ai không sợ? Ai dám không sợ? Mười năm trước hai lần nghịch thiên, chém trăm vị thiêu kiêu, giết ngàn vị đoàn trưởng, đồ mười vạn hùng sư. Hiện tại đã mười năm về sau, bá thế vừa mở, tĩnh lặng hoàn toàn, ép vạn hùng sư đoàn vinh quang Vương giả, ép năm đại bá chủ thiên kiêu, một mình đấu cự ma hộ vệ đội, trong nháy mắt khiến hắc bạch song sát lên trời xuống đất không gì không làm nổi cũng phải quỳ xuống đất ngất đi, cho dù là Nhân vương Mạc Vấn Thiên được xưng là nhân vật số một thiên hạ ngày nay, là người khiến Vân Đoan cũng phải kiêng kỵ ba phần, nhưng trước Lạc gia vẫn phải bước lui.
Một người như vậy, có ai không sợ? Có ai dám không sợ?
Mặc dù biết Lạc gia không có ác ý, nhưng bọn họ vẫn sợ, nói là sợ, không bằng nói là kính nể, một loại kính nể phát ra từ tận sâu trong linh hồn. Cũng may còn có Lãnh nhị gia ở bên cạnh hỗ trợ làm bầu không khí sinh động, sau đó Trần Lạc cũng cười nói với mọi người, theo rượu quá ba tuần, một vò tiếp một vò thả xuống, các đoàn trưởng lớn nhỏ trong hơn mười đoàn vinh quang của Niên gia hầu như đều say rồi, đám chiếm núi lập vương của đoàn vinh quang Độc Lập dù tửu lượng cao hơn cũng hoa mắt chóng mặt, mọi người thấy Lạc gia vẫn không chút làm bộ, dần dần đều thả lỏng, thoải mái chè chén.
Chớp mắt, tiệc rượu đã được hơn mười canh giờ, từ buổi chiều uống mãi tới tận đêm khuya, người không uống được thì đều say bất tỉnh nhân sự từ lâu, người uống được cũng say đến độ ăn nói linh tinh rồi, Niên đại thiếu và Lãnh Cốc càng say tới không biết trời đất đâu nữa, nhưng bọn họ vẫn uống, liều mạng uống, không vì cái gì khác, bởi vì bọn họ cao hứng, bởi vì bọn họ hưng phấn, có điều như vậy lại hại khổ Trần Lạc, trước bởi mở ra linh hải Giới có thể thai hóa vạn vật, vốn tửu lượng đã lớn đến mức đáng sợ, hiện giờ sau khi niết bàn sống lại, thành tựu linh thể đại tịch diệt, cái món rượu này dù uống bao nhiêu cũng không thấy say, nhưng điều này cũng không đến mức khiến hắn nhức đầu, hắn nhức đầu là vì sau khi Niên đại thiếu say rượu rồi lại thỉnh thoảng quỳ xuống mặt đất dập đầu với hắn, còn tiểu tử Lãnh Cốc kia sau khi say rượu rồi thì động một tí là khóc ào ào, nói hết các kiểu gì đó nào là nhớ ngươi, nằm mơ cũng mơ thấy ngươi, nghe buồn nôn phát sợ, khiến Trần Lạc nổi cả da gà.
Mắt thấy sắc trời sắp sáng rồi, Niên đại thiếu và Lãnh Cốc vẫn cứ lải nhải nói lời tâm can phế phủ gì đó, PHân di đi ra nỗ lực khuyên bảo bọn họ, có điều tựa hồ không có tác dụng, cuối cùng Trần Lạc thực sự không chịu được nữa, trực tiếp vận dụng đại thủ đoạn mạnh mẽ khiến bọn họ hôn mê, rồi nói:
- Hai tên này uống say rồi, cho bọn họ ngủ một giấc đi.
Nhìn Niên đại thiếu và Lãnh Cốc nằm nhoài trên bàn rượu, Phân di há mồm, muốn nói lại thôi, rồi lập tức dặn người đưa hai người kia vào phòng nghỉ. Trần Lạc đứng lên, vươn người một cái, tuy rằng không có chút men say gì, bất quá liên tục ngồi nghe hai người kia nói những lời buồn nôn suốt gần mười canh giờ, hắn thất cũng hơi mệt, day day trán một chút, lúc này một đạo thanh âm rất nhỏ truyền đến:
- Ngươi… Có uống say không?
Mở mắt ra, lại thấy Niên Tiểu Linh đang đi về phía này, hiện giờ nàng đã bỏ đi trang phục mỹ phượng khăn trùm, đổi thành một bộ thường phục màu trắng, nét đẹp rạng rỡ như hoa phù dung, Trần Lạc hơi nhíu nhíu mày, nói:
- Tiểu muội muội, thân thể của ngươi còn rất yếu ớt, nên tĩnh dưỡng nhiều một chút.
- Ta… Đã tốt lắm rồi.
Tựa hồ Niên Tiểu Linh có chút thẹn thùng, không dám nhìn Trần Lạc, cúi đầu, cắn môi nói:
- Ta dìu ngươi đi nghỉ.
- Ta không sao, chút rượu này không say nổi…
Trần Lạc vừa nói phân nửa, Niên Tiểu Linh đã trực tiếp đi tới kéo cánh tay của hắn, Trần Lạc liếc liếc nhìn, cũng không nói gì nữa.
Sau khi trở lại phòng, Niên Tiểu Linh lại đi pha trà rồi trải giường chiếu khiến Trần Lạc thấy rất không tiện, khi hắn nỗ lực muốn nói gì đó, Niên Tiểu Linh lại chẳng hề nói một câu, cứ làm những việc nàng thấy nên làm, nấu trà ngon, dọn sẵn giường chiếu rồi yên lặng rời đi.
Trần Lạc bất đắc dĩ lắc đầu một cái, vừa mới chuẩn bị cởi quần áo ngoài đi nằm một chút, chợt phát hiện Niên Tiểu Linh vẫn đứng bên ngoài không có rời đi, liền nói:
- Tiểu Linh, trời còn sớm lắm, ngươi đi nghỉ đi.
- Ngươi… Cứ nghỉ sớm đi, không cần để ý đến ta.
Trần Lạc vốn còn tưởng rằng nàng đứng một chút rồi sẽ rời đi, không nghĩ tới nửa canh giờ trôi qua, Niên Tiểu Linh vẫn còn đứng ở bên ngoài, điều này khiến cho hắn phát sầu, trở mình một cái ngồi dậy, lại nói một câu:
- Ta nói này Tiểu Linh, có phải là tìm ta có việc gì không?
« … »
Trần Lạc khóc không ra nước mắt, đúng là hắn muốn nghỉ ngơi, nhưng quan trọng là Niên Tiểu Linh cứ lặng lẽ đứng ở bên ngoài như thế, một câu cũng không hề nói khiến hắn chẳng thể nào nghỉ ngơi cho được, thở dài, nói:
- Tiểu Linh, có chuyện gì thì ngươi đi vào nói đi, không cần khách khí.
- Ngươi biết không?
Thanh âm Niên Tiểu Linh phức tạp truyền đến.
Trần Lạc hơi sững sờ, hỏi:
- Biết cái gì?
- Ta yêu thích ngươi, yêu thích ngươi từ rất lâu rồi… Vào lúc ấy ta cũng như bao nhiêu thiếu nữ khác, đặc biệt quý mến ngươi, đặc biệt là từ khi nhin thấy ngươi tại trấn nhỏ biên hoang, ta càng thề rằng nếu không phải ngươi sẽ không lấy chồng, sau khi ngươi biến mắt, Niên gia chúng ta phát sinh một vài biến cố, cha mẹ qua đời, linh hải ca ca dị biến, ta hầu khi không còn dũng khí sống tiếp, nhưng có ngươi vẫn liên tục cổ vũ ta ở sâu trong lòng, cổ vũ ta kiên cuồng, nếu không có ngươi, trên phiến thế giới này sợ rằng đã không còn sự tồn tại của ta nữa…
- Những năm này ta vẫn thường nằm mơ, bởi vì chỉ có ở trong mơ mới có thể gặp được ngươi, ta cũng từng nhiều lần ảo tưởng, nếu như ngươi không biến mất thì tốt biết bao, như vậy ta có thể chân chính gặp được ngươi. Có lẽ ngươi sẽ cười ta ngây thơ, cười ta là nha đầu ngốc nghếch, nhưng ta muốn nói với ngươi chính là, ta không phải nha đầu ngốc, ta cũng không ngây thơ, ta hiểu rất rõ trong lòng chính mình.