thế nên sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã bắt đầu coi mình trở thành một tên sắc lang vô sỉ, lưu manh hỗn đản, bằng không thì làm sao dẫn đến có nhiều nữ nhân liên quan vận mênh và nhân quả sai lầm như thế, đây chẳng phải chính là lời đáp của một câu châm ngôn nào đó sao? Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nói khó nghe một chút chính là chó không đổi được tật ăn cứt, kiếp trước là như vậy, kiếp này vẫn như thế, mẹ nó, khiến những nữ nhân thông đồng từ kiếp trước trực tiếp đến nhà tính sổ ở kiếp này.
- Chỉ là có thể thôi sao?
Tiết Thường Uyển hỏi rất nghiêm túc, nhưng Trần Lạc nghe lời này vào càng cảm thấy như châm chọc, nói hắn không biết xấu hổ tự đi thiếp vàng lên mặt mình, còn nói có thể chính là sắc lang lưu manh gì đó, thực ra ngươi chính là sắc lang lưu manh rồi.
Trần Lạc thấy buồng cười, không biết phải đáp lại như thế nào.
- Biết không?
Tiết Thường Uyển nói lời xa xăm.
- Đã từng có một người phụ nữ nói với ta, bảo ta rời khỏi ngươi, nàng nói cuộc đời này ngươi phạm mệnh đào hoa, sẽ có rất nhiều nữ nhân… Nàng nói từ lúc ngươi sinh ra đã vướng vào trên người một loại cảm giác thần bí, mỗi một nữ nhân hiếu kỳ với ngươi đều sẽ rơi vào trong cảnh không thể tự kiềm chế, bởi vì ngươi quá thần bí, thần bí vạn ngàn, một tầng lại một tầng, ta vĩnh viễn không cách nào thăm dò tơi được, khi ý thức lại thì đã muộn, bởi vì khi đó ta đã lạc lối, cuối cùng ôm hận chung thân.
- Nàng nói ngươi đều ở trong lúc lơ đãng khiến cho người ta hi vọng, lại ở trong lúc lơ đãng khiến cho người ta tuyệt vọng…
- Nàng nói hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, câu nói này là dành cho ngươi, một giây lên thiên đường, một giây xuống địa ngục, ta sẽ vĩnh viễn bị hãm trong vòng hi vọng rồi tuyệt vọng, một lần lại một lần, vô số lần như vậy…
- Ngươi cũng tin dạng thầy số đầu đường đoán mệnh?
Trần Lạc cười nói.
- Ban đầu ta cũng không tin…
Tiết Thường Uyển cứ như vậy nhìn hắn, cả ánh mắt lẫn giọng điệu đều là u oán, nói:
- Nhưng hiện tại ngẫm lại, nữ nhân kia nói không hề sai một chút nào, ngươi chính là một tên hỗn đản, hỗn đản từ đầu đến cuối.
-…
Trần Lạc nhất thời không nói gì, đang muốn nói gì thêm nữa, bỗng cảm thấy không đúng, xoay người nhìn lại chung quanh, bất ngờ phát hiện một người đang phiêu bồng về phía nơi này. Nói chính xác thì đây là một thiếu niên, không! Ngay cả thiếu niên cũng không đúng, nhiều nhất chỉ có thể là một hài đồng ba tuổi, thậm chí trên người còn đang mặc một chiếc áo yếm.
- Mẹ nhà nó, thằng nhóc nhỏ tí như vậy sao cũng tiến vào đây?
Dứt tiếng, hài đồng ba tuổi tựa hồ cũng phát hiện Trần Lạc, đầu tiên là ngẩn người, hai mắt kinh hãi, hốt hoảng nói:
- Trần Lạc?
Điều này càng khiến Trần Lạc buồn bực, trong ấn tượng của mình, hắn cũng không nhớ ra là có quen bết với tên hài đồng này.
- Ngươi biết ta là ai không?
Hài đồng ba tuổi đứng chắp tay sau lung, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập vẻ non nớt lại hiện lên thần tình ngạo nghễ, một đôi tròng mắt mạnh mẽ mở trừng nhìn Trần Lạc, ngay sau đó cả thanh âm non nớt cũng đều ẩn chứa thứ giọng điệu của một nhân vật lớn, thật đúng như câu nói thiên hạ to lớn, không gì là không có.
- Ngươi là ai?
Trần Lạc hỏi ngược lại.
- Ta là Thương Vô Tà!
Hài đồng ba tuổi khoanh tay trước ngực, tàn bạo nhìn chằm chằm vào Trần Lạc.
- Thương Vô Tà?
Thần tình Trần Lạc cả kinh, tựa như không dám tin vào hai mắt của mình, bởi vì khi còn bên ngoài biên hoang, hắn thế nhưng đã tự tay làm thịt Thương Vô Tà, trực tiếp chém rụng đầu đối phương xuống, hiện tại kẻ này thế nào sống lại, không những thế, hơn nữa còn biến thành một đứa bé tí?
- Ngươi có phải cảm thấy đã tự tay giết ta rồi, ta hẳn phải chết rồi đúng không? Hừ! Nói cho ngươi biết, chỉ cần linh hồn Thương Vô Tà ta không chết, trên thế giới này không ai có thể giết được ta.
Linh hồn…
Khi đó Trần Lạc đang ở vào biên giới điên cuồng, ngược lại không hề chú ý đến linh hồn, hơn nữa hắn cũng không quá hiểu rõ về thứ đồ chơi này, càng nghĩ không ra được, coi như linh hồn Thương Vô Tà vẫn còn, nhưng làm sao lại biến thành tiểu hài tử? Càng thêm quỷ dị chính là, Trần Lạc phát hiện, chỉ trong một chốc công phu, Thương Vô Tà hình như đã cao lên không ít, loại cảm giác này giống như hài tử ba tuổi đã trưởng thành thêm một tuổi vậy.
- Tuy rằng ngươi hại ta hai lần chuyển thế Luân Hồi, bất quá thời gian bên trong núi Táng Cổ này cực nhanh, tốc độ phát triển thân thể luân hồi của ta ở trong này càng thêm mạnh mẽ, đợi khi ta tìm về chân ngã trong núi Táng Cổ này, đến lúc đó chính là giờ chết của ngươi.
Dứt lời, Thương Vô Tà xoay người rời đi, sau đó bỗng nhiên dừng lại, nói:
- Lúc trước ngươi chém giết ta như thế nào, Thương Vô Tà ta xin thề sẽ trả lại ngươi y hệt.
Nói xong, hắn liên lập tức rời đi, không hề nhìn lại.
Nhìn bóng lung tiểu thí hài này biến mất, Trần Lạc quả thật phải một lúc lâu sau mới phản ứng lại, xoa cằm, rù rì nói:
- Chuyện này quả đúng là chuyện hiếm, ta từng nghe nói qua Luân Hồi chuyển thế, nhưng tới tận hôm nay mới là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, hơn nữa kẻ này còn nói cái gì, hắn còn là hai độ luân hồi, lẽ nào trước đó hắn đã từng luân hồi một lần? Cái địa phương Táng Cổ rách nát này cũng thật là thần kỳ.
Xem ra Tiết Thường Uyển chẳng có bao nhiêu phản ứng, thần tình vẫn u oán như trước, đôi mắt cũng là như vậy, từ tốn nói:
- Núi Táng cổ chính là tạo hóa chi địa, người có thể đi vào trong này đều là người nắm giữ tạo hóa, đồng thời nơi này cũng là nhân quả chi địa, người tiến vào cũng có nguyên nhân và hệ quả liên quan đến núi Táng Cổ, nơi này còn là biến số chi địa, nằm ngoài pháp tắc thiên địa, tất cả mọi chuyện đều có khả năng xảy ra.
Trần Lạc hơi nhước mày một cái, trong lòng khá là kinh ngạc, nhìn kỹ lại, chợt cảm thấy Tiết Thường Uyển trở nên cao thâm khó dò, có một loại cảm giác khiến hắn phải ngưỡng mộ, bèn hỏi:
- Ngươi biết được nhiều như vậy từ khi nào? Ta chợt phát hiện giống như ngươi trở nên rất xa lạ?
- Ta vẫn biết nhiều như vậy, chỉ là ngươi chưa bao giờ thực sự chịu tìm hiểu về ta mà thôi, dù cho một chút cũng chưa hề có.
Giọng điệu Tiết Thường Uyển càng bình thản, nói:
- Cũng không phải là ngươi đột nhiên cảm giác ta rất xa lạ, chỉ là ngươi vẫn luôn coi ta là người xa lạ thôi.
- A!
Trần Lạc bật cười một tiếng.
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Tiết Thường Uyển hỏi.
Trần Lạc nhún nhún vai, không tỏ ý kiến, hắn cũng không tiện nhìn Tiết Thường Uyển, bởi vì ánh mắt bà nhi này thực sự quá mức u oán, khiến trong lòng hắn sợ hãi, cả người cảm giác không được dễ chịu.
- Có thể đừng dung loại ánh mắt này nhìn ta được hay không? Nó khiến cho ta cảm giác mình giống như kẻ phụ lòng người.
- Chẳng lẽ ngươi không phải sao?