- Phiêu Phiêu! Ngươi không được hồ loạn có được không?
Hạ Mạt quả thực tức muốn chết, trên mặt đỏ lựng.
Lúc này, Bạch Phiêu Phiêu một tay kéo nàng qua tới, trực tiếp đẩy lại, vừa vặn đẩy đúng vào trong lòng Trần Lạc, lần này Hạ Mạt triệt để rối loạn tay chân, khi nàng giãy dụa nhưng giãy dụa không ra, phát hiện Trần Lạc đã ôm chặt lấy mình. Khi nàng ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Trần Lạc đang cười xấu xa nhìn mình, điều này khiến tâm thần Hạ Mạt hoảng hốt, sắc mặt càng ửng hồng.
- Ngươi… Ngươi buông ta ra…
Trần Lạc không buông nàng ra, còn hôn nhẹ lên trán nàng một cái, nụ hôn này cũng khiến Hạ Mạt như dại di, cả người mềm nhũn, cúi đầu, trong lòng nhảy loạn như chú nai vàng ngơ ngác.
- Chiếu cố mình cho tốt.
Cũng không biết tại sao, Trần Lạc đột nhiên có loại cảm giác tỉnh ngộ nghĩ thông, cũng như Bạch Phiêu Phiêu từng nói, sau khi núi Táng Cổ hiện thế, không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, sao không nhân cơ hội này hoàn toàn buông lỏng bản thân. Hắn thừa nhận mình là lưu manh, là hỗn đản, trước kia là thế, hiện tại thì cũng thôi, làm gì nghĩ gì đều không thay đổi được, đây gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, bản tính Trần Lạc không phải lạm tình, càng không phải háo sắc, hắn chỉ là muốn làm gì thì làm thôi.
- Ta sẽ chiếu cố tốt bản thân mình, ngươi… Ngươi cũng nhất định phải…
Hạ Mạt không nhìn Trần Lạc, cũng không dám nhìn, chỉ nhẹ giọng hỏi:
- Chúng ta… Có thể gặp lại sao?
- Cái này thì phải hỏi ông trời thôi!
Trần Lạc nói lời này là thật, hắn đúng là không biết sau khi rời khỏi núi Táng Cổ, chính mình có còn sống được nữa hay không, có thể Hạ Mạt cũng ý thức được điểm này, nàng lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn, nói rất chân thành:
- Ta yêu thích ngươi!
Dứt nời, nàng trực tiếp áp bờ môi mình lên môi Trần Lạc, nói:
- Ta biết… Sẽ vẫn chờ ngươi…
Sau đó cũng không quay đầu lại, lập tức chạy đi.
- Này này, Mạt Mạt, ngươi có cần phải chạy đi nhanh như vậy không, chẳng phải chỉ mới hôn một cái thôi sao, ngươi còn chạy nữa ta cũng không tìm được đâu…
Nhìn phương hướng Hạ Mạt và Bạch Phiêu Phiêu rời đi, Trần Lạc lắc đầu cười, hắn không biết mình làm như vậy có đúng hay không, cũng không thèm suy nghĩ vấn đề này, tất cả cứ tùy tâm là được, người ta sống cả đời, cây cỏ sống một mùa, hôm nay có rượu hôm nây say, đừng có cố gắng thế này thế nọ để tồi sau cùng nuối tiếc, muốn sống hãy cứ sống thật tiêu sái, không nên bị bất kỳ điều gì trói buộc.
Lại nhìn một lúc, Trần Lạc đang muốn một lần nữa phiêu dạt đi không mục đích, chỉ là vừa chuyển thân, bất ngờ ngẩn người, bởi vì không biết từ khi nào đã có một người đứng ở phía sau lưng, là một người phụ nữ, một chiếc áo trắng như tuyết, xuất trần thoát tục, thần thánh tinh khiết như thiên sứ.
Tại bên trong núi Táng Cổ mênh mông vô ngàn, vô biên vô hạn này, đầu tiên là gặp được Lạc Anh, rồi Hạ Mạt, hiện tại lại là Tiết Thường Uyển, đến tột cùng là ngẫu nhiên hay là trùng hợp, cũng có thể nói là định sẵn từ lâu, không cần suy nghĩ quá nhiều, Trần Lạc cười chào hỏi Tiết Thường Uyển:
- Tiết mỹ nhân, có khỏe không?
Một bộ bạch y, mái tóc dài màu đen, đẹp hoàn mỹ không chút tỳ vết, đây chính là Tiết Thường Uyển. Trước kia, trên dung nhan mỹ miều của nàng còn thường xuyên toát ra một dạng ý cười mê người, giống như nụ cười của thiên sứ, chí ít khi đó Trần Lạc thấy là như vậy, chỉ là lần này Trần Lạc gặp được, tuy rằng Tiết Thường Uyển vẫn là thiên sứ, nhưng lại trở thành thiên sứ u buồn, đặc biệt là đôi tròng mắt kia, đầy rẫy u oán phức tạp, ngay cả thanh âm của nàng cũng là như vậy.
- Nhìn bộ dáng của ta không được tốt sao?
Âm thanh như u như oán.
Một câu nói này, trực tiếp khiến cho Trần Lạc á khẩu không trả lời được, không biết phải nói tiếp như thế nào, chỉ đành lúng túng cười trừ.
Tiết Thường Uyển cứ như vậy nhìn hắn, nhìn người đàn ông trước mắt đã khiến cho mình vừa yêu vừa hận, trong đầu càng nhớ lại tình cảnh lúc mới gặp gỡ khi xưa, từ lúc đó chuyện trở nên phức tạp, không thể ngăn cản được nữa. Cho đến đêm ấy kích hôn trên đỉnh núi, nàng biết mình đã triệt để lún sâu vào, bất tri bất giác đã yêu nam nhân này, nhưng đúng khi nàng phát hiện mình đã yêu Trần Lạc, gia hỏa này lại biến mất, đầy đủ mấy tháng, tiếp theo đó xuất hiện đã là ở học phủ Trung Ương.
Nàng còn cho rằng có thể có được một đoạn ngày tháng yêu đương tươi đẹp với nam nhân này tại học phủ Trung Ương, nhưng sau đó nàng mới biết rằng mình sai rồi, từ khi gia hỏa này đến học phủ Trung Ương vẫn chưa hề chủ động tới tìm mình, càng chưa từng chủ động thân cận với mình, phảng phất như hai người chưa bao giờ quen biết, giống như việc kích hôn đêm ấy tại đỉnh núi kia cũng chưa bao giờ xảy ra.
Sau đó… Chẳng hề có sau đó… Bởi vì từ đó về sau, trong trí nhớ của Tiết Thường Uyển chỉ có là vô số u oán.
Tại lần thứ nhất làm trái ý trời, hắn ở trước mặt bao nhiêu người, đã hôn môi Mạc Khinh Sầu, Hoàng Tuyền, Lạc Anh, còn có chính mình,
Khi lần thứ hai làm trái ý trời, hắn càng không biết xấu hổ, cũng ở trước mắt bao nhiêu người, đã hôn môi Hiên Viên Đồng, Hạ Mạt, ngay cả tiểu Thanh Quân cũng không có buông tha.
Sau khi đi tới vùng biên hoang, trực tiếp khiến cho oán niệm của Tiết Thường Uyển với Trần Lạc tăng thêm gấp tram lần, nàng nghĩ thế nào cũng không ngờ được Thông Thiên Lão Tổ khiến Lạc Anh yêu đến chết đi sống lại, hận tới đứt từng khúc ruột khúc gan, khổ sở chờ đợi mấy năm trời, dĩ nhiên là Trần Lạc, càng thêm khiến nàng tan vỡ chính là, gia hỏa nà không những có một loại nhân quả sai lầm nào đó với mấy người Táng Hoa, Tri Thu, Nhan Vô LỆ, còn có vận mệnh liên quan tới Ngũ y thiên hạ, điều này khiến cho Tiết Thường Uyển không khỏi không oán thầm trời xanh, chính mình chỉ trót yêu một nam nhân mà thôi, có cần phải khiến mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy hay không?
Tiết Thường Uyển rất lý trí, nàng vẫn luôn là như vậy, nhưng đứng trước tình yêu, nữ nhân vẫn mãi là nữ nhân, vĩnh viễn không thể bảo trí lý trí của bản thân.
- Tại sao…
Hồi lâu, Tiết Thường Uyển chỉ nhẹ phun ra hai chữ.
- Tại sao cái gì?
Trần Lạc khôn rõ.
- Ta biết chuyện cũ giữa ngươi và Anh Tử, nàng có nói với ta, nếu ngay từ đầu ngươi đã biết Anh Tử vẫn một mực chờ ngươi, tại sao còn muốn đi trêu chọc cả ta?
- Cái này…
Trần Lạc nhức đầu, nhếch miệng cười cười, nói:
- Có thể ta chính là một tên sắc lang vô sỉ, còn là hỗn đản lưu manh nữa đi.
Tại sao? Trần Lạc cũng rất muốn biết.
Ban đầu hắn chỉ coi chính mình là một kẻ thích trêu đùa mỹ nữ, hắn vẫn biết mình có cái tật khó bỏ này, nhưng sau đó lại liên lụy ra Tứ y thiên hạ, những nữ nhân có vận mệnh liên quan và nhân quả sai lầm gì đó với mình, lúc ấy Trần Lạc mới cảm thấy đây không phải đơn giản là tật cũ.