- Chung một chỗ? Chúng ta ở chung một chỗ lúc nào?
- Chẳng lẽ hiện tại không phải sao?
- Là tự ngươi kéo ta đi vào.
Trần Lạc bắt đầu có chút không thể hiểu được cái gọi là cảm giác của bà nhi này, nói:
- Cái gì gọi là ngươi không muốn dính líu quan hệ với ta? Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt cũng là do ngươi kéo ta vào trong mộng.
- Ha ha ha…
Đường Bỉnh Nhiêm đột nhiên bật cười, có chút giống kiểu phát điên, xoay người ngưng mắt nhìn Trần Lạc, một đôi mắt đẹp cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, như hận không thể bóp chết Trần Lạc, tức giận nói:
- Ngươi cho rằng ta nguyện ý sao? Nếu như không phải ngươi trêu chọc đại tự nhiên thẩm phán, ta sẽ đi tìm ngươi? Ngươi chêu trọc một lần thì thôi, còn trêu chọc lần thứ hai, ta trốn cũng không trốn được, ngươi biết không?
- Ta bị đại tự nhiên thẩm phán thì mắc mớ gì đến ngươi?
- Tên đáng chết! Ngươi cảm thấy thế nào?
Đột nhiên, Đường Bỉnh Nhiêm phảng phất như biến thành một người khác, trên dung nhan tuyệt mỹ đều là lửa giận, chỉ thấy hai tay của nàng duỗi một cái, mái tóc dài tung bay, Thái Dương và Thái Âm nơi đây đồng loạt xuất hiện, sau đó dung hợp, phảng phất như bản nguyên đại tự nhiên giáng lâm.
Chứng kiến một màn này, Trần Lạc ngạc nhiên không ngớt, từ chỗ Thất Dạ nghe được Đường Bỉnh Nhiêm ký kết khế ước gì đó với đại tự nhiên, bây giờ nhìn lại, hắn thấy đây không đơn giản như khế ước, hắn thậm chí còn hoài nghi bà nhi này có hay không chính là đại tự nhiên chi mẫu trong truyền thuyết.
Rất nhanh, bức tranh Âm Dương của đại tự nhiên liền biến mấy không còn thấy nữa, Đường Bỉnh Nhiêm tỉnh táo lại, trên mặt hối hận, túm chặt tóc, tự trách:
- Đáng chết, gia hỏa này cùng nhịp thở với vận mệnh của ta, ta không thể sản sinh bất kỳ ái hận tình cừu, hỉ nộ ai nhạc với hắn, tại sao ta muốn kích động, đáng chết! Tức chết ta rồi.
- Ngươi muốn ta chết, lại không thể giết ta, thế nên kéo ta vào trong giấc mộng này, để ta tự sinh tự diệt ở bên ngoài?
- Ngươi sai rồi, ta dẫn ngươi vào giấc mộng này, chỉ là muốn lấy lại một thức thuộc về ta.
Nói nữ nhân thiện biến quả không sai, trước đó Đường Bỉnh Nhiêm hào hoa phong nhã đột nhiên biến thành nổi diên, hiện tại lại khôi phục như lúc ban đầu, thật giống như chưa từng nổi giận bao giờ.
- Đồ vật gì?
Đường Bỉnh Nhiêm thăm thảm đi tới, nói:
- Đại tự nhiên thẩm phán ngươi hai lần, ngươi cũng hai lần thành tựu tử nguyên thân bảy mày, tuy rằng cuối cùng bị thẩm phán, nhưng vẫn lưu lại như trước, ta không muốn có bất kỳ liên quan đến ngươi, thế nên muốn thu lại toàn bộ khí tức đại tự nhiên trên người của ngươi.
- Làm sao thu lại?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Đường Bỉnh Nhiêm vừa đi tới, quần áo bắt đầu lả lướt rơi xuống.
Trần Lạc thế nào cũng không nghĩ tới Đường Bỉnh Nhiêm nói muốn lấy lại khí tức đại tự nhiên trên người mình về dĩ nhiên là dùng biện pháp như thế, lần trước hắn nghĩ là mộng nên mới thích làm thế nào thì làm thế, vui vẻ giao hoan với nàng, lần này biết rõ bà nhi này muốn mình chết, hắn đâu còn tinh tình vui vẻ cá nước thân mật.
- Hiện tại ta ngay cả chính mình còn sống hay đã chết cũng không biết, ngươi cảm thấy ta sẽ giao hoan với ngươi sao?
- Tiểu tướng công, nhưng điều này không phụ thuộc vào ngươi.
Đường Bỉnh Nhiêm vừa đi tới, quần áo trên người tự nhiên lả lướt rơi xuống. Đi tới đối diện Trần Lạc, thân thể uyển chuyển dĩ nhiên trần trụi hiện ra, nàng giơ hai tay lên lôm lấy cổ Trần Lạc, cười trêu chọc:
- Tiểu tướng công, biết không? Ngày hôm nay ngươi sống hay chết đều theo mệnh trời, nếu như ngươi chết thì cũng chết rồi, đối mới ta mà nói là chuyện tốt… Còn nếu ngươi thực không chết, ta cũng không muốn mỗi ngày sống trong lo lắng hãi hùng…
- Thế nên ngươi giao hoan với ta không chỉ vì lấy đi cái gọi là khi tức đại tự nhiên?
- Tiểu tướng công quả nhiên thông minh.
Đường Bỉnh Nhiêm bắt đầu cởi áo bào của hắn, còn Trần Lạc cũng chỉ có thể tùy ý mặc kệ nàng, bởi vì trong giấc mộng này hắn căn bản không có chút năng lực chống cự nào, không chỉ thế, cũng không biết Đường Bỉnh Nhiêm đã động chân động tay làm gì, hắn giống như đang bị lửa dục thiêu đốt, đành nói:
- Coi như ta không có chết, đối với ngươi cũng chẳng tạo thành bất cứ uy hiếp gì chứ? Ngươi căn bản là đang tự mình dọa mình.
Đường Bỉnh Nhiêm thấp giọng thỏ thẻ bên tai Trần Lạc, nói:
- Tiểu tướng công, hôm nay nếu ngươi không chết như nói, nhất định sẽ tiến vào phong ấn Táng Cổ, về sau không thể đoán được đến tột cùng sẽ phát sinh chuyện gì, ai mà biết, ta không làm được như thế, mặc kệ sau này sẽ phát sinh chuyện gì, chí ít trong tay của ta có nắm giữ đồ vật khiến cho ngươi bận tâm.
- Đồ vật gì?
- Ha ha ha… Tiểu tướng công, ngươi đoán đi…
Trần Lạc đang bị dục hỏa thiêu thân, khó có thể chịu đựng, đột nhiên, một loại cảm giác cổ quái truyền đến, tựa như đột nhiên bị xối vào đầu một chậu nước lạnh, hắn có thể cảm giác được thân thể mình khả năng đã bị thương, thậm chí đang ở bên bờ sinh tử, loại cảm giác này càng lúc càng mạnh mẽ.
- Ha ha… Tiểu tướng công, xem ra bọn họ giống như đã bắt đầu ra tay với ngươi rồi đây…
- Ngươi thả ta ra có được không?
- Tiểu tướng công, tin tưởng ta, ta tuyệt đối sẽ không khiến ngươi chết vì ta.
- Con mẹ nó, ông đây sắp chết rồi!
- Ha ha… Tiểu tướng công, chờ khi ta lấy được đồ vật trên người ngươi, ta nhất định sẽ cho ngươi rời khỏi.
Bên ngoài thân mình đã sắp chết, trong mộng còn phải giao hoan với một bà nhi thần kinh, trong đời Trần Lạc vẫn là lần đầu tiên có hoạt động kích thích như thế. Đột nhiên, loại một loại cảm giác đột kích đánh thẳng đại não, khác với vừa rồi, lần này là một loại cảm giác lo lắng, phảng phất như tận mắt nhìn thấy nữ nhân mình yêu thích bị chết đi, khiến hắn thống khổ không chịu nổi.
Theo đó, mộng cảnh bắt đầu mơ hồ vặn vẹo, ngay sau đó Trần Lạc nghe thấy một đạo âm thanh thê mỹ:
- Tỉnh lại đi, được không…
Rào! Trong nháy mắt, mộng cảnh bắt đầu tán loạn, Đường Bỉnh Nhiêm đưa tay vung lên, một lần nữa mặc lại quần áo, trên tấm dung nhan xinh đẹp tiên thiên lộ ra vẻ giận dữ, tức giận quát:
- Được lắm Đường Phi, ngươi dĩ nhiên không tiếc hi sinh tàn hồn chính mình tới thức tỉnh hắn!
Dứt tiếng, mộng cảnh triệt để tán loạn, trận pháp thượng cổ bao phủ trấn nhỏ biên hoang tán loạn biến mất từ lâu, từng tòa kiến trúc có lịch sử vạn năm trong trấn nhỏ đang phong hóa mục nát thấy rõ, theo từng cơn gió thổi đến biến thành hạt hạt bão cát.
Trong hư không, hàng ngàn hàng vạn đầu Nghịch Lân Huyết Công điểu lớn nhỏ kéo tới, phát ra những tiếng hí sắc bén, vẫy đôi cánh dầy ngịch lân, điên cuồng cắn xé, gặm nhấm, một ít vinh quang giả lạc đàn trong khoảng khắc liền bị cắn xé nát bét, ngay cả chút cặn cũng không còn, cho dù là Đại Vu sư cũng không ngoại lệ, chẳng qua là thời gian dài ngắn mà thôi.