Vừa nghĩ đến đây, hắn lập tức lay gọi Trần Lạc, nhưng Trần Lạc vẫn ngủ say như chết, bất kể lay gọi thế nào vẫn không tỉnh dậy. Thời khắc tử vong buông xuống không có đường lui, bất kể là Tần Phấn và Ngạo Phong, thậm chí là Lãnh Cốc đều đã chuẩn bị tâm lý sẵn sáng chiến tử, bởi vì đây là con đường bọn hắn lựa chọn, cho dù có ngã quỵ cũng quyết phải đi tới cuối con đường này.
Không có ai biết trên người Trần Lạc đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, bất kể là Tần Phấn và Ngạo Phong vẫn thủ hộ bên người hắn, hay Tiết Thường Uyển, Lạc Anh luôn lo lắng cho hắn, ngay cả mười đại đoàn vinh quang muốn giết hắn, mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra, nếu như bọn họ biết Trần Lạc đang ngủ, hơn nữa còn đang nằm mơ, không biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào.
Đúng vậy, Trần Lạc đang nằm mơ, mơ một giấc mơ hắn không hề muốn, cũng là giấc mơ hắn muốn tỉnh thoát, nhưng không cách nào tỉnh lại.
Trong giấc mơ là một vùng biển xanh yên tĩnh, rộng lớn vô hạn, không có sóng, không có gì khác, chỉ có một hòn đảo lẻ loi, trên hòn đảo là bãi cỏ xanh mướt, giữa hai chiếc thân cây là một chiếc ghế đu dây, trên ghế đu dây có một người phụ nữ đang ngồi.
Nữ nhân này ăn mặc quần áo màu trắng tinh khiết, tóc dài buông xõa tự nhiên, một tấm dung nhan tuyệt sắc mỹ lệ, vẻ đẹp của nàng không phải nghiêng nước nghiêng thành như của Tiết Thường Uyển, không phải quyến rũ động lòng như của Lạc Anh, càng không phải lãnh diễm như của Mạc Khinh Sầu, nàng đẹp một cách tự nhiên, đẹp tựa thiên nhiên, không hề có một chút tù vết, đẹp đến mức khiến đại tự nhiên thất sắc, phảng phất như tồn tại cùng đất trời.
Trần Lạc biết nàng, chính là một trong thiên hạ Ngũ y, Nhiên y Đường Bỉnh Nhiêm, hơn nữa hắn còn nhớ rõ, chính hắn từng có một màn cá nước thân mật với nàng, cũng là trong giấc mơ trước đó, chỉ là khi đó hắn cho rằng là nằm mộng, hiện tại mới biết không phải đơn giản là nằm mộng bình thường như thế.
- Tiểu tướng công, ha ha… Nhớ ta sao?
Đường Bỉnh Nhiêm phiêu đãng ngồi đong đưa trên ghế đu dây, cười trêu ghẹo nhìn Trần Lạc, âm thanh như tự nhiên.
- Ngươi muốn làm gì?
Trần Lạc không hiểu nữ nhân này, cũng không muốn hiểu, hắn chỉ một mực muốn thoát khỏi giấc mơ này, mau chóng tỉnh lại, đã thử qua mọi cách có thể thử, nhưng căn bản vẫn không làm nên chuyện gì, hắn không biết phải rời khỏi giấc mộng này như thế nào, cũng không biết bên ngoài đang xảy ra những chuyện gì, nói không nóng lòng là giả, nhưng nóng lòng thì sao, hoàn toàn không thay đổi được kết quả.
- Ngô… Tiểu tướng công, biểu hiện không tệ đó.
Đường Bỉnh Nhiêm tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác ngồi trên ghế đu dây, nói:
- Bên ngoài có nhiều người muốn giết ngươi như thế, ngươi trốn không được chạy cũng không xong, hết lần này tới lần khác lại đúng lúc bị ta kéo vào trong mộng… Ngô… Trong giấc mộng này lại không thoát ra được, chính mình còn sống hay đã chết cũng không biết… Nếu như ta nói không sai, nhất định sẽ chết nhanh thôi.
Trần Lạc không nói gì, tiếp tục tìm cách rời khỏi giấc mộng này.
- Tiểu tướng công, ngươi tin tưởng vận mệnh không?
Trần Lạc vẫn không trả lời như trước, nhưng Đường Bỉnh Nhiêm như sớm đã biết đáp án, cười dài nói:
- Ngô, ta biết ngươi không tin, kỳ thực ta cũng không tin, nhưng là có rất nhiều lúc, ngươi không tin cũng không có nghĩa là nó không tồn tại, hơn nữa có rất nhiều người từ khi sinh ra, giờ khắc đó bọn họ liền đeo trên lưng vận mệnh của mình, tiểu tướng công ngươi cũng là thế, vận mệnh là thứ đồ chơi rất phức tạp, có nguyên nhân thì có quả, kiếp trước có nhân, kiếp này có quả, đây là thiên định.
- Thế nên, có người hôm nay muốn giết ngươi, ngươi cũng đừng tức giận, đó là nhân tự chính ngươi từng gieo xuống, thế nên mới tạo thành quả ngày hôm nay, đương nhiên, sở dĩ hai người chúng ta hôm nay gặp nhau trong mơ, cũng là liên quan tới nhân quả, thế nên, ngươi tuyệt đối không nên hận ta.
- Ngươi muốn nói cái gì?
Trần Lạc không nhịn được hỏi.
- Ừm, không chờ được nữa rồi?
Đường Bỉnh Nhiêm cười ha ha không ngừng, vui vẻ đung đưa ghế đu dây, cười nói:
- Ngươi không ra được, chí ít trước khi ta nói hết lời, ta sẽ không thả ngươi ra ngoài.
- Ngươi muốn giết ta?
- Giết ngươi? Ha ha ha… Ta cũng không dám.
Đường Bỉnh Nhiêm cười, cười rất sung sướng, nhưng trong nụ cười còn có chút bất đắc dĩ.
Bỗng nhiên ghế đu dây dừng lại, nàng nhìn Trần Lạc, tiếp tục nói:
- Nhưng ta muốn ngươi chết, không chỉ là ta, Trường Hận cũng thế, Vũ Yêu cũng thế, Mạn Đà La cũng thế, so sánh với ta, các nàng càng muốn ngươi chết hơn nữa.
- Ta từng đắc tội các ngươi?
- Đắc tội? Ngươi sao? Không có, chí ít kiếp này không có, còn kiếp trước có hay không thì ta không biết, tin tưởng Trường Hận các nàng cũng không biết.
- Nếu như là kiếp trước gieo xuống nhân, cần kiếp này trả tới quả, như vậy ta cũng sẽ không nói gì, nhưng các ngươi cũng biết việc kiếp trước?
- Tuy rằng không biết hai chúng ta ở kiếp trước đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì không vui, thế nhưng ta có thể cảm giác được, Trường Hận các nàng cũng có thể cảm giác được.
Đường Bỉnh Nhiêm từ trên ghế đu dây xuống, đi tới biên giới hòn đảo, nhắm mắt lại đón gió biển thổi vào mặt, nói:
- Biết không? Đó là một loại cảm giác kỳ diệu, rất mông lung, thậm chí có thể cảm giác được sự tồn tại của ngươi nhất định sẽ ảnh hưởng đến ta, cho dù ta không biết ảnh hưởng cái gì, nhưng ta biết ngươi nhất định sẽ ảnh hưởng đến ta.
Dừng một chút, lại nói:
- Ta không muốn ngươi tiến vào phong ấn Táng Cổ, phi thường không muốn, ta có thể cảm giác được một khi ngươi tiến vào phong ấn Táng Cổ, rất nhiều chuyện có thể sẽ đi tới chỗ không thể kiểm soát, ta không thích chuyện không thể khống chế, đặc biệt là thứ nhân quả đáng ghét này.
Trần Lạc xem như nghe rõ, nguyên nhân bà nhi này muốn giết mình rất đơn giản, nàng cảm giác được mình sẽ ảnh hưởng đến nàng, nói cách khác là nàng không muốn bị nhân quả ràng buộc, không muốn bị vận mệnh xếp đặt, lại cảm giác mình tiến vào phong ấn Táng Cổ sẽ dẫn đến điều gì đó không thể ngăn cản, thế nên nàng muốn giết mình. Duy nhất khiến Trần Lạc không nghĩ ra được là, lấy thực lực bà nhi này, muốn giết mình quả thực còn dễ dàng hơn giết một con kiến, tại sao còn không trực tiếp động thủ.
Khi hắn hỏi ra, khóe miệng Đường Bỉnh Nhiêm toát ra một tia cười bất đắc dĩ, nói:
- Ta muốn ngươi chết, nhưng ta không muốn giết ngươi.
- Tại sao? Ha ha, đi giết một người có vận mệnh liên quan đến mình, ai biết được sẽ gây ra hậu quả gì, ta không biết, Trường Hận cũng không biết, ta không dám giết ngươi, mấy người Trường Hận cũng không dám, biết không?
- Tiểu tướng công, tự tồn tại của ngươi khiến ta cảm thấy rất không dễ chịu, rất bất đắc dĩ, hai cảm giác này cứ đan xen khiến ta không biết làm sao. Không hiểu vì sao, nhưng ngươi khiến ta cảm giác chính là như thế, nếu như có thể, ta không muốn có bất cứ quan hệ gì với ngươi, cách ngươi càng xa càng tốt, cảm giác ở cùng ngươi một chỗ thực sự là quá bết bát…