Thiên Vu

Chương 596: Sóng ngầm

Lần trước Trần Lạc bị đuổi ra, lần này Tiêu Du Tử lại chui vào, còn làm chủ nhân, ngươi nói xem có đạo lý gì? Cùng là con người, trên hai vai có cái đầu, tại sao chênh lệch lớn như thế? Người ta còn trẻ, mới hai mươi tuổi đã hai lần vào hư vọng minh tưởng đại pháp, gi sống một trăm tuổi, lạy lục van xin chỉ có thể vào mượn chút đồ. Đúng như câu người xưa, sống nhiều năm chỉ có tuổi chứ chưa có tên.

Các đại nhân vật Ngụy đại tổng quản sống hơn nửa đời người, nhìn thấu nhiều chuyện, cho đến nay bọn họ cho rằng như thế. Bây giờ bọn họ mới phát hiện không phải, có vài thứ không phải ngươi nói nhìn thấu là thật sự bỏ qua. Ví dụ ngươi leo một ngọn núi, phấn đấu cả đời mới bò tới giữa sườn, người ta nhảy một cái đã leo lên đỉnh, vậy làm sao nhìn thấu? Căn bản là bất công!

Nói đi phải nói lại, tức giận cũng vậy, buồn bã cũng thế, không công bằng thì sao?

Không làm được gì, chỉ có thể chịu đựng.

Nếu không muốn làm sao?

Ngươi có giỏi thì nghịch thiên đi.

Có bản lĩnh đó sao?

Ngụy đại tổng quản tự nhận không có bản lĩnh này, dù có thì lão cũng không gan góc đến thế.

- Lão Ngụy, lần trước Trần Lạc dùng vu pháp thông qua thiên nhiên thẩm phán, thành tựu thất thải tử nguyên chi thân, cuối cùng gặp đại thương thiên thẩm phán. Lần này Trần Lạc dùng trận pháp thành tựu thất thải tử nguyên chi thân, ngươi nói xem có khi nào ông trời...

Lúng túng, bất đắc dĩ qua đi, đại nhân vật Trung Ương học phủ nghiêm túc nhìn nhận vụ việc. Trước lấy vu pháp nghịch thiên, hiện tại là trận pháp nghịch thiên. Kỳ tài cái thế vượt hai giới vu trận này có thể nói là nhất kim cổ, là duy nhất, Trung Ương học phủ cũng hãnh diện theo.

Sâu trong lòng các đại nhân vật Trung Ương học phủ hy vọng Trần Lạc sẽ lại sáng tạo kỳ tích không gì sánh kịp, thành truyền kỳ rực rỡ nhất thời đại kim cổ.

- Thứ này dù sao là linh hồn hư vọng, đối với người tu hành bình thường chúng ta là quá cao cấp. Trong điển tịch học phủ ghi chép rất ít về linh hồn hư vọng, càng đừng nói là đại thương thiên thẩm phán. Lão phu hoàn toàn không biết gì về nó.


- Hài tử Trần Lạc suýt mất mạng, hy vọng lần này hắn bình yên vượt qua. Nếu cái giá thành tựu thiên nhiên thất thải tử nguyên chi thân là bị đại thương thiên thẩm phán thì lão già chúng ta thà rằng hài tử này không thành tựu.

- Ngươi tưởng hắn muốn sao? Theo lão tử hiểu biết tiểu tử này thì hắn theo chu nghĩa tự do, cá tính như hắn sẽ không rảnh rỗi tự gây rắc rối cho mình. Tiểu tử này đi lên con đường này sợ rằng cũng là bị buộc bất đắc dĩ. Ngươi nhìn Trần Lạc đi, khuôn mặt khắc ba chữ bất đắ dĩ, là không trâu bắt chó đi cày.

Ngụy đại tổng quản đổi giọng:

- Tạm không nói đến Trần Lạc có bị đại thương thiên thẩm phán không, giờ có vấn đề cực kỳ nghiêm trọng đặt trước mặt chúng ta.

- Vấn đề gì?

- Lão phu không biết trời có dung chứa hắn được không, nhưng lão phu biết rõ một điều là với tình huống hiện tại của tiểu tử này thì thế giới tuyệt đối không chứa chấp hắn. Tồn tại của Trần Lạc là uy hiếp lớn ẩn giấu cho thế giới này, các ngươi hãy nhìn đám người đi.

- Tháp chủ mười trận tháp thế giới hầu như đến đủ, mười Vinh Diệu đoàn, hội trưởng số một, hai, ba, các lão trận pháp công hội đều đến. Mười trưởng lão cầm quyền, đại nhân vật ba quân đoàn cấm vệ quân, quang minh quân, thần thánh quân của Quang Minh điện cũng xuất hiện. Đại nhân vật ba quân lục điện đến Thanh Đế thành, người Hoàng thành có mặt. Mới rồi ta còn thấy mấy lão ma đầu trận doanh hắc ám.

- Đây mới chỉ là mặt ngoài, không biết trong bóng tối còn bao nhiêu người. Đám người này vì quyền lực, ích lợi của mình tuyệt đối không cho phép người như Trần Lạc sống trên thế giới. Bọn họ sẽ tìm mọi cách cướp Trần Lạc.

- Lần trước Trần Lạc nghịch thiên mà đi, cuối cùng mấy lão già học phủ chúng ta ra mặt mới dàn xếp được, lần này rất khó. Nhiều đại thế lực rình rập Trần Lạc, có người muốn hắn chết, có người muốn lợi dụng hắn chế tạo mầm họa.

- Vậy chúng ta làm sao đây? Trơ mắt nhìn hài tử Trần Lạc...

- Ta đã thông báo với phủ chủ, chắc sắp đến rồi. Tình huống hiện nay không rõ ràng, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Bây giờ bọn họ không hành động chắc là sợ đại thương thiên thẩm phán, tất cả đang chờ đợi.


- Ý của phủ chủ là gì?

- Không tiếc mọi giá bảo vệ an toàn cho Trần Lạc, ai dám đụng vào hắn thì Trung Ương học phủ chúng ta liều mạng với kẻ đó.

- Phủ chủ thật sự nói như vậy?

- Ta thuật lại nguyên câu.

- Rất tốt, dám lão tử đã lâu không vận động gân cốt.

Sự thật như Ngụy đại tổng quản nói, nếu có thể lựa chọn thì Trần Lạc tuyệt đối sẽ không rảnh rỗi đi trêu chọc linh hồn hư vọng. Dù sao nó là linh hồn hư vọng, sơ sẩy một cái là mất mạng. Nhưng cuộc sống có đôi khi rất bất đắc dĩ, cướp nguyên tố chi tâm lỡ minh tưởng ra trạng thái đại tinh thần vô cực, xúc phạm pháp tắc tự nhiên, trêu chọc thiên nhiên thẩm phán. Vượt qua linh hồn hư vọng lại thành tựu cái thất thải tử nguyên chi thân, hiện tại sơ sẩy một cái là xúc phạm pháp tắc thiên địa, tám phần ông trời không tha cho Trần Lạc.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Một tiếng chuông ngân vang, hiện trường ồn ào yên tĩnh lại. Tiếng chuông như đến từ chín tầng trời, chín tầng địa ngục, từ quá khứ, từ iện tại, từ tương lai, từ thiên đường, từ địa ngục. Càng trang nghiêm, túc mục, thần thánh, khiến người kính sợ hơn thẩm phán chi chuông, chấn nhiếp tâm linh, linh hồn, nhục thân, linh hải, tinh thần hải, vân vân và vân vân của hai, ba mươi vạn người.

Mọi người thụt lùi, rất sợ hãi, kính sợ. Nỗi sợ ẩm sinh, như con chuột từ khi sinh ra đã sợ mèo. Đám người run bần bật, dù tu vi cường đại bao nhiêu, tạo nghệ thâm sâu cỡ nào đều như thế. Không ai nói chuyện nhưng mọi người biết đây là thiên địa chi chuông, là đại thương thiên thẩm phán chi chuông.

Một năm trước Trần Lạc dùng vu pháp thông qua thiên nhiên thẩm phán, thành tựu thất thải tử nguyên chi thân, sau đó gặp đại thương thiên thẩm phán.

Một năm sau, ngày hôm nay Trần Lạc dùng trận pháp thông qua thiên nhiên thẩm phán, thành tựu thất thải tử nguyên chi thân, lại một lần nữa gặp đại thương thiên thẩm phán.

Điều này khiến người ta kinh thán.

Một năm trước nhiều người nhớ rõ khi đại thương thiên thẩm phán chi chuông vang lên thì Trần Lạc không hề sợ hãi, kiếm chỉ lên trời, ngông cuồng, bá đạo biết mấy. Một năm sau, ngày hôm nay khi đại thương thiên thẩm phán chi chuông lại vang lên, Trần Lạc im lặng.

Tuy trên khuôn mặt thanh tú, yếu đuối không có chút hoảng sợ nhưng không còn ngông cuồng, bá đạo, kiệt ngạo như hơn một năm trước, chỉ có im lặng.

Trên bầu trời bắt đầu xuất hiện lôi vân tím vàng, mây cuồn cuộn kéo về đen kịt che kín bầu trời, rợp trời như tận thế giáng xuống, khiến linh hồn người run sợ. Lực lượng trời quá đáng sợ, sức người không thể với tới. Lúc này mọi người mới nhận ra nhân loại nhỏ bé biết bao trước thiên địa, yếu ớt như con kiến.