- Ngươi ta họa giới vu pháp chưa đủ còn muốn chạy sang giới trận pháp gây chuyện? Ngươi muốn làm gì? Chưa chịu ngừng sao? Muốn đánh toàn bộ thiên kiêu trong thiên hạ mới vừa lòng? Muốn biến tất cả đại nhân vật trong thiên hạ thành trò hề mới chịu?
- Làm người ai lại làm thế? Ma quỷ ăn người còn biết nhả xương, ngươi thì giết người không thấy máu, tận diệt hai giới vu trận! Ngươi làm vậy là sao? Là ai phái ngươi đến diệt thế? Có biết ngươi sẽ bị báo ứng không?
- Một năm trước ngươi xứng đáng bị sét đánh, đáng đời ngươi bị ông trời xử lý, xứng đáng ngươi mât hết tu vi!
- Một năm trước ông trời tha cho ngươi một mạng, ngươi không biết khôn ngoan ngoãn làm người còn dám nhảy ra nghịch thiên? Còn dám thành tựu thiên nhiên tử nguyên chi thân? Ngươi kiêu căng, ngông cuồng đến cỡ nào đây?
- Ngươi cho rằng hư vọng minh tưởng đại pháp là nhà ngươi mở, muốn vào là vào, muốn ra thi ra sao? Ngươi cho rằng trời là đất sét, ngươi muốn nghịch thì nghịch?
- Nói cho ngươi biết, cứ chờ đi. Lần trước ông trời xử lý ngươi, lần này cũng sẽ vậy. Ngươi chờ đi, tên khốn, đại lưu manh đại yêu nghiệt đại biến thái. Ngươi sẽ hối hận, chắc chắn!
Lạc Anh kiêu ngạo không chịu nổi hai đòn đả kích Trần Lạc mang lại nên tinh thần tan vỡ, mất hết lý trí, điên điên khùng khùng. Lạc Anh chỉ vào Trần Lạc, mắt đỏ ngầu nghiến răng quát mắng, trào phúng, châm biếm, nguyền rủa, trút ra nỗi lòng cực kỳ bất mãn với Trần Lạc. Lạc Anh hận trời bất công.
Lạc Anh ngước đầu lên tức giận quát:
- Trời ơi, hãy mở mắt ra nhìn đi, Trần Lạc siêu biến thái lại nghịch thiên, trời hãy mau đánh chết hắn đi!
Giờ phút này, Trần Lạc đứng trong đống phế tích. Lạc Anh xúc động, tức giận răn dạy làm Trần Lạc lúng túng.
Nói thật là Trần Lạc gia cố Kính Hoa Thủy Nguyệt trận pháp thay đổi khuôn mặt là vì không muốn vời rắc rối không cần thiết. Bất đắc dĩ mới rồi Trần Lạc độ thiên nhiên thẩm phán nổi hứng muốn thử uy lực thiên nhiên thất thải căn nguyên ra sao. Kết quả Trần Lạc bị phản phệ, sơ sẩy làm Kính Hoa Thủy Nguyệt trận pháp tán loạn.
Khi đó Trần Lạc còn chưa nhận ra, mãi khi bị người kêu tên mới kịp phản ứng, lúc đó muộn che đã muộn, đành mặc dòng đời xô đẩy.
Trần Lạc hiểu Lạc Anh, hiểu rõ nàng hơn bất cứ ai. Trần Lạc biết Lạc Anh là nữ nhân cực kỳ kiêu ngạo, chí tình chí nghĩa, sẽ không che giấu cảm giác, trong lòng nghĩ gì sẽ làm nấy.,
Khi Lạc Anh đien cuồng là sẽ bất châp tất cả, không quan tâm gì hết. Dưới loại tình huống này cách tốt nhất là giữ im lặng, vì Trần Lạc biết không thể trêu vào Lạc Anh đã phát điên.
Trần Lạc nhìn trên bầu trời, trong lòng trực giác không may, mở miệng nói:
- Có chuyện gì sau này nói riêng được không?
- Nói riêng? Ha ha ha ha ha ha! Trần phú ông, tỷ tỷ có quen ngươi sao?
Khuôn mặt Lạc Anh tràn ngập tức giận, điên cuồng, phức tạp, cười chỉ vào Trần Lạc.
Lạc Anh tiếp tục nguyền rủa nói:
- Ta cho ngươi biết, ngươi đừng vội đắc ý, ông trời sẽ xử ngươi...
Trần Lạc cười bất đắc dĩ, lắc đầu, nói:
- Không chừng nàng nói trúng rồi, ông trời thật sự sẽ không tha cho ta.
- Ha ha ha ha ha ha! Vậy càng tốt, đánh chết ngươi là tốt nhất, ai kêu ngươi biến thái như vậy!
Trần Lạc lười cãi lại Lạc Anh, nói với Tiết Thường Uyển đứng bên cạnh:
- Thường Uyển, bây giờ cảm xúc của nàng ta cảm xúc không ổn định, có thể đưa xuống dưới...
Trần Lạc ngừng ngang, vì ánh mắt giao anhu với đôi mắt ai oán của Tiết Thường Uyển, hắn nghẹn lời.
- Cảm xúc của nàng không ổn định, ngươi cảm thấy ta bây giờ ổn định lắm sao?
Tiết Thường Uyển âm u nhìn Trần Lạc, trong mắt chất chứa oán hận, rối rắm.
- Ta không có ý đó, nhưng chỗ này rất nguy hiểm, chút nữa không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Các nàng mau đi đi.
- Liên quan... Gì ta?
Mặt Tiết Thường Uyển không biểu tình, giọng lạnh lùng không chứa tình cảm.
Trần Lạc định kêu Hạ Mạt mang Tiết Thường Uyển, Lạc Anh đi nhưng khi nhìn hướng Hạ Mạt cảm nhận lửa giận trong đôi mắt kia, hắn ngoan ngoãn im miệng. Trần Lạc không khuyên nhủ nữa, vung tay lên thi triển trận pháp cưỡng ép đẩy Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt vào đám người.
Xung quanh tụ tập bao nhiêu là người, bàn tán xôn xao chuyện Tiêu Du Tử là Trần Lạc, Trần Lạc là Tiêu Du Tử.
Tuy cảm xúc của mọi người không mãnh liệt như Lạc Anh nhưng không tốt đẹp gì. Dù sao cùng là con người, mỗi người có lòng hiếu thắng. Giờ bọn họ chính mắt thấy một thanh niên hai mươi tuổi nghịch thiên vượt qua hai lĩnh vực vu pháp, trận pháp, đây đúng là thử thách lớn cho năng lực chịu đựng.
Người có lòng tự tôn mạnh chút không thể chấp nhận chuyện nảy xảy ra. Nếu chỉ là cổ tích thì thôi, chỉ là truyền thuyết, tin đồn còn được. Lại lùi một bước nói nếu như không chính mắt thấy thì sẽ chấp nhận được, cố tình chuyện xảy ra trước mặt họ.
Dù là người tâm tính bình tĩnh, thản nhiên như nước lặng, không màng danh lợi cũng không thể chấp nhận được. Bạn học Tần Phấn đứng trong đám người chính là người như thế.
Tần Phấn cùng Lãnh Cốc đã sớm đến Thanh Đế thành, lặng lẽ chú ý đại tái đấu trận. Khi phát hiện Tiêu Du Tử là Trần Lạc thì Lãnh Cốc ngu ngơ, đến bây giờ gã vẫn hóa đá chưa lấy lại tinh thần.
Vương tử điện hạ đứng bên cạnh nhìn Trần Lạc trân trân, nhìn hắn thật lâu sau gã thở dài thườn thượt, thở ra ông trời bất công. Tần Phấn có bối cảnh hoàng gia chưa từng thấy trời có chỗ nào không công bằng, nhưng khi gặp gỡ Trần Lạc đây không phải lần đầu tiên vương tử điện hạ cảm giác trời quá bất công. Tần Phấn không ngờ có cảm giác này bao nhiêu lần.
Vương tử điện hạ nhắm mắt lại, biểu tình bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Cuối cùng ta đã hiểu tại sao Thiên tiên sinh kêu ta đến Thanh Đế thành, ra là vậy...
Trong sân hỗn lợn, mười, hai mươi vạn người tụ tập, vẫn có người từ bốn phương tám hướng chạy tới. Trong đám đông, các đại nhân vật Trung Ương học phủ với Ngụy đại tổng quản dẫn đầu biểu tình mất tự nhiên, quái dị, lúng túng. Đặc biệt là Ngụy đại tổng quản, lão nhìn Trần Lạc chằm chằm, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Ngụy đại tổng quản còn đang định kéo Tiêu Du Tử vào Trung Ương học phủ tôi luyện, đè ép khí thế kiêu căng của Trần Lạc.
Ai ngờ Tiêu Du Tử là Trần Lạc, Trần Lạc chính là Tiêu Du Tử.
Vậy làm sao trấn áp Trần Lạc?
Đó là cùng một người, đi kêu Tiêu Du Tử áp chế Trần Lạc? Nói đùa sao?
Đương nhiên lúng túng về lúng túng, còn có bất đắc dĩ với đời, ông trời thiên vị.
Vất vả khổ cực, lao lực mệt nhọc, nơm nớp lo sợ tu luyện trăm năm, tiếp xúc với hư vọng minh tưởng đại pháp cả đời, đừng nói là dung nhậm vào, không có tư cách vào cửa hư vọng minh tưởng đại pháp. Tiểu tử này thì sao? Như mở cửa nhà mình, muốn vào thì vào, muốn ra liền ra. Muốn lúc nào vào thì vô lúc đó, muốn ra khi nào thì ra lúc ấy, muốn vào cách nào cũng tùy ý.
Người ta chẳng những đi vào còn lăn lộn thành chủ nhân, không chỉ một lần.