Thiên Vu

Chương 453: Tự tát mặt (2)

Trần Lạc nhẹ nhàng hỏi làm Tần Đông Thăng không biết trả lời thế nào. Ai đều biết năm xưa Tiểu La Thiên học viện trục xuất Trần Lạc đi vì tu vi của hắn bị phế, sau đó trong bóng tối uy hiếp, dụ dỗ kéo hắn về. Sau này Tiểu La Thiên học viện trong cuộc thi đấu Kim Thủy Vực định phế bỏ Trần Lạc. Những lời này làm sao Tần Đông Thăng không biết xấu hổ nói ra khỏi miệng?

Nhưng có người nói giúp Tần Đông Thăng, không ai khác hơn là Trần Lạc.

Trần Lạc chắp tay sau lưng đi dạo, tùy ý nói:

- A! Ta nhớ rồi. Nếu viện trưởng canh cánh trong lòng chuyện lúc trước trục xuất ta thì không cần như vậy, thật sự không cần. Ta không để bụng chuyện đó, quên lâu rồi. Ta cũng thông cảm cho Tiểu La Thiên học viện, dù sao lúc xưa ta vì xâm nhiễm hắc ám bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn phế tu vi, người là viện trưởng quyết định trục xuất ta hoàn toàn là chính xác. Nếu đổi lại là ta cũng sẽ làm quyết định như viện trưởng, dù sao giữ lại ta lại hao tổn danh tiếng học viện, còn uổng phí tài nguyên. Cho nên ta thông cảm cho Tiểu La Thiên học viện.

- Ngoài điều này ra chắc ta và Tiểu La Thiên học viện không có gì không thoải mái đúng không? Nhưng có một việc làm ta luôn canh cánh trong lúc. Lúc trước Tiểu La Thiên học viện các ngươi chân thành mời ta trở về nhưng bị ta từ chối, ha ha, nhắc đến thì ta thấy áy náy không yên.

Trần Lạc nói mấy câu làm khóe mắt Tần Đông Thăng co giật. Bởi vì mọi người biết rõ lúc trước trong trận chiến đài đá xanh Trần Lạc nổi tiếng, Tiểu La Thiên học viện định mời hắn quay về nhưng khi đó không hề chân thành gì mà là dụ dỗ, sau đó uy hiếp. Tiểu La Thiên học viện đầu tiên hứa hẹn cho Trần Lạc ích lợi lớn, sau khi bị từ chối thì uy hiếp nếu hắn không đồng ý lúc cuộc thi đấu Kim Thủy Vực sẽ kêu đám người Đinh Tử Hiên phế hắn.

Đây là chuyện mọi người đều biết bây giờ Trần Lạc dùng ngữ điệu bình lặng như nước nói ra khiến người cảm thấy hắn thật sự không để bụng. Bạch Phiêu Phiêu suýt kiềm không được vỗ tay khen hay cho Trần Lạc.

- Cái tên này ranh quá, thông minh hơn người.

Bạch Phiêu Phiêu khen ngợi:

- Vốn Tần Đông Thăng dùng cớ biến can qua thành tơ lụa buộc Trần Lạc vào thình thế tiến lùi khó khăn, muốn tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. Giờ thì sao? Tên này đầu tiên là nói một câu không cho rằng giữa hắn và 33 có can qua gì để chặn miệng đối phương. Sau dó Trần Lạc dùng giọng điệu hời hợt xảo diệu nói ra can qua, mấu chốt là Trần Lạc nói bằn ngữ điệu bình thản, thái độ tiêu sái tùy ý làm người ta tin tưởng, rất có phong độ.

- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu La Thiên học viện vốn dùng chuyện này chụp mũ Trần Lạc lòng dạ hẹp hòi, bây giờ người ta nói là không để bụng. Các ngươi xin lỗi chẳng khác nào nói các ngươi lòng dạ hẹp hòi đo lòng quân tử.

- Đây là điển hình tự tát mặt mình, gậy ông đập lưng ông. Phải công nhận Trần Lạc quá thông minh.


Trần Lạc đi dạo trong quảng trường, khí chất dịu dàng như gió xuân.

Trần Lạc cười nói:

- Ta và Tiểu La Thiên học viện không có chuyện gì khó chịu nên xin Tần viện trưởng tuyệt đối đừng xa lạ với ta.

- Trần công tử nói đùa.

Tần Đông Thăng ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Nhưng cái ghế vàng đó đại biểu tấm lòng chân thành của Tiểu La Thiên học viện ta, hy vọng...

Tần Đông Thăng chưa nói xong Trần Lạc đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn ghế vàng đặt ngay vị trí ghế chính.

Trần Lạc nói:

- Tần viện trưởng, ta đã bảo là không có chuyện gì khó chịu với Tiểu La Thiên học viện, viện trưởng cứ nói mãi thứ kia đại biểu tấm lòng chân thành của Tiểu La Thiên học viện. Nếu ta không ngồi nghĩa là ta cuồng vọng, tự phụ, không nể mặt Tiểu La Thiên học viện các ngươi, tỏ rõ ta hẹp hòi để bụng những chuyện cũ. Vấn đề là ta thật sự không để những chuyện đó trong lòng. Nếu ta ngồi thì mọi người nhìn ta như thế nào? Đây là chỗ của các đại nhân vật, ta ngồi vào đó sao được? Lại còn ngay vị trí ghế chính, các ngươi làm khó ta sao? Mặt mũi các đại nhân vật để vào đâu?

Trần Lạc nói thẳng làm Tần Đông Thăng ngẩn ngơ, gã định giải thích nhưng hắn không cho Tần Đông Thăng cơ hội đó.

- Người hiểu tình huống biết các ngươi chuẩn bị ghế vàng là biểu đạt thành ý, còn nếu không biết thì sao? Sẽ cho rằng Tiểu La Thiên học viện các ngươi ghi hận cố ý làm ra cái ghế vàng sửa trị ta. Hoặc nên nói các ngươi cố ý khiến các đại nhân vật Kim Thủy Vực chúng ta mất mặt?

- Trần công tử đừng hiểu lầm, Tiểu La Thiên học viện chúng ta tuyệt đối không có ý này, hơn nữa...


Trần Lạc mỉm cười vỗ vai Tần Đông Thăng, nói:

- Tần viện trưởng không cần giải thích, nói sao thì trước kia Trần Lạc ta là đệ tử của Tiểu La Thiên học viện, hiểu biết sơ sơ nhân phẩm của viện trưởng. Nếu ai dám nói hôm nay Tiểu La Thiên học viện cố ý làm ra ghế vàng để sửa trị ta thgì ta là người đồng tiên không đồng ý.

Trần Lạc phóng lớn giọng như muốn nói với mọi người có mặt.

- Ta biết Tần viện trưởng tuyệt đối không phải người bụng dạ hẹp hòi, dù trước kia là Tiểu La Thiên học viện có lỗi với ta hay ta xin lỗi Tiểu La Thiên học viện đều là chuyện quá khứ, bụng dạ như Tần viện trưởng sao có thể ghi hận? Lùi một vạn bước nói dù Tần viện trưởng muốn sửa trị ta cũng sẽ không dứt phi thiên mã đến Tiểu Kim Câu học viện đón ta, rồi còn nương danh nghĩa can qua gì đó thành tơ lụa buộc ta ngồi vào ghế vàng. Thủ đoạn này quá ngu xuẩn, đê tiện, người có chút trí tuệ sẽ không làm như vậy. Chỉ có đồ ngu mới nghĩ ra thủ đoạn này, mọi người thấy đúng không?

Mọi người cười rộ lên, một số người cười gằn, ví dụ người Tiểu La Thiên học viện. Một số người cười lúng túng, như các đại nhân vật Kim Thủy Vực. Có người cười thoải mái, như đám người Bạch Phiêu Phiêu.

- Cái tên này quá... Quá lợi hại, tư duy nhanh nhẹn, miệng độc, cười nói nhẹ nhàng giải vây cho mình, không dấu vết trào phúng Tiểu La Thiên học viện. Quá siêu, thủ đoạn cực kỳ cao minh. Ngươi nhìn Tần viện trưởng đi, ta đoán bây giờ hắn hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, ha ha ha ha ha ha! Quá mất mặt.

Hạ Mạt mỉm cười nói:

- Đầu óc hắn thật thông minh

Như Bạch Phiêu Phiêu nói, bây giờ Tần Đông Thăng rất lúng túng, mặt lúc xanh lúc trắng. Vẻ mặt Tần Đông Thăng âm trầm, hai tay siết chặt đè nén lòng tức giận. Tần Đông Thăng hít sâu, cười vặn vẹo.

- Tần viện trưởng, vừa rồi chỉ nói đùa, xin đừng để bụng.

- Làm gì có, Trần công tử đang nói giỡn, sao ta có thể để bụng? Sẽ không, ha ha... Sẽ không.

Bị Trần Lạc nói một loạt lời đó sao Tần Đông Thăng dám nhắc đến cái ghế nữa? Tần Đông Thăng liên tục gật đầu hùa teo Trần Lạc.

Trong sân bỗng vang tiếng vỗ tay.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Mọi người nhìn qua, thấy một hàng bốn, năm người từ trong đại sảnh đi ra. Người dẫn đầu là nam nhân trung niên mập mặc trường bào tím đen hoa quý, một tay cầm tràng hạt, vừa vỗ tay vừa đi, mắt ti hí nhìn Trần Lạc chằm chằm.