Nhìn biểu hiện hôm nay của Trần Lạc chắc là tâm tình không tệ, thật giống phật, cười nói với bất cứ ai. Không biết khi Trần Lạc giận có như truyền thuyết hóa thân như ma, ngông cuồng, bá đạo, giận ngập trời? Dù tin đồn là đúng, Trần Lạc có thật sự giận thì đã mất hết tu vi e rằng không biến ma được. Người ta thầm cảm thán đường tu hành trập trùng, tràn ngập ẩn số. Một phút huy hoàng không có nghĩa là vinh quang suốt đời, điệu thấp một lúc không có nghĩa là vĩnh viễn điệu thấp.
- Trần công tử, hôm nay ngươi là quý khách, xin mời ngồi.
Thế nhân đều biết công tử là tôn xưng, trước kia Tần Đông Thăng dù gì là viện trưởng của Tiểu La Thiên học viện, tuy bây giờ luồn gối làm phó viện trưởng nhưng xem như nhân vật khá nổi trong Kim Thủy Vực. Hôm nay Tần Đông Thăng tôn xưng Trần Lạc làm công tử để biểu lộ chân thành, khom lưng mời hắn chỉ vào ghế to xa hoa ngay bên trên.
Mọi người nghe Tần Đông Thăng nói đều biến sắc mặt. Lúc trước tất cả suy đoán cái ghế xa hoa kia là chuẩn bị cho ai, không tưởng tượng ra kẻ nào có tư cách ngồi trước các đại nhân vật Kim Thủy Vực, không ngờ Tiểu La Thiên học viện dành chiếc ghế này cho Trần Lạc.
Bạch Phiêu Phiêu cười khẩy nói:
- Chậc chậc, Tiểu La Thiên học viện định tâng bốc giết Trần Lạc.
Bạch Phiêu Phiêu lẩm bẩm:
- Nếu Trần Lạc ngồi vào chiếc ghế kia là chọc tức nhiều người, hoàn toàn không để các đại nhân vật Kim Thủy Vực vào mắt. Nếu chuyện này đồn ra ngoài không biết sẽ tam sao thất bản cỡ nào.
- Biết Trần công tử đến nên toàn Tiểu La Thiên học viện chúng rất kích động, không dám chậm chễ. Triều viện trưởng cố ý sai người suốt đêm chế tạo, dùng chín chín tám mươi mốt lôi nhật kim tinh giá trị liên thành xây đắp, nhìn khắp Kim Thủy Vực chỉ có Trần công tử mới xứng với ghế vàng cao quý này.
Nghe nói chiếc ghế dùng chín chín tám mươi mốt lôi nhật kim tinh xây thành, mọi người hút ngụm khí lạnh, bao gồm ánh sáng linh hồn Kim Thủy Vực. Vì bọn họ biết rõ lôi nhật kim tinh đắt giá cỡ nào, là tài nguyên tu hành hiếm hoi, một viên có giá trị không mua nổi, bây giờ Tiểu La Thiên học viện bỏ ra chín chín tám mươi mốt lôi nhật kim tinh chế tạo một cái ghế, quá xa xỉ.
Trần Lạc cười tủm tỉm nhìn chiếc ghế vàng, im lặng.
- Hơn nữa biết Trần công tử bị thương nặng mới lành, Triều viện trưởng cố ý ra lệnh người bày tử quang vân linh, thái ất tự nhiên, thất thải hồng hà, bích lạc liên châu, long tuyền bạch hi, năm ôn dưỡng trận cho ghế vàng, hy vọng trần công tử đừng phụ tấm lòng thành của triều viện trưởng chúng ta.
Dù là tử quang vân linh hay thái ất tự nhiên đều là trận pháp siêu bổ nổi tiếng thế giới, đặc biệt có công hiệu ôn dưỡng siêu mạnh cho những người bệnh. Đương nhiên bày một trong mấy trận pháp này tốn giá tiền cũng là người bình thường không tưởng tuợng nổi.
- Bà nội nó, Tiểu La Thiên học viện tốn nhiều tiền chế tạo ra cái ghế vàng này thật sự chỉ vì nâng Trần Lạc lên rồi giết? Thế thì quá xa xỉ.
Bạch Phiêu Phiêu nghi ngờ Tiểu La Thiên học viện có âm mưu gì, nếu chỉ đơn giản là nâng Trần Lạc lên rồi giết thì quá phung phí, người ngốc nhiều tên. Quan trọng là nghe đồn viện trưởng mới của Tiểu La Thiên học viện, Triều Hưng Tu trước kia là chấp sự của Đại Nguyên thương các, người như thế sẽ là đồ ngốc sao? Nếu không chỉ vì nâng giết Trần Lạc thì Tiểu La Thiên học viện có mục đích gì?
- Nhờ cớ lễ mừng đầy năm của học viện, phó viện trưởng Tiểu La Thiên học viện tự mình nghênh đón rồi dùng ghế vàng xa hoa chiêu đãi, Tiểu La Thiên học viện làm như vậy là muốn nói với mọi người bọn họ đã buông xuống ân oan, không ghi hạn hiềm khích lúc trước. Dù bây giờ Trần Lạc mất hết tu vi bọn họ cũng nghĩ hắn là niềm kiêu hãnh của Tiểu La Thiên học viện. Làm như vậy có thể cứu vãng vinh dự đã mất của Tiểu La Thiên học viện, ít nhất thì danh tiếng Tiểu La Thiên học viện tốt hơn trước nhiều.
Tính cách Hạ Mạt yên tĩnh nhưng không đại biểu nàng không hiểu thế sự, ngược lại nàng là một nữ nhân rất thông minh.
Hạ Mạt tiếp tục bảo:
- Còn về ghế vàng, nếu Trần Lạc ngồi lên là bất kính ánh sáng linh hồn Kim Thủy Vực, sẽ chọc nhiều người tức giận. Nếu Trần Lạc không ngồi là tỏ rõ không chấp nhận thành ý của Tiểu La Thiên học viện, sẽ bị vài người chụp mũ bụng dạ hẹp hòi.
- Mấy chuyện này là thứ yếu, quan trọng là hôm nay các đại nhân vật Kim Thủy Vực đến đông đủ, Tiểu La Thiên học viện lợi dụng một chiếc ghế vàng âm thầm khoe bọn họ giàu có. Tiểu La Thiên học viện có thể nhanh chóng từ suy sụp đi lên cường thịnh là nhờ vào tiền tài mạnh mẽ. Triều viện trưởng mới đến từ Đại Nguyên thương các nên rõ ràng sức hấp dẫn của đồng tiền hơn bất cứ ai, càng biết cách vận chuyển, lợi dụng tiền tài đạt được mục đích của mình.
- Nếu đúng như vậy thì Tiểu La Thiên học viện quá tồi tệ, âm hiểm.
Bạch Phiêu Phiêu không ngờ một cái ghế vàng chứa nhiều gút mắc như vậy. Có vẻ Hạ Mạt nói đúng, ít nhất một số đại nhân vật Kim Thủy Vực bị Tiểu La Thiên học viện giàu có hù giật nảy mình. Nhiều người nhìn Trần Lạc chằm chằm suy đoán hắn có ngồi vào ghế vàng xa xỉ đến mức tận cùng này không.
Thấy Trần Lạc thờ ơ, Tần Đông Thăng tiếp tục bảo:
- Hôm nay Tiểu La Thiên học viện chúng ta dùng chân thành đối xử, chắc Trần công tử không đến nỗi không nể mặt đi? Tuy trước kia công tử và Tiểu La Thiên học viện chúng ta có vài chuyện hơi khó chịu nhưng đều là quá khứ, Trần công tử vẫn còn ghi hận sao? Bụng dạ Trần công tử không thể nào hẹp hòi như vậy đúng không?
Nghe Tần Đông Thăng nói nhiều người cảm nhận được Tiểu La Thiên học viện chân thành, một số người thông minh như Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu thì biết gã dùng cách hướng dẫn đẩy Trần Lạc vào thế tiến lùi khó khăn. Nếu Trần Lạc đồng ý sẽ rơi vào tội bất kính với các đại nhân vật, trong mắt không người. Nếu Trần Lạc từ chối sẽ thành người hẹp hòi.
Trần Lạc mỉm cười nói:
- Tần viện trưởng nói quá lời.
Trần Lạc bước vào quảng trường.
Trần Lạc có ý gì?
Có vẻ Trần Lạc vừa không đồng ý vừa không từ chối, tùy tiện nói một câu.
Tần Đông Thăng vội vàng chạy theo, nói:
- Xem ra Trần công tử còn để bụng chuyện cũ? Vậy đi, Trần công tử hãy nói một câu, Tiểu La Thiên học viện chúng ta phải làm sao để biến can qua thành tơ lụa?
Trần Lạc cười tủm tỉm, chậm rãi bước đi như đánh giá phong cảnh Tiểu La Thiên học viện xây dựng lại.
Trần Lạc nhẹ nhàng nói:
- Viện trưởng bảo ta và Tiểu La Thiên học viện có chút chuyện không thoải mái, muốn biến can qua thành tơ lụa. Vừa rồi ta luôn suy nghĩ rốt cuộc giữa ta và Tiểu La Thiên học viện có chuyện gì khó chịu? Tiếc rằng ta nghĩ mãi không ra. Phải rồi, Tần viện trưởng có biết giữa ta và Tiểu La Thiên học viện có can qua gì cần tiêu trừ không?