- Cô nãi nãi chỉ lờ mờ nhớ lại khi Phục Hy bị trấn áp ở địa ngục không lâu sau xảy ra đại chiến. Là địa chiến đó khiến thiên địa lần đầu tiên trọng sinh. Pháp tắc Thiên Địa Nhân tam thư diễn sinh ra vào lúc đó, ký ức của cô nãi nãi mơ hồ từ đây, chắc Đường Phi cũng vậy.
- Thiên địa lần đầu tiên trọng sinh? Thiên Địa Nhân tam thư diễn sinh? Lúc trước xảy ra chuyện gì?
- Đãn mói với ngươi rồi, ký ức của cô nãi nãi bắt đầu khi đó thì mơ hồ, Hư Vọng chi thư lần lượt trọng sinh, cô nãi nãi hầu như quên sạch. Mới rồi ta nói chuyện toàn là suy đoán mà ra.
Trần Lạc cúi đầu trầm ngâm, hồi lâu sau hắn nhắm mắt nói:
- Xem ra chỉ còn cách đi Nhân Linh chi tháp một chuyến.
- Điều này liên quan gì Nhân Linh chi tháp? Ngươi muốn hỏi Nữ Oa sao? Kỹ nữ Nữ Oa sẽ không cho ngươi biết.
- Ta không biết Nữ Oa có nói không, nhưng...
Trần Lạc khẽ thở dài:
- Nhưng ta cảm giác trong Nhân Linh chi tháp chôn giấu đáp án.
- Ngươi cảm giác được?
Trần Lạc gật đầu, nói:
- Đúng vậy, có thể cảm giác được, rất rõ rệt. Khi ta dung hợp lực lượng nguyên thủy, nguyên tội thì đã có cảm giác này. Mộng về thiên cổ, trải qua Phục Hy luân hồi thì cảm giác càng mãnh liệt hơn, rõ rệt hơn nhiều. Như là Nhân Linh chi tháp đang kêu gọi ta.
- Chắc chẳng phải là cạm bẫy kỹ nữ Nữ Oa làm ra đi? Cô nương kia rất nham hiểm, ngươi đừng bị lừa.
- Hư Vọng chi linh, có một chuyện ta rất tò mò. Ký ức của ngươi mơ hồ nhưng tại sao ấn tượng với Nữ Oa kém vậy? Ta mộng về thiên cổ, đi lại con đường Phục Hy luân hồi, cảm thấy Nữ Oa cũng tội.
- Tội nghiệp? Chậc chậc, nàng là nữ nhân âm hiểm, hèn hạ nhất vũ trụ.
- Sao nói vậy?
- Cô nãi nãi không biết, dù sao cô nãi nãi ghét Nữ Oa. Mặc dù ký ức của cô nãi nãi mơ hồ không nhớ được gì, nhưng nhắc tới Nữ Oa là bực mình, rất bực bội. Cô nãi nãi cảm thấy Nữ Oa này chắc chắn đã làm gì với cô nãi nãi, nếu không cô nãi nãi đã chẳng ghét cay ghét đắng cắm rễ trong lòng sâu vậy. Tóm lại ngươi hãy cẩn thận với Nữ Oa, ta cứ cảm thấy Nhân Linh chi tháp là cái bẫy Nữ Oa bày ra.
- Có phải là bẫy hay không đi liền biết.
- Lỡ là cạm bẫy Nữ Oa bày ra thì sao?
- Mắcm ưu đành nhân, từ lúc bước lên con đường này dã không thể quay đầu. Đằng trước là cạm bẫy hay vực sâu cũng vậy, chỉ có thể kiên trì đi về phía trước, nếu không biết làm sao?
Trần Lạc đang định đi Hư Vọng chi linh chợt kêu lên:
- Này tiểu tử!
- Sao?
- Ngươi... Ngươi...
Hư Vọng chi linh nhìn Trần Lạc, biểu tình do dự, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi:
- Ngươi có từng nghĩ đến bỏ cuộc?
- Bỏ cuộc cái gì?
- Tranh giành Thiên Địa Nhân tam thư.
Trần Lạc giật mình, hắn trêu chọc Hư Vọng chi linh:
- Ô, sao hôm nay đổi tính? Ngươi luôn thúc hối ta tranh giành Thiên Địa Nhân tam thư.
- Tiểu tử thối, cô nãi nãi đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không phải ta! Là nhân quả! Tất cả đều là nhân quả mà ra, không liên quan đến ta, ta chỉ chạy chân cho Hư Vọng chi thư!
- Ta cũng chỉ đùa chút thôi.
Hư Vọng chi thư bắt cóc Trần Lạc đi lên con đường không lối về, thật ra hắn sớm nghĩ thông, cũng biết không phải Hư Vọng chi linh buộc hắn đi con đường đó cũng không phải Hư Vọng chi thư, có lẽ thật sự vì cái gọi là nhân quả, khiến Trần Lạc tò mò là tại sao vào phút mấu chốt này Hư Vọng chi linh hỏi hắn có từng nghĩ muốn từ bỏ.
- Nói sao đây, thật ra không có lý do gì, một đường đi tới giả giả thật thật, thật thật giả giả. Không chỉ ngươi thấy bàng hoàng mà ta cũng vậy. Không biết tranh giành Thiên Địa Nhân tam thư là đúng hay sai, thậm chí có khi nghi ngờ vũ trụ có phải là thật hay giả.
Trần Lạc nhún vai không tỏ ý kiến. Như Hư Vọng chi linh nói, một đường đi tới Trần Lạc đã rối rắm, do dự, bất đắc dĩ, bàng hoàng, mờ mịt, giãy dụa. Hiện tại Trần Lạc nghĩ thông, thật cũng tốt, giả cũng vậy, đều không quan trọng với Trần Lạc nữa, hắn không quan tâm, tất cả thuận theo tự nhiên.
***
Trần Lạc rời khỏi không gian hư vọng lao hướng Nhân Linh chi tháp. Trần Lạc cảm giác ngày càng đến gần lúc Nhân Linh chi tháp mở ra, chỉ mấy ngày gần đây. Dọc đường đi Nhân Linh chi tháp Trần Lạc nghe mọi người bàn tán mới biết lúc hắn bế quan địa ngục hõn loạn khiến các ma vật ùa vào vô tận hải. Trần Lạc đoán có lẽ vì Đường Phi ngủ say, nàng dù gì là người thống trị địa ngục, nàng ngủ thì địa ngục không ổn định.
Cái gì mà ba pháp tắc thiên, địa, Nhân Vương tọa hợp tác trấn áp, ba Nhân Hoàng xuất thế. Trần Lạc không hứng thú những chuyện này. Gia Cát Thiên Biên, Thần Toán Thiên Tà vấn đỉnh Thương Thiên Chi Hoàng, Đại Địa Chi Hoàng cũng không đọng lại trong lòng Trần Lạc, hoặc nên nói hắn đã biết trước.
Mạc Vấn Thiên nhận chân mệnh được Nữ Oa khâm điểm Nhân Hoàng, Gia Cát Thiên Biên và Thần Toán Thiên Tà một nhận thiên mệnh, một nhận địa mệnh, vấn đỉnh Thương Thiên Chi Hoàng, Đại Địa Chi Hoàng là đương nhiên.
Khiến Trần Lạc quan tâm là Ngạo Phong, Tần Phấn. Nghe đồn hai người vấn dỉnh Quang Minh Chi Hoàng, Hắc Ám Chi Hoàng. Trần Lạc không thấy tận mắt, không dám kết luận thật giả. Trần Lạc luôn biết thân thế của Ngạo Phong, Tần Phấn không tầm thường. Đặc biệt lúc tranh giành Nhân Thư, Nữ Đế quen Ngạo Phong, Tần Phấn. Không đơn giản là quen nhau, Trần Lạc nhớ kỹ Nữ Đế từng nói với Tần Phấn một câu "ta không vào địa ngục ai vào địa ngục", nói với Ngạo Phong là "địa ngục không trống thề không thành phật".
- Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục!
- Địa ngục không trống thề không thành phật!
Trần Lạc lặp đi lặp lại hai câu này, mọi người nói Ngạo Phong và Tần Phấn vấn dỉnh Quang Minh Chi Hoàng, Hắc Ám Chi Hoàng. Trần Lạc suy nghĩ kỹ, nhớ lại lúc mình mộng về thiên cổ đi con đường Phục Hy, hoàng đế Hiên Viên chúa tể trời, Chuyên Húc Cao Dương chúa tể đất, Viêm Đế Thần Nông chúa tể quang minh, Thiếu Hạo Kim Thiên chúa tể hắc ám. Phục Hy bị trấn áp trong địa ngục không lâu sau Viêm Đế Thần Nông, Thiếu Hạo Kim Thiên cũng đi vào.
Nếu thật sự là Tần Phấn vấn đỉnh Quang Minh Chi Hoàng, Ngạo Phong vấn đỉnh Hắc Ám Chi Hoàng, vậy là hai người cũng liên quan Thiếu Hạo Kim Thiên, Viêm Đế Thần Nông. Liên tưởng to gan chút, nếu Phục Hy là kiếp trước của Trần Lạc, vậy có khi nào kiếp trước của Ngạo Phong, Tần Phấn là Viêm Đế Thần Nông, Thiếu Hạo Kim Thiên?
Đây chính là nhân quả sao?
Không biết.
Vẫn hoang mang, bàng hoàng.
Trần Lạc không nghĩ tiếp, hắn biết những chuyện này chỉ tưởng tượng thì không bao giờ hiểu. Trần Lạc biết nếu đúng là nhân quả thì khi Nhân Linh chi tháp mở ra mọi nhân quả đều sáng tỏ. Trần Lạc khẳng định điều này, hắn cảm giác được.
Chợt một thanh âm quen thuộc mà xa lạ chui vào tai:
- Thiếu niên, tin tưởng... Vận mệnh không?
Cơ mặt Trần Lạc cứng ngắc khựng lại, đưa mắt nhìn qua. Một nữ nhân đứng gần đó đang nhìn hắn.
Một nữ nhân, một nữ nhân bao kín trong áo choàng đen.
Một cái bàn, hai bên bàn dựng cờ dài bên trái viết nhân quả, bên phải viết vận mệnh.