Thiên Tống

Chương 216-2: Khích tướng (2)

“Âu Dương, đây không phải biện pháp. Hiện giờ tuổi ngươi cũng không nhỏ, ngươi xem có phải là cũng nên thành thân.”

“Cái này. . . Duyên phận vừa đến, tự nhiên là thành. Tạ ơn bệ hạ quan tâm.”

Trong lòng Âu Dương cảnh cáo Triệu Ngọc, ngươi đây là xâm phạm **.

Triệu Ngọc không phải một người hẹp hòi, lại lưu Âu Dương ăn cơm trưa. Nghe nói, có thể được Triệu Ngọc mời cùng dùng bữa, đều là người đặc biệt, có thể ăn hai lần chỉ có một mình Thái Kinh, có thể thường xuyên ăn cơm chỉ có một mình Âu Dương. Có thể ăn cơm được với Triệu Ngọc hay không, đây cũng đã thành một tiêu chuẩn để mọi người hiểu thánh ý.

Một bên là Triển Minh dẫn rắn, một bên là đề cử Lý Cương, Âu Dương tạm thời cũng không trở về Dương Bình. Một huyện giống như một công ty, chỉ cần lên quỹ đạo, trừ phi sinh xảy ra chuyện đột ngột, lãnh đạo là kẻ vô dụng nhất. Đương nhiên, có sự kiện đột ngột lãnh đạo cũng chưa chắc không phải đồ vô dụng nhất.

Trương Tam đã trở lại bên cạnh Âu Dương, cùng mang đến thêm mấy tên nha dịch hộ vệ, dù sao không phải vệ đội khâm sai, vệ đội không cấp sử dụng. Có điều quan hệ Âu Dương và Chu Đạt không tệ. Âu Dương nói muốn hỏi thăm thương thần Triệu Lão Nhị Đại Tống, Chu Đạt trực tiếp vỗ ngực đáp ứng.

Mặc dù là Âu Dương chủ đạo, nhưng sau khi vào nhà hàn huyên vài câu, Trương Tam trò chuyện với Triệu Lão Nhị trước. Triệu Lão Nhị, nguyên danh Triệu Quát, nhưng bởi vì cùng tên với nhân vật lịch sử, nên muốn người ta gọi hắn là Triệu Lão Nhị. Chừng ba mươi, thương pháp gia truyền, nghe nói tổ tiên là đội trưởng thân binh của Thái tổ hoàng đế. Một tay thương pháp là dung hợp cao nhân Khiết Đan, Hậu Chu, Hậu Đường cùng Tống mà sáng tạo thành, công dụng thực chiến cực kỳ hữu hiệu.

Triệu Lão Nhị sớm nghe nói về đại danh của Âu Dương, nhưng khiến hắn càng cảm thấy hứng thú là Triển Minh bên cạnh Âu Dương, nghe nói Trương Tam Lý Tứ được Triển Minh thân truyền, người này nguyên tắc văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, kết cục so thử đao pháp cùng với hai người. Trương Tam vốn muốn cự tuyệt, nhưng sau khi nhìn ánh mắt Âu Dương liền đáp ứng.

Trương Tam Lý Tứ đều có chân công phu, cùng liên thủ đối kháng, lại thêm hai bên đều nương tay, hai bên đánh ngang nhau. Tính đùa giỡn nổi lên, Triệu Lão Nhị nắm một cây thương không có đầu thương ra tay, mười chiêu liền đánh bay đao quan của hai người.

Trương Tam Lý Tứ cam bái hạ phong, Chu Đạt pha trà, hai bên ngồi xuống, Trương Tam ôm quyền nói:

“Thật không hỗ là thương thần. Nghe nói Triệu ca là thương pháp gia truyền, có điều sao cảm giác không giống thương pháp ngựa chiến?”

Triệu Lão Nhị hào sảng nói:

“Huynh đệ câu nệ, gì mà trên ngựa dưới ngựa, có thể thắng thương là được rồi. Đều là dùng kiến thức cơ bản ngăn đỡ, cầm, giữ làm chủ, thi triển băng, điểm, xuyên, bổ, cuộn, móc, gẩy mà thôi. Chỉ là người sử thương quen chiến ngựa hay là quen chiến bộ thôi.”

Lý Tứ một bên nói:

“Nói đến ngựa chiến, hẳn vẫn trường đao là vua.”

“Sai rồi.”

Triệu Lão Nhị nói:

“Nếu nói đơn đả độc đấu, thương biến hóa vô cùng, lại có thuật quấn, có thể phá binh khí vạn nhà. Mà trường đao thì cậy mạnh là chính, dốc sức phá mười hội, nhưng sợ nhất gặp phải thương, gặp thương hữu lực sử không ra. Nếu nói công kích phá vòng vây, thương quả thật có hại một chút, thương vào thịt rút ra, hao phí thời gian tương đối nhiều. Không nhanh bằng đao bổ chém chiêu sau. Trong cấm quân chúng ta có một người tên Kim Tam, ta dám nói ngày hắn học võ không thấp hơn so với ta, bỏ công không hề ít hơn ta, nhưng thi đấu với ta lại thua ở mặt binh khí.”

Âu Dương hỏi:

“Có phải là vì tổ tông hắn không năng lực không?”

Triệu Lão Nhị vừa nghe câu này mặt đỏ bừng, vội tranh cãi:

“Đại nhân không biết, Kim Tam này không phải người bình thường. Chính của hắn là công phu trên ngựa, cực nhanh, dung hợp trường đao pháp các nhà, còn học được sáu thành bản lãnh của bộ pháp ta tự nghĩ ra, ta dám nói hắn tuyệt đối là cao thủ sử đao đệ nhất đẳng.”

Triệu Lão Nhị đặc biệt trọng điểm nhắc đến bộ pháp tự nghĩ ra. Không có cách gì, ngươi không thể gào lên với Âu Dương hạ tràng so thử. Chỉ có thể giảng đạo lý. Cái gì mà tổ tông hắn không năng lực liền đánh không lại ta.

Chu Đạt một bên nói:

“Đại nhân, Lão Nhị nói đều là lời thật. Chuyện này, bọn họ đã hẹn sẵn địa điểm luận võ, mấy ngày nữa đại nhân có hứng thú có thể đi xem.”

Triệu Lão Nhị vội nói:

“Ta là dùng võ kết bạn, đã đáp ứng Kim Tam là bí mật luận võ.”

Âu Dương vỗ vỗ bả vai Chu Đạt:

“Bỏ đi, không nên làm khó Lão Nhị. Lỡ như. . .”

Mặt Triệu Lão Nhị lại đỏ, lời nói của Âu Dương nghe vào trong tai hắn tựa hồ muốn nói, Âu Dương không muốn thấy hắn dọa người. Vì vậy nói:

“Nếu đại nhân có hứng thú, cũng không khó. Chúng ta lần này định ở Lưu Vân Pha ba mươi dặm hạ du sông, thời gian là bốn ngày sau. Đại nhân có thể trong núi dựng lều xem cuộc chiến, nhưng chớ lên tiếng, sợ Kim Tam trách ta không giữ lời.”

“Xem ra có điểm giống thật.”

Âu Dương tùy ý nói câu với Trương Tam.

Vì vậy lại chọc giận Triệu Lão Nhị, Triệu Lão Nhị liền ôm quyền nói:

“Lúc đại nhân đến liền đã xem trọng rồi, Triệu mỗ còn có chuyện quan trọng, thứ cho không thể tiễn xa.”

Trực tiếp hạ lệnh trục khách. Đổi là người khác, Triệu Lão Nhị 99% yêu cầu đơn đấu với Âu Dương.

Âu Dương đạt tới mục đích, liền đứng lên chắp tay:

“Một khi đã như vậy, chúng ta liền xem tư thế oai hùng của Triệu huynh.”

“Mời”

. . .

Bốn người Trương Tam, Lý Tứ, Triển Minh, Âu Dương mật hội. Âu Dương lấy ra một tấm bản đồ do Trương Triển Minh vẽ nói:

“Chỗ ở của Tiểu Thúy cách Xuân phong các ước chừng sáu mươi trượng, theo đường thẳng cách trái phải hai mươi trượng. Bên này có nhánh đường gần, xuyên qua một hẻm nhỏ. Căn cứ Triển Minh điều tra, Tiểu Thúy bình thường trời vừa sáng đã rời khỏi Xuân phong các phản quay về chỗ ở. Theo tin tức nhận được, bản thân Tiểu Thúy có điểm công phu quyền cước. Bởi vì buổi tối bọn ta ở Xuân phong các, nếu muốn bí mật bắt Tiểu Thúy, ban ngày không xông ra cửa được, chưa quen thuộc tình huống bên trong, không biết có đồng đảng hay không, còn có thể bị nàng đào thoát bằng cửa ngầm, cho nên là rất không sáng suốt. Cơ hội duy nhất chính là Tiểu Thúy cứ mỗi sáng sớm về nhà phải đi hẻm nhỏ này. Theo ta được biết, hẻm nhỏ này sáng sớm cơ hồ không có ai, ngẫu nhiên có chỉ là bán đồ ăn bán củi đầu hẻm.”

Tiểu Thúy như bình thường, trời vừa sáng đã rời khỏi Xuân phong các, áo quần trên người cũng không tiện nghi, tay cầm rổ nhỏ phủ vải bông, đi trên đường không nhanh không chậm. Trên đường bây giờ là thời gian chợ sáng, có chủ phụ sáng sớm, cũng có người bán rau dưa. Đi một nửa, Tiểu Thúy quẹo trái vào một hẻm nhỏ. Một bên hẻm là tường vây nhà giàu, một bên khác là cửa sau nhà ở. Con đường ngược lại không hẹp, đủ chứa một chiếc xe ngựa thông hành, trên thực tế quả thật có một chiếc xe ngựa đi về phía Tiểu Thúy.