Thiên Tống

Chương 216-1: Khích tướng (1)

Mấy người này ném ra, rốt cục khiến Triệu Ngọc gật đầu. Nhưng Triệu Ngọc hiển nhiên vẫn không hài lòng nói:

“Mấy người này quả thật có tài học. Đặc biệt là Vũ Văn Hư Trung cương chínhcó trí, nghĩ kĩ vì nước. Nhưng. . . Các ngươi lui ra.”

“Dạ”

Bốn cung nữ lui ra.

Triệu Ngọc nói:

“Nếu như là năm thái bình, Vũ Văn Hư Trung tất có thể phú quốc cường dân. Nhưng hiện giờ chuẩn bị chiến đấu với Liêu, vừa phải mưu đồ với Kim. . . Thái Kinh vì sao mất nhân tâm, thật ra là trẫm mất nhân tâm, hắn chịu thay trẫm, có khổ không thể nói. Mấy năm liên tục chiến tranh, bọn thương nhân giàu rồi, nhưng địa chủ xâm chiếm lượng lớn thổ địa, bởi vì lao động thiếu thốn, vô cùng bất mãn. Ngươi cũng đã biết, tám năm trước, mười vạn cấm quân Đông Kinh có ba vạn người là giúp làm ruộng? Ngươi lại biết không, sương quân các nơi có bao nhiêu tiền là triều đình bỏ ra nuôi, lại bị bọn họ kéo đi sử dụng làm nông? Cả đám trận chiến như vậy, binh lực sương quân dần khẩn trương. Mà dựa theo luật Tống, hoang phế cày ruộng hai năm, quan phủ sẽ thu hồi nặng. Cho nên bọn họ đều không thích đánh trận.”

Âu Dương cẩn thận nói:

“Bệ hạ là muốn tìm kẻ chết thay tiếp nhận Thái Tướng, bị bách quan công kích?”

“Tây Hạ, trẫm đã diệt. Liêu, Kim trẫm liền diệt không được? Năm đó Thái tổ hoàng đế nói với Triệu Phổ: Trẫm ngủ không được, bởi vì ngoài giường đều là địa bàn của người khác. Trẫm không muốn cuộc sống hàng ngày khó có thể bình an. Ngươi xem Lý Cương thế nào? Hắn trung thành tận tâm, lại thường niên chủ trì quân vụ ở quân lộ Tây Bắc, Hàn Tướng quân ca ngợi có thừa: Có Lý bá ký ở bên cạnh ta, công đều bị khắc, bách chiến bách thắng.”

Âu Dương vội nói:

“Không ổn a Lý đại nhân là người thực sự có tài học.”

“. . .”

Triệu Ngọc nhìn Âu Dương.

Âu Dương vội câm miệng. Hắn sớm biết Lý Cương là nhân tuyển thích hợp nhất. Quan phẩm vốn đã lớn, lại có danh vọng, lại biết đánh trận, hậu cần tinh thông, có kinh nghiệm trấn an địa phương, cũng quen thuộc khoản mục trong quân, chính là thần phụ tác mà thời chiến tranh chọn.

Triệu Ngọc thở dài:

“Ngay cả ngươi cũng thấy trẫm là người bạc ân. Thái tổ hoàng đế Trần Kiều binh biến, quan thủ cửa Trần Kiều đóng cửa phòng ngự. Thái tổ chỉ đành đi vòng Phong Khâu. Quan thủ vệ Phong Khâu lập tức cho đi. Ngươi biết sau khi thái tổ kiến quốc đối xử bọn họ thế nào không?”

“Cái này thật không biết.”

Âu Dương nói thật.

“Trần Kiều trung với chức vụ, thăng quan. Phong Khâu sợ chết thất trách, chém.”

Triệu Ngọc nói:

“Trẫm cho tới bây giờ liền không đối xử lạnh nhạt với người trung thủ. Cho dù Thái Tướng cáo lão hồi hương, trẫm cũng khiến hắn vẻ vang. Chẳng lẽ ngươi liền cảm giác trẫm sẽ vứt bỏ Lý Cương? Nếu không, ngươi tới làm Tả tướng.”

Cuộc đời Lý Cương này cũng sẽ thay đổi rất nhanh, lúc cần làm Tể tướng, không cần thậm chí phối đến làm quan thuế huyện Tam Minh Sa Phúc Kiến bây giờ. Mãi cho đến sau khi làm quan hậu cần trên quân lộ Tây Bắc, mới phát huy tài năng ưu tú của hắn. Bị kinh làm nhân kiệt. Quan hệ Âu Dương và Lý Cương luôn rất không tồi, Lý Cương là quan viên cụ thể tựa hồ khó được, nhưng trong mắt không chứa nổi hạt cát, Âu Dương không đành lòng để hắn nhảy vào miệng cọp. Hơn nữa Tây Bắc vừa định, Lý Cương rời khỏi sẽ tạo thành phiền toái rất lớn. Âu Dương không trả lời lời của Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc thở dài:

“Thật không nên tìm ngươi để thương lượng. Đúng rồi, trẫm muốn ngươi đi sứ Kim quốc.”

“. . .”

Âu Dương đổ mồ hôi, hôm nay vấn đề và yêu cầu của Triệu Ngọc sao từng điều đều muốn mạng người. Âu Dương vội nói:

“Bệ hạ, vi thần vừa đi Kim quốc, quay lại thì Cam Tín phải phái người đi nhặt xác rồi.”

“Vua muốn thần chết. . .”

“Thần không thể không chết, nhưng vi thần cũng không muốn chịu chết.”

Triệu Ngọc cười một chút nói:

“Vậy ngươi liền thượng biểu cho trẫm, tiến cử hiền tài Lý Cương làm tả tướng.”

“. . .”

Khó trách trước đó thả tin tức với bốn cung nữ, Đông Kinh đều biết mình và Triệu Ngọc nghị luận nhân tuyển tiếp nhận Tả tướng. Sau đó mình thượng biểu đề cử Lý Cương, người hữu hảo với Âu Dương vừa nhìn, ồ, hóa ra là bệ hạ muốn dùng Lý Cương, đề cử. Người không hữu hảo với Âu Dương vừa nhìn, tử gian thần lại đi đầu độc Hoàng đế, nhưng nếu đã đầu độc, vậy cũng chỉ có thể đồng ý, phụ biểu là được rồi. Người xấu người khác làm, Triệu Ngọc bốn lượng gẩy ngàn vàng vịn Lý Cương thượng vị, dễ dễ dàng dàng. Tiểu nương sao dùng người dùng thủ đoạn càng ngày càng thuận tay vậy. Nhưng so với đi Kim quốc đấu một mình với Hoàn Nhan A Cốt Đả. . . Âu Dương nói:

“Dạ”

Triệu Ngọc gật đầu tựa hồ tùy ý nói:

“Nghe nói đêm qua ngươi đi Xuân phong các?”

Có ý gì? Thần kinh Âu Dương lập tức lại mẫn cảm. Cũng may Triệu Ngọc bổ một câu:

“Sáng sớm Ngự Sử đài đã đưa tham biểu tới, là trẫm nói với bọn họ ngươi chỉ là một quan địa phương nho nhỏ, không có quy củ buộc tội trên triều hội. Lại lện Lại bộ thông truyền tri châu Thọ Châu là được.”

“Tạ ơn bệ hạ.”

Âu Dương cẩn thận nghiền ngẫm.