Ăn một bữa cơm, đưa vợ của mình về phòng. Âu Dương cùng Lương Hồng Ngọc thế nhưng có hiệp nghị, nếu ** lén ra tiểu bảo bảo, Lương Hồng Ngọc phải từ chức trở về làm vợ hiền. Việc này còn chưa thành hiện thực nữatại sao lại phải đi xa rồi? Âu Dương rầu rĩ không vui, cảm nhận đầy đủ được sau khi Lương Hồng Ngọc làm vợ mình, mình lại phải chạy trốn một năm rưỡi, để Lương Hồng Ngọc cô độc. Thật ra Âu Dương không muốn nghĩ sâu, thế gian này, nguy hiểm chỗ nào cũng có. Bão tố, biển gầm, tật bệnh, bất ngờ làm phản đợi chút đều có thể xuất hiện. Chớ nói là đường hàng hải vẫn còn đang trong giai đoạn khai phá. Mặc dù mình có tấm bản đồ, nhưng bản đồ kia có thể thiếu vài thứ, cũng có thể dư vài thứ. Ít nhất bản đồ châu Phi hắn biết tuyệt đối là một tấm bản đồ sai, bởi vì hình dạng châu Phi không thể nào là hình đáy được .
Nếu như từ góc độ việc công mà nói, chuyến đi này rất tốt. Đông Tây giao hòa, năm rõ dòng chảy hải lưu, mở cảng địa phương, ổn định Ngọc Châu, giao hữu với châu Âu. Mang kỹ thuật, tài nguyên, tài liệu, hạt giống các loại về. Nếu không phải vì vợ mình thì coi như ổn rồi, nhưng. . . Âu Dương ra khỏi cửa cung, có loại xúc động muốn trở về nói với Triệu Ngọc, ta cũng đi. Đáng tiếc hắn biết Triệu Ngọc không sẽ đồng ý. Triệu Ngọc sao lại không biết chốn đó nguy hiểm chứ, phái người khác đi thì còn chấp nhận được, chứ bảo Âu Dương mạo hiểm đi một chuyến thì nhất quyết không được. Hắn là người có liên quan sâu sắc tới kinh tế, quân sự, ngoại giao cùng nhiều lĩnh vực khác. Không phải một kẻ mà chỉ một võ tướng như Lương Hồng Ngọc có thể sánh được.
Bây giờ trong tay Âu Dương có một đạo thánh chỉ, thánh chỉ này là chiều qua, Triệu Ngọc triệu tập nhưng người liên quan đến ngành nghiên cứu đến, bổ nhiệm Âu Dương làm Hàng Châu quân lộ Quan Sát Sử, xử trí những công việc liên quan. Quan Sát Sử là chức quan chiếm phần đông trong các chứ quan của Tống. Đại khái chỉ là một chức quan hão, không có thực quyền, cũng không có phủ đệ. Nhiệm vụ chủ yếu là khảo sát võ thần. Cũng phải nghĩ cho Triệu Ngọc khó xử, cũng không thể sáng tạo ra thêm chứ Giáo Đạo Sử mà phong cho hắn được. Nghĩ tới nghĩ lui cả buổi, chỉ có chức quan này xem ra tương đối phù hợp với hắn.
Quan Sát Sử là chức quan thuộc Lại bộ hoặc là Binh bộ, địa vị không thể so với quan triều đình trực tiếp phái đi tuần tra được. Âu Dương không có lấy một người hầu không nói rồi, ngay cả quan văn võ cao cấp đều không cần tiếp đãi hắn. Thông thường chỉ cần đón tiếp sơ sài thôi là đủ. Bởi vì có quy định, võ tướng không thể lén lút hay công khai tiếp xúc nhiều với Quan Sát Sử.
Vì vậy chỉ có thể làm phiền mấy nha dịch quen biết làm người hầu. Chuẩn bị lên thuyền đi đường biển xuôi về Hàng Châu, Âu Dương đột nhiên nghĩ tới một chuyện, thế là lại quay trở lại Hộ bộ. Đến Hộ bộ làm gì? Tất nhiên là lấy tiền lương rồi. Bổng lộc từ tri huyện trở xuống thời Tống là trực tiếp trả trong huyện, mà Âu Dương trên thực chất là quan viên trong triều. Bổng lộc của hắn có thể do Hộ bộ cứ vài tháng là gửi đến một lần, có điều sau khi được phái đi hắn vẫn quên chưa dặn dò. Bây giờ quay lại tìm Hộ bộ quan viên, Hộ bộ quan viên lặng rồi một hồi lâu, rồi sau đó bắt đầu tìm tư liệu. Nhiều năm như vậy mới đến lấy bổng lộc, Âu Dương quả là người đầu tiên của Đại Tống.
Mười mấy thành viên Hộ bộ tình tới tính lui đến hai canh rưỡi mới tính xong. Bổng lộc của bảy năm là một ngàn ba trăm chín mươi hai quan tiền, ngoài ra còn có các bổng lộc được thưởng chưa lãnh nữa, có bổng lộc của khâm sai, bổng lộc của giám quân… tổng cộng là ba nghìn một trăm hai mươi quan. Rồi còn có sáu trăm hai mươi cân thịt heo, hai mươi mốt thạch lộc túc. Ngoài những này ra còn có tiền phụ chi, tiền việc công, chức điền, tiền trà bánh, tiền bếp núc, tiền củi gỗ, lại còn cả tiền người hầu, tiền may đồ của người hầu, áo bông mùa đông, áo lụa mùa xuân, tiền than củi, muối, thức ăn cho ngựa. . . Đừng nói Hộ bộ bụng đang mắng Âu Dương một phen, chính bản thân Âu Dương cũng cảm giác áy náy vô cùng. Đổi lại là người khác thì coi như xong đi, Âu Dương làm mấy phần phân công, khâm sai một loại bổng lộc, giám quân một loại bổng lộc, Tuần Tra Sử một loại bổng lộc, còn phải tính toán năm nào tháng nào làm bao lâu. Còn cả quan chủ khảo cũng đã từng làm, còn phải tính toán tiền phong viện. Nản hơn nữa là Âu Dương kết hôn được một thời gian, còn phải tính cả phần Lương Hồng Ngọc nữa, mà càng nản hơn là từ quan lục phẩm đến bát phẩm Âu Dương đều làm qua, vậy lại phải tính theo cách khác nữa. Âu Dương thấy mấy chục cặp mắt đỏ ngầu đang bận rộn tính tiền cho hắn mà bảo đảm, nếu đổi lại là một tri huyện bất kỳ nào khác, hôm nay đừng nghĩ đến chuyện còn sống mà ra ngoài từ nơi này.
Đợi mọi người hoàn toàn xử lí xong cả, lại đến tìm Âu Dương, thì hắn đã sớm cao bay xa chạy rồi. Mười mấy người hôm nay thật là làm không nổi nữa, toàn bộ giúp một tiểu tri huyện tính lương. Bọn họ sao biết được, phải biết rằng tính toán kiểu như vậy rất phiền phức, đánh chết Âu Dương cũng không muốn tới. Bởi vì hắn biết, như vậy khác gì đùa giỡn người ta, Hộ bộ chắc chắn sẽ làm khó dễ mình. Ví như tiền muối ăn, tiền củi lửa này nọ, những người này nhất định sẽ đùa chết mình. Như nói muối, người hầu và vợ với thêm cả nhà, bảy năm tổng cộng là ba mươi mốt thạch, tương đương với mấy ngàn cân. Đầu cơ trục lợi muối cũng là phạm pháp, mấy ngàn cân muối, ngươi nói ngươi ăn đến bao giờ mới hết?
. . .
Sông Biện Hà, giao thông đường thủy Tống thời nay phát triển nhanh chóng. Trước giờ triều đình vẫn phủ dụ đến các huyện, không ven biển cũng dựa vào sông. Đương nhiên dựa vào dòng suối nhỏ là một chuyện khác, chỉ có thể xếp giấy thuyền thả chơi. Thương nhân Dương Bình cùng thương nhân Hàng Châu còn thành lập công ty vận chuyển đường sông. Ở một số thành thị kinh tế phát đạt đều thiết lập một cảng nhỏ. Không chỉ có thuyền vận chuyển hàng, còn có thuyền chuyên chở khách. Vận tải đường sông cũng kéo theo nghề lái thuyền phát triển, dù sao sông cũng không phải biển, ảnh hưởng của dòng hải lưu rất nghiêm trọng. Mà Âu Dương sau khi hỏi thăm người lái thuyền mới biết được, những người kéo thuyền này ngoại trừ một bộ phận là người địa phương, còn có một bộ phận khác là người Kim, Liêu, Nhật Bản cùng Cao Ly phi pháp di dân.