Nếu nói Ngọc Châu rốt cuộc có thể chống bao lâu, mười năm? Trăm năm? Ngàn năm? Nói thật, trong lòng Âu Dương cũng chẳng chắc chắn. Có điều theo Âu Dương biết, quốc gia Ả Rập quanh Ngọc Châu rất không đoàn kết. Từ chiến tranh Trung Đông n lần có thể biết, liên hợp quốc gia Ả Rập n lần không đánh hạ được Isarel không lớn, hơn nữa nhiều lần bị đánh bại.
Âu Dương thấy Triệu Ngọc không lên tiếng liền giải thích:
“Tỷ như một giáo đồ chính giáo cùng một giáo đồ Hồi Giáo bởi vì tranh luận tín ngưỡng ai là chân thần mà đánh nhau. Nếu như không có luật pháp phù hợp, rất có thể sẽ tạo thành xung đột nhân viên đại quy mô, cuối cùng làm cho quốc gia phân liệt. Nhưng sau khi có luật pháp, thì có thuyết pháp địa phương . Luật pháp không thảo luận với ngươi ai là chân thần, bởi vì hiến pháp quy định, tự do tín ngưỡng. Luật pháp chỉ truy cứu trách nhiệm. Tỷ như Giáp vũ nhục tín ngưỡng Ất, Giáp phạm tội. Bình thường tranh luận động thủ, người động thủ trước hơn bảy thành, người động thủ sau hơn ba thành. Kích động công kích tín ngưỡng người khác, phán chém. Mà trọng yếu nhất là các nghị viên, các nghị viên là người ủng hộ hiến pháp, cứ vậy thân là kẻ đứng đầu tín ngưỡng bọn họ tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp dẹp loạn tình thế. Điểm trọng yếu nhất, các nghị viên rất rõ ràng, quốc gia đóng cửa, với người thượng lưu như bọn họ mà nói, là không có lợi nhất. Cho nên bọn họ bảo vệ hiến pháp, chính là bảo vệ ích lợi của mình. Nếu không có luật pháp, bọn họ cũng không cách nào áp chế cừu hận do cuồng nhiệt tôn giáo gây ra.”
Triệu Ngọc gật đầu:
“Âu Dương, ngươi không làm Tể tướng, ủy khuất nhân tài rồi.”
“. . .”
Lời này có ý gì? Âu Dương buồn bực.
Triệu Ngọc không để ý mà nói:
“Vừa lấy được tin tức của Ngọc Châu, rất nhiều người Đại Thực, Đại Tần di chuyển tới Ngọc Châu, hiện giờ tổng nhân khẩu Ngọc Châu đã chừng sáu mươi vạn. Nhưng người Hán lại chưa tới mười vạn. Chẳng lẽ ngươi không lo lắng, người Hán bị bọn họ đồng hóa sao?”
Âu Dương cười trả lời:
“Bệ hạ quá lo. Trong hiến pháp mặc dù đặt ra ba loại ngôn ngữ là ngôn ngữ quan phương. Nhưng một trường học do ‘Thương nhân’ tư nhân xây dựng, chỉ dạy tiếng Hán. Mà dân tộc khác, tựa hồ căn bản không coi trọng với giáo dục mầm non. Ngôn ngữ còn, tinh thần liền còn, tinh thần còn liền chỉ sẽ đồng hóa người khác, chứ không phải mình. Còn nữa theo vi thần phỏng chừng, một hai chục năm này, Ngọc Châu sẽ không châm lại chiến hỏa, dựa vào giáo dục mọc rể, có thể nắm giữ thế hệ thanh niên tương lai ở trong tay Hán học.”
Triệu Ngọc cẩn thận suy nghĩ kỹ một hồi mới gật đầu, tán thành với ý kiến của Âu Dương.
Bên Âu Dương còn có chút việc:
“Bệ hạ, biết con đường lụa trên biển chứ?”
Con đường lụa trên biển, là Ba Tư ở trong thời Đường thừa dịp Đường nội loạn, lũng đoạn lụa, mà hậu Đường mở một con đường lụa trên biển.
“Đương nhiên, cảng Tuyền Châu đã có quan phương lập Tư.”
Triệu Ngọc nói:
“Theo trẫm biết, trên biển này mặc dù bốc xếp và vận chuyển lớn, nhưng đi xa lại ít có thuyền đi. Một năm chỉ có một hai thuyền mà thôi. Nghe Hộ bộ nói, chủ yếu là đi xa tiếp tế khó khăn. Lúc Thái thượng hoàng tại vị, đã từng bỏ món tiền lớn là mười thuyền hàng, nhưng không ngờ chìm ba chiếc, đến quốc gia kia lại bị cướp bóc. Cuối cùng thực tế chỉ trở về ba chiếc.”
Lúc ấy mặc dù có con đường lụa, nhưng cơ bản giới hạn ở vùng Đông Hải, Hoàng Hải cùng Đông Nam Á. Đi Ấn Độ đã tính là rất giỏi rồi. Bình thường là bán đến Ả Rập, lúc sau người Ả Rập đổi vận đến quốc gia Địa Trung Hải buôn bán.
Những việc này hiệp hội thương nghiệp Đông Nam sớm đã làm rồi, nhưng Âu Dương nói chuyện khác, lấy ra một tấm bản đồ đi đến trước mặt Triệu Ngọc trải ra:
“Bệ hạ, đây là bản đồ vi thần khó khăn lắm mới lấy được ở Ngọc Châu. Bệ hạ xem, hiện giờ cảng Đạm Mã Tích đã vững chắc, hiệp hội thương nghiệp Đông Nam cố ý tổ chức 20 chiếc, hoặc là thương thuyền quy mô càng lớn, do Đạm Mã Tích làm ván cầu, qua Ấn Độ đến Châu Phi, lại vào Địa Trung Hải, Hắc Hải, cuối cùng là Ngọc Châu. Ý của hiệp hội thương nghiệp Đông Nam là, ở Châu Phi lại tìm thử một cảng làm ván cầu. Như vậy, có thể hoàn toàn đả thông đường lụa trên biển. Mà không cần lại qua tay người Ả Rập lần nữa.”
“Hiệp hội thương nghiệp có tâm này, thật không tệ.”
Triệu Ngọc cầm bản đồ vui vẻ nói:
“Tiền đồ, rất có tiền đồ. Có điều. . . Hiệp hội thương nghiệp làm thì đã làm rồi, vì sao còn cần ngươi nói với trẫm, có phải là muốn trẫm hỗ trợ gì không?”
“Bệ hạ anh minh.”
Âu Dương vỗ mông ngựa nói:
“Hiệp hội thương nghiệp hi vọng triều đình có thể phái ra hai mươi thuyền tiếp tế, lại ba mươi chiếc chiến thuyền hộ tống, bởi vì trước kia Đạm Mã Tích chính là nơi hải tặc tụ tập. Tiêu chuẩn kết cấu chiến thuyền mà vi thần tiếp chỉ tiến hành kiểm tra đối chiếu lúc trước, đã vượt xa tiêu chuẩn hàng làm. Nhưng nói thật, vi thần cũng không chắc với con đường này, có thể trở về không, sẽ có bao nhiêu đội thuyền trở về, vi thần thực không dám khẳng định.”
“Lời này một chút cũng không xứng với tính cách Âu Dương ngươi. Ngươi chính là đang trốn tránh trách nhiệm.”
Triệu Ngọc đem bản đồ để sang một bên nói:
“Đã chuẩn. Nếu hiệp hội thương nghiệp dám mạo hiểm, trẫm chẳng lẽ không dám? Có điều, ngươi cảm giác phái ai làm chủ tướng thì thỏa đáng?”
“Cái này. . .”
Âu Dương quả thật chưa nghĩ tới.
“Tống, Liêu, Kim thế cục phức tạp, Nhạc Phi tất phải tọa trấn hạm đội, không thể rời đi. . .”
Triệu Ngọc hỏi:
“Lương Hồng Ngọc thì sao? Dù sao nàng và ngươi cũng từng là vợ chồng, nhiều ít cũng biết vài thứ.”
Âu Dương nghiêm mặt nói:
“Hồi bẩm bệ hạ, theo thần điều tra biết. Đường từ Châu Phi đến Địa Trung Hải này rất kỳ thị nữ tính. Nếu biết đường đường chủ tướng hạm đội Đại Tống không ngờ là nữ tử, chỉ sợ xem nhẹ ba phần với Tống ta.”
“Hừ”
Triệu Ngọc hừ lạnh nói:
“Nữ tử liền không bằng nam sao? Trẫm xuất tám mươi chiếc chiến thuyền, 30 chiếc tàu tiếp tế, một vạn tên cấm quân. Phong Lương Hồng Ngọc làm khâm sai tuỳ cơ ứng biến. Ai dám vô lý với Lương Hồng Ngọc, chính là vô lý với trẫm.”
“Cái này. . .”
Âu Dương đổ mồ hôi:
“Bệ hạ, lúc này nếu rút đi hơn một trăm chiếc thuyền, chỉ sợ chỗ Nhạc Phi căng thẳng. Lỡ như có chiến sự, căn bản không có thuyền vận chuyển cấm quân đột kích phía sau địch.”
Triệu Ngọc lắc đầu:
“Cái này không cần lo lắng, ngay cả ngươi cũng nói phải hai năm nữa mới lại luận chiến. Thời gian hai năm này, cho dù đội thuyền không về được, chẳng lẽ chúng ta không thể tạo thêm. Sang năm trùng hợp chính là võ cử ân khoa.”
“. . .”
Âu Dương ngất, vợ mình không có việc gì chạy tới Địa Trung Hải, mình tìm ai ** đây, vừa phải thành lập cảng, vừa phải tuần tra Ngọc Châu, không một hai năm không về được. Không ngờ đã quên kiêng kị lớn nhất của Triệu Ngọc chính là nói nữ nhân thế nào. Chu An chết tiệt, không ngờ ra chủ ý thiu này.