"Rất đơn giản." Gia Cát Tiểu Vũ tùy ý đáp: "Các ngươi chỉ nhìn thấy quân kỷ của bọn chúng, lại quên quân kỷ này từ đâu mà có, mục đích mà bọn chúng xâm nhập Thiên Long quốc ta là gì."
"Đại Phong quốc ít có người vi phạm quân kỷ, cũng không phải là là bởi vì quân kỷ của bọn chúng nhất định nghiêm khắc hơn so với chúng ta, mà là từ tính tự giác của bọn chúng. Khí thế của bọn chúng như vậy. Thiên Long chi binh của ta là vì đánh lui kẻ thù bên ngoài, là vì nước mà chiến, mà Đại Phong quốc quân lại là vì mình mà chiến. Khí hậu của Đại Phong quốc ác liệt, bão cát đầy trời, việc này cả đại lục đều biết, bọn chúng nhắm tới Thiên Long quốc yên tĩnh dồi dào, hy vọng có thể đặt chân lên Thiên Long lãnh thổ, để mình và người nhà thoát ly khỏi cảnh nghèo khó. Cho nên, Đại Phong quốc chưa bao giờ cần trưng binh, người chủ động nhập quân nhiều vô số kể, bọn chúng là vì mình, vì tương lai của mình mà chiến, cho nên bọn chúng sẽ tuân thủ nghiêm khắc quân kỷ, cũng chỉ có vì bản thân mình, ở trên chiến trường mới có thể có quyết tâm không lùi bước."
"Mà hôm nay, quân ta bỏ lại rất nhiều đồ quý giá, những thứ này ở Thiên Long quốc của ta cũng không phải là hiếm thấy, mà bọn chúng thì có thể là cả đời này chưa từng thấy quần áo và vật phẩm trang sức hoa lệ như vậy, bọn chúng là vì mình, cuộc sống của người nhà và tương lai mà chiến, sao có thể chống đỡ được sức dụ hoặc của những vật chất dễ tới tay. Lúc đó lại là lúc quân ta đang rút lui, bọn chúng sẽ theo bản năng muốn chiếm những vật quý giá này làm của riêng, mang về cho cha mẹ vợ con của mình. Cái này không liên quan tới quân kỷ của bọn chúng có nghiêm mình hay không?"
Gia Cát Tiểu Vũ nói xong, trong sảnh lập tức im ắng. Trên chiến trường chẳng những phải chú ý tới quân pháp trận pháp, nhiều lúc phải hiểu thấu đáo lòng người. Lòng người, thường thường sẽ trở thành mấu chốt của thắng bại.
Diệp Huy thở dài: "Chẳng trách Bình Vân tướng quân tuổi còn trẻ, thân là nữ nhi nhưng lại được Diệp lão tướng quân coi trọng như vậy. Ta thật sự là ngu dốt, người có thể được Diệp lão tướng quân trọng dụng như vậy sao có thể là một nha đầu đơn thuần được. Ta vẫn muốn hỏi thêm một câu, ta gặp mai phục, Bình Vân tướng quân vì sao không tới cứu viện sớm, mà lại lập sẵn mai phục ở Liệt Vân cốc? Bình Vân tướng quân trước khi ta xuất binh đã có dự liệu rồi ư?"
"Không sai." Gia Cát Tiểu Vũ thản nhiên hồi đáp: "Từ sau khi bản tướng tiến vào Vân Hoa thành, ngươi đã không để bản tướng vào mắt, ngày ấy mặc dù khuyên can ngươi, nhưng đã đoán trước được rằng ngươi tất sẽ trái lệnh xuất binh. Mà kế điều quân của Đại Phong quân là để đội ngũ của bọn chúng đang thủ ở thành bắc của chúng ta rút đi, bản tướng liền bảo tiểu đội thiên lôi địa hỏa từ bắc môn đi ra. Mai phục trước ở Liệt Vân cốc. Lại bảo quân ta dùng chấn thiên lôi cho nổ doanh trại của chúng, bức chúng vào trong cốc. Bản tướng mấy ngày nay nghe dân chúng trong thành có nhắc tới Liệt Vật cốc cỏ khô mọc đầy, là một nơi tốt để đốt cháy. Diệp Huy, bản tướng không thể không nói, nếu không phải ngươi tùy tiện ra quân, bản tướng muốn toàn diệt Đại Phong quân cũng phải phí thêm chút thủ cước."
Diệp Huy ngây người, mỗi người trong sảnh cũng đều ngây ra đó. Loại tính toán dung hợp lòng người, bố cục, binh pháp, địa hình, trận thế lúc này nghe Gia Cát Tiểu Vũ tùy ý nói ra, đối với bọn họ đã tạo thành sự rúng động như thế nào thì không nói cũng biết. Điều này cần tư kín đáo cỡ nào, khứu giác linh mẫn đối với chiến trường cỡ nào và năng lực suy đoán cỡ nào mới có thể làm được. Một nữ tử Như vậy, bọn họ lúc trước không ngờ lại khinh thị, lúc này nghĩ lại, bọn họ thật sự là xấu hổ vô cùng.
Mà Diệp Huy ở trong đó không ngờ lại sắm vai một con cờ, chỉ là chính bản thân hắn cũng không biết. Gia Cát Tiểu Vũ chẳng những tính kế với kẻ địch, còn nghĩ tính kế cả người nhà, tiêu diệt hơn mười vạn quân của Đại Phong. Tổn thất, chỉ có chín ngàn binh của Vân Hoa thành và hai ngàn binh mã dưới tay nàng ta.
"Hay... Hay cho một Bình Vân tướng quân, thành tựu tương lai của ngươi, nhất định sẽ vượt qua phụ thân Gia Cát Vô Ý của ngươi. Ta tâm phục khẩu phục, chết cũng không có gì hối hận." Diệp Huy nhắm hai mắt lại.
"Bình Vân tướng quân, Diệp tướng quân đã khó thoát khỏi tử tội, nhưng hắn ở Vân Hoa thành thanh danh hiển hách, thật sự không nên treo thủ cấp ở ngoài thành để thị chúng." Một người bước lên, cẩn thận góp ý.
"Không cần." Người lên tiếng vẫn là Diệp Huy, hắn không hề sợ hãi nói: "Hành động này của Bình Vân tướng quân rất hợp ý ta, nếu có thể dùng cái chết của ta để thị chúng, tất sẽ sinh ra sư uy hiếp, tin rằng sẽ không có ai dám tự ý làm trái lệnh như ta nữa. Ta cam tâm tình nguyện!"
Gia Cát Tiểu Vũ vung tay lên, Diệp Huy bị Kinh Hỏa Kinh Lôi lôi ra ngoài. Nàng ta chém Diệp Huy, một là để lập uy, thứ hai là để nghiêm minh quân kỷ, thứ ba là... cũng không thiếu sự báo thù riêng. Từ nhỏ tới lớn, người dám xúc phạm nàng ta, đểu sẽ bị nàng ta nghĩ hết cách dày vò. Đây là bản tính điêu ngoa chôn sâu trong xương cốt. Cho dù nàng ta có nỗ lực hết sức để trở thành một nữ tướng chân chính thì cũng không thể xóa bỏ đi được.
Ngày tiếp theo, tin đại thắng của Vân Hoa thành cũng tới Tây Lô thành, Thiên Long quốc quân phấn chấn, Diệp Nộ tay cầm thư, cười dài, ý vị thâm trường nói: "Vô tình, ngươi đã nuôi lớn được một nữ nhi tốt đấy, tuy là độc nữ, nhưng cũng đủ rồi. Ha ha, cũng là Thần Nhi nhà ta không xứng."
"
Tây Lô thành phải đối diện với trăm vạn quân của Đại Phong quốc, trong khoảng thời gian này đã giao chiến mấy lần, có thắng có bại, ngoài mặt nhìn thì là đang giằng co, nhưng kì thực là áp lực của Tây Lô thành càng ngày càng tăng, mà Gia Cát Tiểu Vũ chỉ hao tổn một vạn quân đã tiêu diệt toàn bộ được hơn mười vạn quân của Đại Phong, lão kinh thán, cũng cảm thán mình thật sự đã già rồi, mà Thiên Long quốc lại sắp xuất hiện một tướng tài tuyệt thế.
Gia Cát Vô Ý khó kìm được sắc mặt vui mừng,lắc đầu nói: "Diệp tướng quân khen nhầm rồi, tiểu nữ chẳng qua chỉ có chút thông minh vặt, may mắn thủ thắng mà thôi. Mà Diệp công tử năm đó từng lấy sức của một người chém chết Phong Triêu Dương, diệt vạn người, cho dù là hiện tại... Thiên hạ, căn bản không có nữ nử nào mà hắn không xứng."
Diệp Nộ khép thư lại, nụ cười trên mặt biến mất, thở dài: "Diệp Huy kháng mệnh xuất binh, gặp mai phục mà đại bại, đã bị Tiểu Vũ xử trảm, thủ cấp treo ở cửa thành thị chúng ba ngày."
Vẻ mặt của Diệp Uy đột nhiên biến đổi, Gia Cát Vô Ý chấn động toàn thân, cuống quít quỳ xuống: "Tiểu nữ bất hảo, không biết nặng nhẹ, mong Diệp lão tướng quân..."
" Ha ha ha ha, Vô Tình, cái này ngươi không hiểu đâu, trong chuyện này Tiểu Vũ làm rất thỏa đáng, ngươi làm vậy là sao." Diệp Nộ cười cười hỏi.
" Nhưng, Diệp Huy dù sao cũng là người họ Diệp, có uyên nguyên với tướng quân, há có thể bảo chém là chém, cho dù muốn chém, trước tiên cũng nên hỏi tướng quân một chút chứ." Gia Cát Vô Ý nói, trên trán đã túa mồ hôi lạnh. Hắn không quan tâm đến bản thân, nhưng chỉ sợ hành động này của Gia Cát Tiểu Vũ sẽ mang tới họa hoạn.
"Trên chiến trường không có cha con, Vô Tình, ngươi nếu còn nói nữa là cha ta mất hứng đấy." Diệp Uy cười ha ha, nâng Gia Cát Vô Ý dậy.
Diệp Nộ xoay người ngồi xuống, thở dài: "Nhạc Hám Đông không phải là nhân vật đơn giản, lại thêm Đại Phong quốc hơn quân ta tới mấy lần, phía Quỳ Thủy quốc nói không chừng còn chen ngang một chân, Thương Lan quốc dưới sự uy hiếp chỉ có thể bảo trì trầm mặc, lần này, chúng ta thật sự có thể coi là cô quân mà chiến."
Diệp Nộ là đang nói cho bọn họ biết, bọn họ tuy có quyết tâm tất thắng, nhưng sự thật lại là hy vọng thắng lợi thật sự rất xa vời, bọn họ phải tính toán tới điều xấu nhất.
"Phía Vân Hoa thành đã tạm thời bình ổn, truyền thư cho Tiểu Vũ đi, cô gái nhỏ này chắc có thể giúp cho chúng ta rất nhiều đấy." Diệp Nộ chậm rãi nói, lão càng lúc càng mong chờ biểu hiện của Gia Cát Tiểu Vũ.
Vù.
Một trận tiếng phá gió truyền đến, trên bàn cạnh tay Diệp Nộ đã cắm một cây đoản tiễn, ba người đồng thời cả kinh, đồng loạt đứng đến nói: "Ai!"
Lao ra khỏi nhà, bên ngoài là một mảng tĩnh lặng, binh sĩ thủ vệ không còn một cái bóng nào. Quay trở lại trong nhà, trên thanh đoản tiễn không ngờ treo một bức thư dày.
Ba người nhìn nhau, lông mày nhíu chặt. Thân thủ của người vừa bắn tên cao vô cùng, lần này không ngờ lại không kinh động bất kỳ ai: "Chắc là bạn không phải địch đâu, nếu không với thân thủ của người đó, muốn giết chúng ta thì dễ như trở bàn tay." Diệp Nộ nói, bước về phía trước, cởi bức thư dính trên tên ra.
Bức thư được mở ra, trải thành một tờ rất lớn, ánh mắt của Diệp Nộ quét xuống dưới, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Diệp Uy và Gia Cát Vô Ý tiến lên nhìn, cũng kịch liệt động dung. Đây là một tấm bản đồ, bên trên vô cùng cẩn thận đánh dấu địa điểm phân bố hiện giờ của Đại Phong, ngay cả động hướng sắp tới cũng dùng mũi tên để đánh dấu. Mà Đại Phong quân mà Tây Lô thành đang phải đối mặt, quân doanh phân bố, nơi cư trú của tướng lãnh cũng vẽ rất rõ ràng,mà điều khiến cho họ kinh sợ nhất chính là, trên bản đồ đặc biệt đánh dấu thông đạo vận lương và kho chứa lương thảo của Đại Phong quân.
"Là thật hay giả?"
Đây là nghi vấn chung của ba người, mà nếu đây là thật, Đại Phong quân lớn như vậy nhưng chẳng khác gì bị lột hết y phục ở trước mặt bọn họ. Biết người biết ta, chiến dịch lần này biến thành không còn gian nan nữa. mà nếu là giả, đây sẽ là một cạm bẫy gậy ông đập lưng ông, ít nhất, cũng có thể dẫn lầm tai mắt của họ.
Tờ giấy bị lật lên, sau lưng không ngờ có một chữ Tà được viết bằng máu. Nguồn: https://docsach24.com
"Tà tông!" Ba người đồng loạt lên tiếng.
"Xem ra, chắc không phải là giả rồi." Diệp Nộ nói, "Mấy năm trước thường có giao chiến với Đại Phong quốc, đội ngũ đột tập của Đại Phong quốc thường xuyên bị Tà tông diệt hoàn toàn, mà tin tức như vậy có thể thường nhận được trong khoảng thời gian ngắn, đây cũng là vì sao chúng ta luôn thắng dễ dàng như vậy."
"Đúng vậy." Gia Cát Vô Ý cũng cười nói: "Nếu là Tà tông có ý giúp chúng ta, trận này có lẽ sẽ không còn khó đánh nữa."
"Hy vọng là vậy." Diệp Nộ nói. Đối với cá nhân lão mà nói,lão chú trọng dùng năng lực của mình để giành chiến thắng, không hy vọng nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào. Nhưng việc đã liên quan tới sự tồn vong của quốc gia, lão nguyện ý nhận bất kỳ lực lượng ngoại lai nào.
Trận chiến tranh này từ thời khắc ban dầu đã bị thứ gì đó xen vào, chiến cục cũng đã bắt đầu phát sinh biến hóa lặng lẽ.
Trong cùng một thời gian, Quỳ Thủy quốc Thiên Thủy thành.
Vụ nổ ở phía tây Mê thất chi địa lại không khiến Quỳ Thủy quốc trên dưới chú ý, kết luận cuối cùng sau khi thăm dò được là... Nơi trung tâm của Bắc Đế tông đã bị diệt. Theo tin tức nơi trung tâm của Nam Hoàng tông bị diệt được truyền ra không lâu, tin tức Bắc Đế tông bị diệt cũng rất nhanh được truyền ra. Mà trong lời đồn lại mang theo hai chữ Tà tông.
Ngày đó khi Tà Đế một mình đối mặt với ba đại cao thủ của Bắc Đế tông ở Thiên Thủy thành, hắn từng nói qua Nam Hoàng tông là vì hắn mà bị diệt, hắn ngày đó chẳng những không hạ thấp giọng mà ngược lại cố ý nói to cho mọi người đều nghe thấy. Câu nói lúc ấy của Tà Đế không có bao nhiêu người tin, mà lần này Bắc Đế tông đồng dạng bị diệt, đó là sau mấy ngày đại chiến với Tà Đế, trong lòng những người vốn không tin cũng bắt đầu dao động vì khiếp sợ.
Chẳng lẽ nơi trung tâm của Nam Hoàn và Bắc Đế cùng bị diệt là vì Tà tông?
Mà trừ Tà tông ra, liệu còn ai có năng lực có thể hủy diệt cả Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông.
Tà tông, Tà Đế, sau khi tin tức Bắc Đế tông hôi phi yên diệt được truyền ra, bất kể là ai khi nhắc đến cái tên này đều sẽ biến sắc. Sự xuất hiện của Tà tông mới chỉ có một năm, mà sức ảnh hưởng do nó mang đến lại bành trướng với mức độ không thể tưởng tượng được. Hiện giờ, đã hơn xa Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông cực thịnh cả ngàn vạn. Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông tuy chỉ là nơi trung tâm bị hủy, nhưng cái này cũng chẳng kém gì bị diệt tông.