Diệp Huy tả xung hữu đột, toàn thân nhuốm máu, trường đao trong tay đã chém đến cong đi, phó tướng bên cạnh hắn liều chết bảo hộ hắn, từng người ngã xuống, nhưng vẫn không có hy vọng đột vây. Dưới một phen hỗn chiến, vạn quân mà hắn dẫn tới đã mất bảy thành. Thở dài một tiếng, Diệp Huy mắt trợn to như muốn rách ra, giống như một con thú tuyệt vọng điên cuồn chém giết, miệng thì hò hét lên tục.
Đúng lúc này, cánh trái phải bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang, tiếng hò hét chấn thiên lọt vào tai, từ đằng xa nhìn thấy những lá cờ, bên trên thêu chữ Gia Cát và chữ Long.
"Viện quân! Là viện quân! Diệp tướng quân, chúng ta được cứu rồi!" Phó tướng bên cạnh Diệp Huy dùng giọng nói khàn khàn phấn chấn hét lớn, ánh rạng đông của hy vọng khiến những thân hình đang mỏi mệt không chịu nổi lập tức một lần nữa được rót vào lực lượng, trường đao lên xuống, chém giết từng tên địch đang xông lên.
Viện quân của Vân Hoa thành tới đúng như dự đoán của Đại Phong quốc, nhưng phương vị đến lại hoàn toàn bất đồng với suy tính của họ. Không ngờ không phải là mãnh liệt từ trong thành xông ra, mà là hai cánh kẹp lấy, vì trở tay không kịp, bọn họ căn bản không rõ quân địch rốt cuộc đã mai phúc quân ở hai hướng nam bắc từ lúc nào.
Cờ ở đằng xa đột nhiên phất mạnh, Đại Phong quốc quân lập tức gầm lên một tiếng, đội ngũ nhìn thì hỗn loạn lại rình hiện ra một sự di chuyển nhanh chóng theo quy luật đã được định trước, trận pháp của bọn họ vừa mới biến hóa, hai lá cớ ở trên thành Vân Hoa cũng phân biệt vẫy sang trái phải, Thiên Long quân tiếng la chấn thiênbỗng nhiên thay đổi phương hướng, một công tây nam, một công tây bắc, trực tiếp chiếm cứ mắt trận mà đưa bọn họ vừa mới dựng lên, cũng không dừng lại chém giết, mà là trùng kích lên trước, hai cánh giao nhau tiến lên, trao đổi vị trí, phá cho huyền giáp trận của Đại Phong quốc không thành trận. Trận pháp của Đại Phong quốc quân vừa đại loạn, trong hoảng sợ mặc ai người nấy đánh. Trận cước vừa loạn, quân tâm cũng loạn theo. Chiến lực của Đại Phong quốc quân nhanh chóng giảm xuống, lại trong lúc hỗn loạn bị Thiên Long quân phá quân mà vào, bảo vệ bên cạnh Diệp Huy đang bị vây khốn, hai cánh hợp làm một đội.
Phía Vân Hoa thành truyền đến tiếng kẻng thu binh, Thiên Long đội ngũ lập tức không dây dưa với Đại Phong quốc quân nữa mà rút lui rất nhanh, vạn quân mà Diệp Huy mang theo lúc này chỉ còn sót lại không tới ngàn, trong lòng thống khổ đan xen, lại trong thống hận tả xông hữu sát, Thiên Long quân phá vỡ vòng vây, chạy về phía thành Vân Hoa. Đại Phong quốc quân phía sau đuổi theo không tha, tiếng la chấn thiên.
Cước bộ rút lui của đội ngũ Thiên Long quốc rất nhanh, có lẽ là vì quá vội vàng, trên người bọn họ thỉnh thoảng lại có thứ gì đó rơi xuống, mà càng lúc rơi càng nhiều, rất nhanh liền rải đầy đất. Trong đó rõ ràng có các loại đồ trang sức to nhỏ khác nhau, ánh ra màu sắc hoa lệ, còn có cả những loại thực vật được gói rất đẹp, rải đầy dất.
Cước bộ đuổi theo của Đại Phong quân chậm lại, sau đó thì tranh nhau nhặt, thậm chí còn xảy ra tranh cướp, đội ngũ phía trước lập tức đại loạn, phía trước vừa loạn, đội ngũ phía sau vẫn duy trì hướng tiến cũng theo đó mà loạn, trong nhất thời người ngã ngựa đổ, giẫm đạp lên nhau. Đột nhiên, trên Vân Hoa thành truyền đến tiếng pháo nổ, Thiên Long quốc quân đang rút lui bỗng nhiên hô to một tiếng, chỉnh tề như một giết trở lại, ai nấy giơ cao vũ khí giết vào trong quân của Đại Phong quốc đang tự loạn, giống như một con nước lũ giết cho Đại Phong quốc quân thất linh bát lạc.
Tình thế lập tức nghịch chuyển, Đại Phong quốc quân trở thành phía bỏ chạy, sau khi nghe thấy tín hiệu rút lui liền tranh nhau bỏ chạy về doanh địa ở hướng tây, nhưng phía trước đột nhiên là một mảng sáng rực, doanh địa dài vài dặm hóa thành biển lửa, Đại Phong quân tâm càng loạn, lại chạy theo hướng tây. Thiên Long quốc ở phía sau theo sát không tha, tiếng la chấn thiên.
Diệp Huy sức cùng lực kiệt cuối cùng dưới sự bảo vệ về tới Vân Hoa thành, hắn tự biết không còn mặt mũi nào mà nhìn người ta, liền trở về phòng mình đợi bị xử lý, nhưng đợi mãi vẫn không thấy Gia Cát Tiểu Vũ gọi, cuối cùng không nhịn nổi chủ động đi gặp Gia Cát Tiểu Vũ, và câu trả lời là: "Bình Vân tướng quân tạm thời không rảnh gặp ngươi, khi nào cần gặp tự sẽ gọi."
Diệp Huy chỉ có thể lặng lẽ mà đi.
Liệt Vận cốc, một sơn cốc tới gần biên giới của Thiên Long quốc và Đại Phong quốc, thuộc cảnh nội Thiên Long quốc, trái phải núi cao trùng điệp, đường ở giữa không tính là hẹp, cũng phải rộng hơn ba mươi mét. Bởi vì đang là cuối thu, bình thường rất ít người đi lại, bên trong rải đầy lá khô, ngập tới tận đầu gối.
Đại Phong quân điêu cuồng chạy vào trong Liệt Vân cốc, trong lòng cảm thấy hòa hoãn lại, mà phía sau, Thiên Long quốc quân vẫn đuổi theo không ta, sau khi dồn hết được Đại Phong quân vào trong cốc, bỗng nhiên thu trống cất chiêng, từ bỏ truy đuổi, chỉnh tề như một trấn thủ ở trước cửa cốc.
Đại Phong quân tiến lên trước chưa được một dặm liền toàn bộ khựng lại. Vô số cây cối rõ ràng là được chặt trước đó không lâu chất đống phía trước, phải dựng cao tới mười mét, đường phía trước đã bị bịt kín. Một cỗ mây đen lập tức phủ lên trong lòng binh sĩ Đại Phong. Việc chặn đường rõ ràng là sớm đã được bố trí, bọn họ rõ ràng là lập bẫy lừa Thiên Long quân, lúc nghĩ lại thì rõ ràng là không biết từ lúc nào đã lọt lại vào bẫy của Thiên Long quốc.
Vách núi hai bên thẳng đứng, một tiểu sinh sắc mặt trắng nõn đứng ở phía trước, từ trên cao nhìn xuống: "Phụng mệnh của Bình Vân tướng quân, đã chờ ở đây từ lâu, hướng thụ một chút bữa đại tiệc Thiên lôi địa hỏa của chúng ta đi. Phóng!"
Theo một tiếng hét lớn của hắn, từng viên lôi chấn tử và hỏa độc tử từ bên trên được ném xuống, rơi vào trong cốc. Những cây khô đó gặp hỏa bốc cháy, chỉ không tới mấy giây trong cốc đã ngập ánh lửa, sau đó là tiếng nổ điếc tai của Lôi chấn tử.
Diệp Huy cãi quân lệnh, chuyên quyền độc đoán đến giờ vẫn không biết, hắn kỳ thật chính là một con mồi mà Gia Cát Tiểu Vũ cố ý phóng ra, các tốp binh mã sau khi con mồi này thành công hấp dẫn sự chú ý của Đại Phong quốc quân liền lặng lẽ hành động, bày ra một bàn cờ bức Đại Phong quân vào tuyệt lộ.
Đại Phong quân muốn man thiên quá hải, mà Gia Cát Tiểu Vũ thì mượn sự man thiên quá hải này mà ám độ trần thương. Diệp Huy trong đây đóng một vai trò rất quan trọng. Nếu Diệp Huy có thể thông minh ra một chút, thu liễm sự cuồng ngạo của mình một chút thì Gia Cát Tiểu Vũ ngược lại sẽ không thể nào xuống tay được.
Con đường phía trước đã bị bịt kín, đường lui bị Thiên Long chặn, thoát một tên thì giết một tên. Toàn bộ Liệt Vân cốc đã ngập trong ánh lửa, tiếng hét thảm vang tới tận chín tầng trời, mãi sau vẫn không dứt.
Hoàng hôn đã tới gần, khi bầu trời phía tây trải đầy mây đỏ, ánh lửa trong Liệt Vân cốc cuối cùng cũng tắt, Thiên Long quân ùa lên, trảm sát binh của Đại Phong quân. Hơn mười vạn hùng mà Đại Phong quốc dùng để công hãm Vân Hoa thành, trong một ngày toàn quân bị diệt, tử vong hầu như không còn, khi tin tức truyền đến, Vân Hoa thành đầu tiên là không thể tin được vào tai của mình, sau đó thì tiếng hoan hô như sấm dậy, trong thành là một mảng vui mừng. Mà đại danh của Bình Vân tướng quân vào lúc này mới chính thức vang vọng trong Vân Hoa thành.
Diệp Huy bị trói gô, quỳ gối trước mặt Gia Cát Tiểu Vũ. Hắn vẫn không thay quần áo, tóc tai bù xù, toàn thân đều là vết máu, áo giáp trên người cũng vỡ nhiều chỗ, trên mặt cũng có vài vết thương. Vân Hoa thành đại thắng, tiêu diệt toàn bộ Đại Phong quân, khi hắn nhận được tin tức này thì ngây ra một thoáng, lúc này ở trước mặt Gia Cát Tiểu Vũ, hắn ngay cả một câu cũng không nói ra được, đầu cúi gằm, không dám nhìn vào mắt Gia Cát Tiểu Vũ.
" Diệp Huy, ngươi biết tội chưa?" Gia Cát Tiểu Vũ trầm mi túc mục, quát to một tiếng. Lúc này nàng ta hoàn toàn đã không còn tư thái im hơi lặng tiếng nhường nhịn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Mạt tướng biết tội!" Diệp Huy cúi đầu, hối hận nói.
"Cãi quân lệnh, tùy tiện xuất binh, làm mất chín ngàn nam nhi của Vân Hoa thành, nếu không phải bản tướng xuất binh ngươi ngươi đã toàn quân bị diệt. Tự ngươi nói xem, bản tướng nên trị tội ngươi như thế nào!" Gia Cát Tiểu Vũ lạnh lùng nói.
Diệp Huy cắn chặt răng, nói: "Tội đáng chém."
"Sai!" Gia Cát Tiểu Vũ đứng lên, hừ khẽ một tiếng: "Tội của ngươi chính là chém một trăm lần cũng không đủ! Ngươi đã biết tội đáng chết vạn lần, vậy bản tướng không cần nói thêm gì nữa, Kinh Lôi Kinh Hỏa, đem Diệp Huy ra ngoài chém đầu, treo thủ cấp ở cửa thành ba ngày, sau bảy ngày thì đem đi mai táng, mau!"
"Vâng!" Kinh Lôi Kinh Hỏa trước nay không bao giờ cãi lại mệnh lệnh c Gia Cát Tiểu Vũ lập tức lập tức lên tiếng trả lời, bước tới kéo Diệp Huy đi.
Quả nhiên, mệnh lệnh này của Gia Cát Tiểu Vũ vừa ra, lập tức làm chấn kinh người trong sảnh, phó tướng của Diệp Huy và các tướng quân khác của Vân Hoa thành vội vàng bước lên phía trước, đồng loạt quỳ xuống cầu tình cho Diệp Huy.
" Bình Vân tướng quân, thắng bại là chuyện thường của binh gia, sao có thể vì bại một trận mà bắt Diệp tướng quân phải chịu tội chết, xin Bình Vân tướng quân thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, lúc này đang là lúc chiến loạn, rất cần dùng người, ít nhất cũng cho Diệp tướng quân một cơ hội lập công chuộc tội đi." Một phó tướng của Diệp Huy sợ hãi hô.
"Thắng bại là chuyện thường của binh gia, không thể vì bại một trận mà định tội, cái đó không sai." Gia Cát Tiểu Vũ nói: "Nhưng Diệp Huy trước tiên là kháng lệnh, bản tướng lấy Thiên Long lệnh bài ra hạ nghiêm lệnh cho Diệp Huy không được xuất binh, Diệp Huy vẫn khư khư cố chấp, bản tướng nếu không trị hắn tội chết, vậy thì còn gì là quân lệnh nữa, và biết ăn nói thế nào với những Thiên Long quốc quân bởi vì hắn mà phải chết đây!"
"Nhưng Diệp tướng quân từng lập không ít công lao hãn mã, năm đó từng đi theo Diệp lão tương quân, lại có thể được coi là người của Diệp gia, vô luận phạm tội lớn cỡ nào, cũng đều nên..."
"Hừ!" Tiếng hừ của Gia Cát Tiểu Vũ đã ngắt lời hắn: "Người của Diệp gia ư? Nam nhi của Diệp gia đều là anh hào, một tên mãng phu cuồng vọng có họ Diệp, nhưng ngay cả quân kỷ cũng không tuân theo mà xứng là người của Diệp gia à? Nếu Diệp gia có thêm mấy người như thế này, sự anh minh mấy đời ắt bị hủy trong sớm chiều. Diệp lão tương quân quân kỷ nghiêm minh, không bao giờ nể tình thân, đừng nói là Diệp Huy, dù là con cháu của ông ta phạm tội tương tự thì cũng sẽ bị phạt nặng, hôm nay cho dù là Diệp lão tương quân ở đây cũng nhất định sẽ chém đầu người."
"Nhưng..."
"Mau lôi đi chém đầu, ai còn ngăn cản thì dùng loạn côn đánh chết."
Một tiếng trọng lệnh của Gia Cát Tiểu Vũ đã lộ ra tâm thế tất phải xử quyết Diệp Huy của nàng ta, cũng đã quyết định kết cục của Diệp Huy. Những người đang khổ sở cầu xin thở dài một tiếng, không có một ai dám lên tiếng cầu tình nữa. Gia Cát Tiểu Vũ Hôm nay khác với Gia Cát Tiểu Vũ mà họ từng biết, sau một hồi đại thắng, còn có sự quyết tuyệt lần này của nàng ta, làm cho bọn họ ở trước mặt nàng ta bắt đầu cảm nhận được một cỗ uy áp làm cho bọn họ hít thở không thông, đồng thời, còn có một loại khâm phục sâu sắc, không còn khinh thị như trước kia nữa.
Diệp Huy giơ tay lên, ngăn hai người đang mà đứng dậy, cười thảm một tiếng: "Bình Vân tướng quân nói không sai, ta thật sự là không còn mặt mũi nào tự xưng là người của Diệp gia nữa, lần này chém đầu, ta tâm phục khẩu phục. Chỉ mong trước khi chết, Bình Vân tướng quân có thể giải mấy sự nghi hoặc của ta, sau này có chết cũng không oán hận."
"Nói đi." Gia Cát Tiểu Vũ ngồi xuống, nói, đôi mắt đẹp hàm uy. Ngay cả chính nàng ta cũng bắt đầu càng lúc càng cảm thấy mình giống một đại tướng quân.
Diệp Huy nói: "Đại Phong quốc quân luôn luôn quân kỷ nghiêm minh, mà hôm nay sự tan tác Đại Phong quân, chính là vì chúng tranh cướp những đồ vật mà quân ta vứt lại. Ta hôm nay có nghe nói Bình Vân tướng quân bảo các binh sĩ thu mua các loại vật tư linh tinh trong thành, thì ra là để chuẩn bị cho việc này. Ta muốn biết, Bình Vân tướng quân rốt cuộc là dựa vào gì mà nhận định Đại Phong vốn quân kỷ nghiêm minh sẽ tiến hành tranh đoạt mà tự loạn."
Sự nghi hoặc c Diệp Hucủa c cũncủa là nghi hoặc của đại bộ phận người trong sảnh. Với quân kỷ của Đại Phong quân, đích xác vốn không nên phát sinh hành động loạn như thế này, mà Gia Cát Tiểu Vũ mấy ngày trước đã chuẩn bị, rõ ràng đã nhận định được cục diện hôm nay, mà sự thật, cũng vì Đại Phong quân tranh cướp nhau mà tạo thành toàn quân đại loạn, bị Thiên Long giết về đánh cho đại bại.