Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 4 - Chương 146: Hội trưởng lão gây khó dễ

Chí tôn điện, Vọng Khê Lâu.

Xa xa, có thể nghe được từ trong lầu truyền ra tiếng chửi rủa, mang theo khí chất đặc biệt thuộc về chất giọng chuyên dùng để mắng chửi người của Vân Khê: “Tức chết ta! Đám tử lão đầu này, sao vẫn chưa chết hết đi? Bọn họ sống trên đời này chỉ tổ ô nhiễm không khí!”

“Nói ta không làm tròn trách nhiệm? Nói ta phá tiền học viện? Con mắt nào của bọn họ thấy ta phá tiền của học viện chứ? Từ khi xây dựng Đan học viện tới nay, có bao nhiêu bạc không phải tự ta bỏ tiền túi ra để chi tiêu? Lúc đó sao bọn họ không ra mặt? Vừa thấy ta hơi đụng vào chút ít bạc của học viện đã nhảy tới nói ta phá tiền, có còn thiên lý nữa hay không?”

“Thiên Tuyệt, chàng nói xem, bọn họ nói vậy có tức hay không cơ chứ?”

“Đám tử lão đầu! Ta nguyền rủa mấy người bị sét đánh chết!”

Nồng đậm oán khí từ trong lầu bay ra, tất cả mọi người đều chọn đường vòng mà đi, chỉ sợ oán khí quấn thân.

Long Thiên Tuyệt khẩn trương ngó chừng cái bụng của Vân Khê, nhìn nàng phiền não đi tới đi lui trong phòng, hắn cũng đi theo vịn nàng đi qua đi lại, sợ nàng một bước không cẩn thận lại đụng tới bụng.

“Đừng nóng giận! Đừng nóng giận! Tức giận với bọn họ làm gì, không đáng, không đáng!”

“Bọn họ thấy nàng tuổi trẻ, lại là một cô nương mà có thể đảm nhiệm chức vị viện trưởng tương lai, trong lòng khó tránh khỏi ghen tỵ, tìm được cơ hội sẽ tới chọc tức nàng thôi. Tuy vậy, nàng được viện trưởng khâm định là người kế nhiệm, cho dù bọn họ không phục, cũng chẳng có biện pháp gì. Chỉ là nàng quá tích cực, quá háo thắng, tự mình tìm tội.”

“Khê Nhi, nếu vẫn cảm thấy không vui, chúng ta không làm viện trưởng gì đó nữa là được rồi! Cần gì cái chức vị kia đâu nào!”

“Hay là ta đi thu thập mấy cái lão già kia giúp nàng nhé, cho dù không động tới bọn họ được, cũng phải dây dưa ít nhất ba ngày ba đêm.”

Vân Khê dừng lại, nhìn hắn, không nhịn được mà bật cười.

“Thôi bỏ đi, chuyện này cứ để ta tự xử lý thôi, không cần để bọn họ tìm được tội danh mới mà gán thêm cho ta, lại bảo ta chỉ có thể dựa vào nam nhân mới có thể ngồi vững trên ghế kế nhiệm viện trưởng. Cho dù không hiếm lạ cái chỗ ngồi này, nhưng mà đám lão già kia càng không phục, ta càng ngồi vững đấy! Bọn họ không phải muốn nhìn ta thấy khó mà lui, xem ta thất bại rời khỏi học viện sao? Ta còn lâu mới cho bọn họ như ý!”

Long Thiên Tuyệt nhìn nàng, nàng kiệt ngạo, nàng bất tuân, nàng làm hắn bất đắc dĩ, nhưng cũng khiến hắn thưởng thức. Nếu nàng không ngạo nghễ và bất tuân, mà giống với những cô gái khác, có lẽ nàng đã không hấp dẫn hắn. Chẳng qua, lúc này, hắn quan tâm nhất vẫn là hài tử sắp sinh trong bụng của nàng.

Đây là hài tử chân chính đầu tiên của bọn hắn về mặt ý nghĩa tinh thần, hắn vô cùng quý trọng, càng không muốn bỏ qua từng chi tiết về hài tử từ khi mới ra đời cho đến lúc trưởng thành.

Hắn khẽ thở dài, từ phía sau ôm lấy nàng, nhẹ vỗ về bụng của nàng mà nói: “Đừng tức giận nữa! Cẩn thận hài tử trong bụng mới sinh ra đã cau có nha.”

Vân Khê cúi đầu, nhìn bụng lớn của mình, bĩu môi nói: “Vậy cũng chẳng có cách nào, ai bảo có người khi dễ mẹ ruột của nó chứ!” Trong giọng nói có một chút hờn dỗi.

“Nàng không cho ta nhúng tay, ta muốn giúp cũng không giúp được còn gì.” Long Thiên Tuyệt liếc xéo nàng, tròng mắt đen nhánh, quang hoa lưu chuyển, không dấu diếm sủng nịch nơi đáy mắt.

Chép miệng, Vân Khê nhợt nhạt câu môi cười: “Ai nói chàng không giúp được? Mỗi lần đều chưa nói hết câu, cơn giận của ta đã tiêu tan hơn phân nửa mất rồi còn đâu.”

“Nói vậy, ta thành người để nàng phát tiết tức giận à...... Sao ta lại đáng thương như vậy chứ?!” Long Thiên Tuyệt Khinh quệt miệng, ra vẻ ủy khuất.

“Thật xin lỗi nha, sau này ta sẽ không bao giờ… phát tiết tức giận trước mặt chàng nữa.” Vân Khê cười cười lấy lòng hắn, lại giật nhẹ ống tay áo người ta.

“Vậy hôn một cái đi, để ta cảm thụ một chút thành ý của nàng xem nào.” Long Thiên Tuyệt hưởng thụ hí mắt, gương mặt tuấn tú ghé vào, kề sát mặt nàng, dung mạo uyển nhược thiên nhân tràn ngập một tầng hào quang mông lung.

Vân Khê hé môi khẽ cười, cũng chẳng thể so độ vô lại với hắn, không thể làm gì khác hơn là nặng nề hôn một cái vào gương mặt đã đưa đến tận miệng kia.

Đúng lúc này, có người vội vã chạy vào tiểu lâu.

“Vân sư muội...... Khụ khụ, ta tới không đúng lúc à?” Mục Tương Tương lúng túng hơi đỏ mặt, không biết nên vào hay là nên lui.

Vân Khê bình tĩnh từ bên người Long Thiên Tuyệt thối lui, nhìn về phía Mục Tương Tương: “Nói đi, có chuyện gì vậy?”

“Vân sư muội, Không trưởng lão triệu tập Hội trưởng lão, muốn mời Vân sư muội đi một chuyến, đến thương nghị mấy chuyện của học viện cùng bọn họ.” Nói được một nửa, Mục Tương Tương hạ giọng, “Không trưởng lão đã xem sổ sách học viện từ sáng sớm, sắc mặt có vẻ không tốt lắm, Vân sư muội cẩn thận là hơn.”

Vân Khê nghe vậy, trong lòng ảo não, không khỏi bật thốt lên: “Lại cái đám tử lão...... Khụ khụ, được rồi, ta biết rồi, ta lập tức đi ngay.”

Đợi Mục Tương Tương đi xa, Vân Khê mới mở miệng nói: “Đám tử lão đầu này, lại muốn làm gì đây?”

Long Thiên Tuyệt khuyên nhủ: “Đừng đi nữa, đi cũng chỉ chuốc thêm tức giận. Bọn họ đã muốn bới lông tìm vết (TM: nguyên văn “bới xương trong trứng” nhưng ta để như này cho nó Việt hóa ^^), cho dù nàng có làm tốt đến đâu, bọn họ cũng có thể tìm được khuyết điểm.”

“Thiên Tuyệt, ta phải đi. Mấy kẻ này mặc dù ngoan cố không thay đổi, nhưng đối với Vạn Hoàng học viện mà nói, bọn họ đều là lực lượng trung thành không thể thiếu được. Ta nhất định phải khiến bọn họ hoàn toàn tin phục ta, thần phục ta, nếu không, ta cũng không xứng tiếp nhận chức vị viện trưởng này.”

Vân Khê thu hồi tức giận, thần sắc nghiêm nghị mà nói. Đáy mắt tràn ngập chuyên chú, nàng vì mình mà tính toán.

Muốn thống trị một học viện vốn không phải là chuyện dễ gì, nếu nàng không có cách nào để nắm chắc trong tay, không có cách nào làm cho tất cả mọi người tin phục, vậy thì nàng cũng không có tư cách trở thành một viện trưởng.

Bây giờ, các học sinh đều thần phục nàng rồi, hiện tại chỉ còn lại mấy vị trưởng lão kia thôi.

Nàng sẽ không bỏ dở nửa chừng, cho dù chặng đường gian nguy như trước, nàng cũng không nguyện ý buông tha.

Long Thiên Tuyệt ngưng mắt, nhìn nàng thật sâu, đáy mắt vẫn tràn ngập sủng nịch như cũ, chỉ cần nàng muốn làm, hắn nhất định ủng hộ.

“Được rồi, ta không ngăn cản nàng, nhưng nhất định phải lượng sức mà đi, đừng ủy khuất chính mình.”

Vân Khê gật đầu, mỉm cười với hắn.

Sâu trong Tiểu Minh Cung, các vị trưởng lão tề tụ một đường, không khí nghiêm nghị.

Lúc Vân Khê nâng bụng từng bước đi vào, rất nhiều người quăng mắt tới nhìn nàng, có hèn mọn, có tức giận căm phẫn, cũng có loại nhắm mắt làm ngơ.

Vân Khê nhàn nhạt nhìn lướt toàn trường một lần, đáy lòng cười lạnh, cái gì Hội trưởng lão, rõ ràng là nhằm vào nàng thì có. Được lắm, ta cũng muốn xem một chút, lần này bọn họ lại bới được khuyết điểm nào trên người nàng rồi.

“Tiểu Phượng Phượng, có mỹ nam a, ngươi có muốn ra ngoài nhìn một cái hay không?”

“Mỹ nam? Mỹ nam ở đâu? Mỹ nam chỗ nào?” Tiểu phượng hoàng vốn đang lim dim bên trong Ngọa Long Cư, nghe được hai chữ mỹ nam thì lập tức tinh thần dâng cao, dang cánh bay ra, bám trên vai Vân Khê nhìn quanh khắp mọi nơi.

Các vị trưởng lão nhất tề biến đổi sắc mặt, mọi người cung kính đứng dậy, lẳng lặng vái lạy tiểu phượng hoàng.

Vân Khê nhướn khóe miệng, trong khi bọn họ cúng bái, nàng thoải mái đi về chỗ ngồi của mình.

Tiểu phượng hoàng rướn cổ lên xem xét hồi lâu mà đến nửa thân ảnh mỹ nam cũng không thấy, không nhịn được oa oa kêu lên: “Xấu muốn chết! Xấu muốn chết! Nữ nhân xấu xa, ngươi gạt ta, căn bản không có mỹ nam, đều là một đám lão đầu vừa già vừa xấu mà!”

Các vị trưởng lão lại rối rít thay đổi sắc mặt, vô cùng xấu hổ.

Mồm miệng của Tiểu Phượng Phượng vừa độc vừa ác a!

Vân Khê âm thầm sung sướng, hung hăng khen nó một câu, ngoài miệng lại nói: “Ta không lừa ngươi a, mấy vị trưởng lão này lúc còn trẻ, ai cũng là mỹ nam cả đấy, chỉ bất quá bây giờ già rồi, dung mạo thay đổi một chút mà thôi. Tiểu Phượng Phượng a, nhìn người không thể chỉ nhìn mặt ngoài, phải để ý tới bản chất nha, bây giờ ngươi nhìn thấy chẳng qua là bộ dáng hiện tại của bọn họ, làm sao ngươi biết được, mấy người đó lúc còn trẻ có phải mỹ nam khuynh đảo vô số thiếu nữ hay không chứ!”

“Gạt người! Gạt người! Đôi mắt Tiểu Phượng Phượng thật sự không chịu nổi nữa!” Tiểu phượng hoàng ghét bỏ, xì một tiếng, liền bay trở về Ngọa Long Cư, cứ như nhìn lâu thêm một khắc, ánh mắt của nó sẽ bị độc hại vậy.

Sắc mặt các vị trưởng lão ở đây có thể gọi là vô cùng đặc sắc, bị thần thú ghét bỏ như thế, bọn họ thật muốn đâm đầu vào tường. Nhưng, thần thú thì bọn họ không dám đắc tội hay dạy dỗ gì, Vân Khê lại khác. Không thu thập nổi thần thú, vậy quay sang thu thập Vân Khê đi.

“Vân Khê, ngươi thật quá đáng! Trong mắt ngươi còn có trưởng lão chúng ta hay không?” Từ trước đã không vừa mắt Vân Khê, Không trưởng lão dẫn đầu nổi đóa. Ông là nhân vật trọng yếu có uy vọng nhất trong Hội trưởng lão ở Vạn Hoàng học viện, cũng có khả năng tiếp nhận vị trí viện trưởng kế nhiệm nhất, nhưng Vân Khê xuất hiện khiến giấc mộng viện trưởng này liền tan thành mây khói. Bao lần ông ta hướng mũi nhọn về phía Vân Khê, nguyên nhân cũng là vì lý do này.

Theo sau Không trưởng lão cũng có cả một đám người, ông ta càng nói, những người sau cũng bắt đầu công kích Vân Khê.

“Vân Khê, ngươi có biết kính trên nhường dưới là gì không?! Kể từ khi bọn ta đặt ra yêu cầu nghiêm khắc, ngươi lại thường xuyên nhục mạ sau lưng chúng ta, đừng cho là người khác đều nghễnh ngãng không nghe được. Ngươi thử nói, rốt cuộc ngươi đã làm cái gì?”

“Ngươi nhục mạ sư tôn, không có đức hạnh, ngươi có tư cách gì đảm đương chức vị viện trưởng kế nhiệm?”

“Thân là viện trưởng kế nhiệm, nên làm một tấm gương sáng để mọi người noi theo học tập, nhưng ngươi, phẩm hạnh, việc làm thường ngày, có thể trở thành một viện trưởng gương mẫu, trở thành tấm gương cho người khác noi theo sao?”

“Còn chưa hết, kể từ khi đảm đương vị trí viện trưởng kế nhiệm tới nay, chi phí của học viện mỗi ngày một tăng, chính ngươi thử nhìn lại đống sổ sách này xem, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi định phá sạch Vạn Hoàng học viện à?”

“Còn có, ngươi không ngừng an bài người của mình tiến vào học viện, để cho bọn họ tự ý sử dụng các nguồn lực riêng của học viện, còn tùy ý phân phát số linh quả ít ỏi của học viện cho bọn họ. Ngươi làm như vậy đều vì tư lợi. Ngươi là đang kết bè kết cánh, muốn đem cả Vạn Hoàng học viện biến thành thiên hạ dưới chân Vân Khê!”

“Không sai! Ta nghe nói có không ít người Vân gia và Long gia, cũng bởi vì ngươi mà lục tục rút khỏi học viện. Người của hai đại gia tộc này không đến báo danh ở học viện chúng ta nữa, ngươi có biết nó gây ra bao nhiêu tổn thất không hả?”

“Vân Khê, nếu ngươi thức thời, lập tức tự động rời khỏi học viện đi!”

“Đúng! Rời khỏi học viện! Một phụ nữ có thai như thế làm sao có thể dẫn dắt Vạn Hoàng học viện chúng ta phát dương quang đại? Có ngươi chỉ làm cho Vạn Hoàng học viện nhục nhã thêm, làm thụt lùi cả Vạn Hoàng học viện này!”

“Rời khỏi học viện!”

“Rời khỏi học viện!”

“......”

Không khí hội trường thoáng cái đã trở nên khẩn trương, tiếng hô “Rời khỏi học viện” càng ngày càng lớn, đánh thẳng vào tai Vân Khê. Nàng hí mắt cười nhẹ, một câu cũng không phản bác, bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn được nữa.

Trong một không gian khác tại Tiểu Minh Cung, tỷ đệ Hàn Thiên Phong đang phụng bồi thái gia gia, thông qua Ngọc bích kính mà quan sát những chuyện phát sinh trong hội trường.

Hàn Thiên Phong cười lạnh mỉa mai: “Cái đám này khinh người quá đáng rồi đấy! Vân sư muội là do chính viện trưởng khâm định làm người kế nhiệm, bọn họ lại dám công kích nàng, rõ ràng là không để viện trưởng vào mắt mà!”

“Lần Đại hội tỷ võ của thập đại học viện này, nếu không có bằng hữu của Vân sư muội, Vạn Hoàng học viện chúng ta làm sao có thể đạt quán quân? Không sai, Vân gia và Long gia đều thối lui khỏi học viện, nhưng sao bọn họ lại không nhìn xem có bao nhiêu người vì danh tiếng đệ nhất Đại hội tỷ võ của chúng ta năm nay mà đến báo danh chứ? Ta thấy, toàn một bọn không có việc để làm nên đi sinh sự, bới lông tìm vết, cố tình gây phiền toái với Vân sư muội!”

“Còn cả Đan học viện kia nữa, Vân sư muội muốn thiết lập Đan học viện ở Vạn Hoàng, chuyện đó cũng đã được viện trưởng ngài đồng ý. Thành lập Đan học viện tất nhiên khó tránh khỏi hao phí tài chính, nhưng nhìn Vân sư muội không để Vạn Hoàng học viện gánh toàn bộ kinh phí, chính nàng cũng bỏ ra không ít bạc bù vào đó. Mấy kẻ này lại chỉ trách nàng lấy bạc học viện, cái gì khác cũng không thèm nhìn tới, chuyện này quá bất công với Vân sư muội! Thử nghĩ, Long học viện sáng chế ra một Đan học viện và một Khí học viện, hao phí bao nhiêu nhân lực tài nguyên, xây dựng trong bao nhiêu năm? Còn Đan học viện của chúng ta mới bắt đầu khởi bước chưa tới nửa năm, tất nhiên chưa thấy được hiệu quả rõ rệt rồi.”

“Viện trưởng, ngài nên nói mấy lời giúp Vân sư muội một chút a. Nếu không, cứ để mọi chuyện phát triển như vậy, Vân sư muội nhất định sẽ tức giận rời đi mất. Nếu nàng đi rồi, Vạn Hoàng chi Hoàng* làm sao bây giờ?” (*chính là Tiểu Phượng Phượng háo sắc của chúng ta)

Hàn Thiên Phong vô cùng tức giận.

“Tỷ, thật ra thì tỷ cũng chả cần ảo não, mấy người Không trưởng lão từ trước đã nhắm trúng cái ghế viện trưởng rồi, hiện tại tự nhiên lại mọc ra một người trở thành viện trưởng kế nhiệm, đáy lòng bọn họ không muốn là chuyện bình thường. Cho dù đổi thành hai chúng ta trở thành người kế nhiệm, khẳng định bọn họ cũng sẽ như vậy thôi. May là, củ khoai lang nóng này bị ném cho Vân sư muội, không còn là việc của chúng ta nữa.” Hàn Thiên Diệp lưu manh cười nói, bộ dáng chả liên quan đến mình.

Hàn Thiên Phong ngoan trừng liếc hắn một cái, trách mắng: “Sao đệ lại không có tiền đồ như thế? Giao chuyện cho người khác rồi thì còn cần đệ làm cái gì nữa? Chả khác gì nuôi phế vật cả!”

“Tỷ! Sao có thể nói như vậy về đệ đệ ruột của tỷ được chứ?” Hàn Thiên Diệp mếu máo, ủy khuất nhìn về phía Hàn viện trưởng đang nhắm mắt dưỡng thần từ nãy, “Thái gia gia, ngài phải phân xử cho con, tỷ tỷ toàn khi dễ con thôi!”

“Nói đệ không có tiền đồ, quả nhiên thật là không có tiền đồ!” Hàn Thiên Phong đưa tay muốn đập vào đầu hắn, nhưng lại để Hàn Thiên Diệp nhanh nhẹn tránh thoát.

“Được rồi.” Hàn viện trưởng rốt cục mở mắt ra, bất đắc dĩ nhìn hai tỷ đệ, lắc đầu thở dài, “Vân Khê đâu phải người bình thường. Chỉ một Vạn Hoàng học viện chưa chắc có thể lưu được nàng, hai người tỷ đệ các ngươi vẫn phải cố gắng tu hành, bất kể sau này nàng có ở lại Vạn Hoàng học viện hay không, các ngươi đều phải gánh trách nhiệm nặng nề là thủ hộ nó.”

“Thái gia gia, ngài cũng cho là Vân Khê chưa chắc đã ở lại học viện chúng ta?” Hàn Thiên Phong nghiêm túc nói, “Thật ra thì trong quá trình tham gia Đại hội tỷ võ, con cũng đã nhìn ra. Nàng và mấy người xung quanh, thiên phú bọn họ biểu hiện ra thật sự là quá kinh người. Chỉ ngắn ngủi mấy ngày đã tăng liền mấy cấp, tài năng kinh người như vậy, vô luận đi đến đâu cũng sẽ là nhân tài được coi trọng hàng đầu của học viện hay thế gia môn phái. Bọn họ lựa chọn ở lại Vạn Hoàng học viện, đây đã là chúng ta kiếm lời rồi. Hiện tại cái hội trưởng lão kia còn tranh nhau đòi đuổi đi, đòi trục xuất nàng khỏi học viện, đây không phải là tự đào mồ chôn mình sao?”

“Nàng sẽ không đi. Ít nhất, trước mắt sẽ không đi.” Hàn viện trưởng khẳng định.

“Tại sao?” Hàn Thiên Phong không giải thích được.

Hàn viện trưởng ngước mắt, đôi con ngươi thâm trầm quăng về hướng Ngọc bích kính: “Không thấy ánh mắt đó sao? Các trưởng lão càng bài xích, chẳng những không ép được nàng, ngược lại sẽ càng làm kiên định quyết tâm lưu lại của nàng. Từ lần đầu tiên gặp nàng, lão phu cũng đã nhìn ra, nàng là một kẻ kiệt ngạo bất tuân. Đối với người như thế, phải dùng phương pháp kiệt ngạo bất tuân tới thu phục, ngoài ra, còn phải cho nàng tuyệt đối tín nhiệm và tuyệt đối uỷ quyền, như thế mới có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện lưu lại.”

Ngưng mắt nhìn Ngọc bích, trong cặp mắt trầm tĩnh lóe ra u quang ẩn chứa vô vàn năng lượng, ánh mắt Hàn Thiên Phong cũng đột nhiên sáng lên, bừng tỉnh đại ngộ: “Cho nên, thái gia gia ngươi là cố ý muốn thông qua các trưởng lão, khiến cho Vân sư muội càng thêm quyết tâm muốn lưu lại?”

Hàn viện trưởng lại lắc đầu: “Lão phu không phải cố ý thiết kế nàng, mà là đang cho nàng cơ hội để nàng có thể bắt lấy, dùng sức mạnh của mình mà thu phục tất cả trưởng lão, để cho bọn họ hoàn toàn tin phục, nguyện ý làm theo nàng, như thế mới có thể nhất lao vĩnh dật.” (nhất lao vĩnh dật: làm một lần hưởng cả đời)

“Quá khó! Người xem, hiện tại bên kia đã náo loạn quá mức rồi, Vân sư muội sao có thể thu phục những trưởng lão này được? Đổi lại là ta, nhất định sẽ phất tay áo rời đi, nơi này không lưu Gia tự có nơi khác lưu Gia! Cần gì phải ở đây nghe các ngươi chế nhạo lẫn xem thường.” Hàn Thiên Phong vô cùng tức giận.

Hàn viện trưởng nhàn nhạt cười, nhìn nàng nói: “Cho nên, ngươi còn chưa có tư cách trở thành một viện trưởng. Phong nhi, Diệp nhi, ngày sau các con cũng nên học tập nàng nhiều vào, trên người nàng có rất nhiều chỗ đáng giá để noi theo, sẽ rất tốt cho các con. Thành tựu của nàng không thể đoán được......”

Hàn Thiên Phong nghe viện trưởng đánh giá cao về Vân Khê như thế, tầm mắt tiếp tục rơi vào cái thân ảnh có vẻ cô đơn mà tràn đầy kiên nghị trên Ngọc bích kia, không khỏi lâm vào trầm tư.

Đối mặt với từng lời công kích của các trưởng lão, Vân Khê thủy chung không nói lời nào, dần dần, thanh âm bọn họ cũng yếu đi, có chút không nhịn được.

Bọn họ mắng lâu như vậy, người trong cuộc lại không có một chút phản ứng nào, đây không phải giống như ra sức đánh vào bịch bông, uổng phí khí lực sao?

“Vân Khê, chúng ta đều đang nói với ngươi, rốt cuộc ngươi có nghe hay không?”

“Nếu như ngươi không thể đảm nhiệm chức viện trưởng kế nhiệm, mau chủ động rút lui, đừng tiếp tục ở lại Vạn Hoàng học viện gây họa, lãng phí tài nguyên nữa.”

“Đúng, chủ động từ biệt, hoặc là rời khỏi học viện!”

“......”

Lại một vòng công kích tới nữa, nhiệt độ hội trường chỉ tăng chứ chưa hề giảm.

Vân Khê hạ mi, ánh mắt ngày càng u ám, cuối cùng bộc phát.