Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 4 - Chương 145: Nửa năm sau

Con đường cát vàng trải dài, lưu lại hai hàng dấu chân to nhỏ khác nhau.

Một trận gió thổi qua, dấu chân lại bị cát vàng vùi lấp, không còn vết tích gì nữa.

Đây chính là đại mạc trong truyền thuyết a, thật NND* nhàm chán!

(*NND: Ách, cái này là… chửi bậy a….tạm hiểu là cmn)

Bạch Sở Mục thầm rủa trong lòng, hai tay bị trói chặt phía trước, sợi dây thừng lôi kéo làm hắn buộc phải đi về phía trước. Đây chính là tâm tình lần đầu du ngoạn đại mạc của hắn.

Hắn rất vô tội, thật sự rất vô tội, vô duyên vô cớ đã bị người ta bắt cóc. Bọn họ không nói hai lời, đúng một câu “Đi theo ta”, sau đó hắn đã bị lôi đến đây.

Hắn rốt cuộc là bị dẫn tới nơi nào a?

Chẳng lẽ là bọn buôn người? Hay định ép người ta bán thân? (TM: *ngửa mặt cuồng tiếu* thực sự tội nghiệp Bạch ca ca có người anh em “tốt” như Thần ca a)

Nội tâm Bạch Sở Mục hết sức thấp thỏm, cũng chỉ tại bản thân có chút nhan sắc, làm cho đối phương coi trọng, chẳng lẽ hắn sẽ bị bán như thế này sao? (TM: phụt, hahahaha)

Buồn a, nếu biết trước thì nhất định phải cắt kiểu tóc mới đã, nhất định sẽ đẹp hơn rất nhiều, có thể mê hoặc điên đảo để bọn họ khai ra chủ mưu rồi. (TM: kính nhờ, đúng là không có tự kỉ nhất chỉ có tự kỉ hơn)

“Vị đại ca này, con người có ba việc khẩn cấp, ta muốn một trong số đó.” Bạch Sở Mục thử thương lượng với người trước mặt.

Tống sư huynh cảnh giác liếc hắn mấy cái. Dọc đường đi, tiểu tử này đã đùa bỡn không biết bao nhiêu hoa chiêu, vô cùng láu cá. Hắn phải cẩn thận. Mặc dù không biết vì sao viện trưởng muốn đưa người này về Dực Long học viện, nhưng hắn nhớ rõ ràng lúc nói lời này, viện trưởng cười có chút nham hiểm như vậy, đối phương nhất định là cừu địch rồi. Cho nên, cả đường sắc mặt hắn đều không tốt.

“Giải quyết tại chỗ đi, dù sao quanh đây cũng không có người.”

” Giải quyết...... tại chỗ á? Không phải chứ? Sao lại không văn minh như thế chứ?” Bạch Sở Mục nhảy lên, tỏ vẻ bất mãn.

Tống sư huynh khoanh tay ngang ngực, lạnh lùng nhìn hắn mà nói: “Hơn 10 dặm quanh đây cũng chả có chỗ văn minh nào để ngươi giải quyết đâu, nếu ngươi cứ muốn văn minh, vậy cứ nhịn đi là được.”

“Thật là không có nhân tính!” Bạch Sở Mục lòng đầy căm phẫn, “Coi như là tù binh thì cũng phải có đãi ngộ tử tế chứ!”

Tống sư huynh không để ý tới hắn, giật sợi dây trong tay, trực tiếp lôi hắn tiếp tục lên đường.

Bạch Sở Mục vừa tức vừa giận, chỉ trách thực lực không bằng người, chỉ có thể nhằm vào gáy Tống sư huynh, một đường oán hận càu nhàu, hy vọng có thể oán chết hắn luôn.

Đi thêm một đoạn nữa, chợt nghe phía trước truyền đến một trận vó ngựa, hai người đưa mắt nhìn lại, gió cát nổi lên, che thiên giấu địa, căn bản không thấy rõ đằng sao màn cát phát sinh tình huống cụ thể gì.

Tống sư huynh khẽ hí mắt, trong lòng sinh ra cảnh giác, vùng này vốn có nhiều mã tặc đánh cướp người đi đường, chẳng lẽ lại để bọn họ gặp phải sao?

Bạch Sở Mục thì căn bản không biết tình huống, cười cười rồi bắt đầu hô lớn: “Mau tới đây! Cứu mạng a!”

“Không được hô!” Tống sư huynh lớn tiếng quát bảo ngưng lại, bởi vì hắn đã thấy rõ đoàn ngựa thồ càng ngày tới càng gần kia, quả nhiên không ngoài sở liệu, thật sự là mã tặc.

“Chạy mau đi! Bọn họ đều là mã tặc!”

Tống sư huynh tóm Bạch Sở Mục lên, lập tức chạy về hướng ngược lại.

Bạch Sở Mục lại không vui lòng: “Bọn họ là mã tặc, ngươi thì có chỗ nào khá hơn chắc? Còn không mau thả ta ra, một mình ngươi bỏ chạy đi!”

“Ngươi sao lại gian xảo như thế? Viện trưởng đã chỉ đích danh muốn ta đưa người về, ta làm sao có thể bỏ lại một mình ngươi được.” Tống sư huynh vừa kéo hắn chạy, vừa ném một viên đạn tín hiệu cầu cứu lên trời, hiện tại cũng chỉ có thể hy vọng người bên học viện thấy được rồi mau chón tới đón ứng hắn.

“Uy! Ngươi đang làm gì? Tìm đồng bọn tới sao? Các ngươi rốt cuộc là phe phái nào? Rốt cuộc muốn làm gì ta? Nói cho ngươi biết, ta vẫn một thân trong sạch, các ngươi mà muốn làm bẩn ta, ta sẽ cắn lưỡi tự vẫn!” Bạch Sở Mục chạy theo sau hắn, trong miệng còn không quên liên miên cằn nhằn.

Tống sư huynh hắc tuyến đầy đầu, trong lòng tự nhủ, huynh đệ à ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Hắn bỗng hiểu ra một chút lý do viện trưởng muốn đưa tên này đến Dực Long học viện rồi, bởi vì, người trước mắt này cùng với viện trưởng của bọn họ, thật sự là cực kỳ giống nhau, có nhiều chỗ còn giống đến không khác tí nào luôn!

Dực Long học viện.

Long Thiên Thần đang trong cấm địa luyện công, chợt nghe bên ngoài truyền đến từng trận bước chân vội vàng và tiếng gọi ầm ĩ, hắn tỉnh táo mở mắt ra, không đợi người vào bẩm báo, hắn đã cất bước đi đến bên ngoài cấm địa.

Kể từ khi có một thân công lực của Triệu viện trưởng, thính giác liền trở nên đặc biệt nhạy cảm như thế này, mặc dù đến nay vẫn không thể tận dụng toàn bộ công lực, chủ yếu vẫn là dùng để chế trụ bóng đen trong cơ thể hắn, nhưng thiên phú tập võ chính là nước lên thuyền lên, tiến triển cực nhanh.

Được đại ca chỉ điểm, thực lực hắn bây giờ đã tấn thăng đến Thần huyền sơ giai, hơn nữa, khuynh hướng tấn chức càng ngày càng nhanh. Chuyện này không chỉ nhờ vào huyết mạch thiên phú hay Long Huyết bảo điển, còn là do Triệu viện trưởng ủng hộ một thân công lực và thực lực Phì Phì tấn chức, cũng kéo theo thực lực của hắn.

Nói tóm lại, hắn bây giờ, trong việc tu luyện thăng cấp, có thể nói là lên như diều gặp gió, hào quang như mặt trời ban trưa a!

Sau khi đại ca rời đi, tiếp tục theo lời dặn của huynh ấy, mỗi ngày đúng hạn tu luyện, tốc độ tấn chức mạnh như vũ bão thế này, làm cho hắn có lòng tin rất lớn, cũng càng chuyên chú tu luyện hơn.

Thoạt nhìn, cả người chẳng những tràn ngập tự tin, anh khí trên trán càng dày, khí thế không giận tự uy của một viện trưởng cũng từ từ được dưỡng thành.

Hắn dạo bước đến ngoài cửa, vừa vặn gặp Triệu Hiểu Du đang chạy nhanh đến.

“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Làm sao lại vội vã như thế?” Long Thiên Thần vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng, mỉm cười nói.

Triệu Hiểu Du vội la lên: “Long đại ca, không xong! Tống sư huynh ở bên ngoài phát đạn tín hiệu, có vẻ là gặp nguy hiểm rồi.”

Long Thiên Thần nhất thời thu hồi nụ cười, trầm giọng nói: “Ở đâu?”

Triệu Hiểu Du vươn tay nhỏ bé chỉ ra: “Đang ở hướng đông nam!”

“Được! Ta lập tức đi. Phì Phì, hiện thân!” Long Thiên Thần chạy nhanh mấy bước, gọi Dực Long ra, hắn nhẹ nhàng phóng lên, lại có thể nhảy cao tới mấy trượng, lướt lên lưng Dực Long, lập tức tiến về phía đạn tín hiệu phát ra.

Triệu Hiểu Du ngẩng đầu nhìn trời, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, quên cả khép lại: “Long đại ca từ lúc nào đã trở nên lợi hại như thế rồi?”

Đầy trời gió cát, hai người Tống sư huynh và Bạch Sở Mục bị đoàn ngựa thồ vây kín, không còn chỗ nào có thể trốn.

“Ha ha, hôm nay vận khí không tệ, bắt được hai con dê béo như vậy. Các huynh đệ, trói lại, mang về hang ổ.”

Bạch Sở Mục vừa nghe, không khỏi đổ mồ hôi, dê béo? Hắn lại thành dê béo nữa á? Chẳng lẽ bọn họ muốn đem hắn làm thịt nhắm rượu sao?

Thà hy sinh nhan sắc vẫn tốt hơn! (TM: a ta cười ngất với Bạch ca ca rầu haha)

Hắn cũng quá bi kịch rồi.

Còn chưa thoát khỏi miệng hổ đã rơi vào vuốt sói, muốn khóc quá đi!

Đang suy nghĩ, chợt nghe từ xa xa trên trời truyền tới một giọng nói: “Dừng tay! Ai dám động đến người của ta, muốn ăn đòn sao?”

Di? Thanh âm này sao quen tai như vậy?

Bạch Sở Mục quay lại, ngẩng đầu nhìn về hướng thanh âm phát ra, do ngược sáng, hắn chỉ có thể nhìn đến bóng dáng mơ hồ, là một người ngồi trên một con phi điểu có hai cánh, thoạt nhìn vô cùng oai hùng nam tính!

Cuối cùng cũng đợi được người cứu mạng, hắn không chút nghĩ ngợi, liền hô to với đối phương: “Cứu mạng! Đại hiệp, mau cứu ta!”

Từ chỗ Long Thiên Thần nhìn xuống, liếc mắt liền thấy hai tay Bạch Sở Mục bị trói, lại nghe tên này gọi “Đại hiệp”, hắn lập tức muốn phì cười.

“Bạch Sở Mục, ngươi gọi ta mấy tiếng đại hiệp nữa, ta liền cứu ngươi!” Hắn cất tiếng cười to.

Lúc này, Bạch Sở Mục đã từ từ thấy rõ người phía trên, sau một trận kích động, giật mình suy nghĩ cẩn thận lại, lập tức muốn nhổ mấy ngụm nước bọt phun chết đối phương luôn. Trông ngóng hồi lâu, hóa ra người phái cái kẻ nhàm chán này mang mình vào sa mạc là tên kia a?

“Long Thiên Thần, ngươi tốt nhất mau cứu ta, nếu không ta thành quỷ cũng muốn bóp chết ngươi!”

“Viện trưởng! Ngài đã tới rồi!” Tống sư huynh nhất thời thở phào nhẹ nhỏm, nở nụ cười.

“Viện trưởng? Hắn chính là tân nhậm viện trưởng ở Dực Long học viện?”

“Nghe nói tân viện trưởng sở hữu một con thần thú, ngay cả Ngụy Thừa Bằng mang theo một đám cao thủ cũng bị thần thú đánh bại.”

“Chẳng lẽ phi long hắn đang ngồi chính là thần thú trong truyền thuyết kia à?”

“Má ơi, chạy mau a!”

Lũ mã tặc hai mặt nhìn nhau, rối rít chạy tứ tán khắp nơi. Người ta có thần thú nha, bọn họ sao có thể đấu thắng được!

Chỉ trong chốc lát, một đội nhân mã nhất thời vô ảnh vô tung.

Long Thiên Thần không muốn đuổi theo bọn hắn, chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống, cười híp mắt đánh giá Bạch Sở Mục, tâm tình rất là vui vẻ. Cuối cùng có người đến cùng ở địa phương nhàm chán này, cùng trải qua cuộc sống nhàm chán này với hắn rồi, ha ha.

Bạch Sở Mục ngẩng đầu nhìn Long Thiên Thần, tức giận tới mức muốn chửi thề. Dọc đường lo lắng hãi hùng lâu như vậy, hóa ra chỉ là tới gặp tiểu tử thúi này, tâm tư hắn sao chịu được kích thích như vậy!

“Long Thiên Thần, ngươi chờ đó cho ta, khoản nợ này ta nhớ kỹ rồi đấy! Còn không mau đến cởi trói?”

“Được rồi, được rồi! Ta tới cởi trói cho ngươi. Đều tại ta chưa nói rõ với Tống sư huynh, hắn mới đem ngươi trói tới. Bất quá bây giờ không có chuyện gì rồi, sau này, ngươi cứ an tâm ở đây, bồi ta luyện công uống rượu đi.” Long Thiên Thần nhảy xuống từ trên lưng Dực Long, tự mình tiến lên cởi trói, vỗ vỗ đầu vai hắn, cười nhẹ nhàng.

“Ngươi có ý gì? Ta ở chỗ này cùng ngươi?” Bạch Sở Mục liếc xéo, cảm giác không ổn, “Long Thiên Thần, ngươi cũng quá ác độc rồi đấy! Bản thân không muốn ở đây, sao lại bắt ta đến ở với ngươi nữa? Không được! Mau đưa ta trở về!”

“Vậy ngươi một mình trở về đi, không tiễn nhé!” Long Thiên Thần hướng hắn khoát tay áo, xoay người dẫn Tống sư huynh rời đi, khóe môi đều là nụ cười nham hiểm.

Bạch Sở Mục nhìn chung quanh một chút, chỉ thấy khắp nơi đều là cát vàng, hắn không biết đường!

“Long Thiên Thần, ta với ngươi chưa xong đâu!”

Bạch Sở Mục cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, đi theo Long Thiên Thần và Tống sư huynh, cùng nhảy lên lưng Dực Long mà bay về học viện.

Từ xa vẫn còn có thể nghe được một đống các loại hỏi han tò mò của Bạch Sở Mục:

“Long Thiên Thần, làm sao ngươi đột nhiên biến thành viện trưởng Dực Long học viện vậy?”

“Khí tức của ngươi thoạt nhìn so với trước kia tăng rất nhiều, rốt cuộc tu luyện tới thực lực gì?”

“Phì Phì nhà ngươi sao biến đổi rồi? Lớn lên nhìn là lạ, không phải bị đánh tráo rồi chứ?”

“A nha! Phì Phì, ta sai rồi!”

“A a a! Phì Phì, ngươi là nữ sao?!”

“......”

(TM: đúng là một đôi bạn dở hơi)

Thời gian cực nhanh, trong nháy mắt nửa năm đã qua, tiết trời bắt đầu rét đậm.

Ngày đông giá lạnh, băng phong ngập trời.

Chung quanh Vạn Hoàng học viện, dãy núi liên miên trải dài đều phủ thêm một tầng màu bạc, núi xanh trở thành một khối bảo ngọc, tuyết rơi lất phất, gió thổi vờn quanh, đẹp không sao tả xiết. (TND: Edit khổ không sao tả xiết = =”; TM: an ủi ~ing)

Cửa vào núi Âm Thi ù ù mở ra, học sinh Vạn Hoàng học viện lục tục đi ra, hoàn thành nhiệm vụ tu luyện một tháng của bọn họ.

Đi đầu là một hồng y nữ tử, trang phục màu đỏ bao quanh dáng người linh lung yểu điệu kia, thần thái nơi hai đầu lông mày vẫn tự tin giương cao, trừ mấy chỗ đó ra, khí tức xơ xác tiêu điều như ẩn như hiện ngập tràn.

Thân ảnh của nàng hấp dẫn vô số ánh mắt truy đuổi, nhất là từ bên phía nam sinh.

Chỉ không lâu sau, nàng đã bị một nhóm người vây quanh.

“Bách Lí sư muội, chúc mừng ngươi tấn chức trở thành học sinh chí tôn điện, thật khiến người hâm mộ a.”

“Đúng vậy, Bách Lí sư muội mới đến Vạn Hoàng học viện nửa năm đã tu luyện đến Huyền tôn chi cảnh, thật sự làm cho người vô cùng hâm mộ. Không đúng, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta hẳn là nên gọi Bách Lí sư tỷ mới phải. Phàm là học sinh vào chí tôn điện, sau này đều nên gọi sư huynh sư tỷ, ở Vạn Hoàng học viện chúng ta, từ trước đến giờ đều luôn lấy thực lực vi tôn, bất luận nhập môn trước sau.”

“Không sai, nên gọi Bách Lí sư tỷ. Bách Lí sư tỷ là đệ tử thân truyền của viện trưởng kế tiếp. Ngày sau, nói không chừng chính là viện trưởng tương lai không thấy, chúng ta còn có thể dựa vào Bách Lí sư tỷ chiếu cố.”

“......”

Các loại nịnh nọt vây quanh, Bách Lí Song chẳng qua cũng chỉ nhàn nhạt cười, không thèm để ý.

Nàng căn bản chẳng muốn làm cái gì mà viện trưởng, hiện tại chuyện duy nhất nghĩ đến, chính là nhanh chóng tăng thực lực lên, không làm cho sư phụ thất vọng là được. Huyết mạch Bách Lý gia tộc trên người nàng đã thức tỉnh, cộng thêm các loại linh quả đan dược tăng thêm của sư phụ, thực lực nàng tăng nhanh cũng đã thành chuyện đương nhiên.

Bất quá, nàng cũng biết, Huyền tôn chi cảnh chẳng qua là bắt đầu mà thôi, muốn đứng bên người sư phụ, trở thành trợ lực của sư phụ, nàng vẫn cần cố gắng thêm nữa mới được.

Từ giữa vòng vây của mọi người, Bách Lí Song bình tĩnh rời đi.

Phía sau, cách đó không xa, Dung Thiếu Hoa, Lam Mộ Hiên, Mộ Cảnh Huy, Độc Cô Mưu, tứ đại hộ pháp và thuộc hạ cũ ở Long gia cũng lục tục bước ra.

Dung Thiếu Hoa tự nhiên phe phẩy Ngân phiến, nhìn qua không giống như bọn họ vừa từ núi Âm Thi đi ra, chỉ giống như tiện thể đi trên đường cái du ngoạn một vòng, hắn cười dài nhìn đoàn người Bách Lí Song phía trước, cong môi cười nói: “Tiểu nha đầu này, tiềm lực không tệ a! Ta đây mới tấn thăng đến Huyền tôn chi cảnh, vậy mà nàng cũng đã tấn thức rồi, nói không chừng, mấy ngày nữa nàng vượt qua ta luôn.”

“Vượt qua ngươi, đó là tất nhiên! Ai bảo mỗi ngày đều chỉ biết lười biếng.” Băng hộ pháp liếc hắn một cái, không nhịn được giội cho một thùng nước lã.

Dung Thiếu Hoa ho nhẹ, phản bác: “Ta lười biếng chỗ nào? Đấy là nhắm mắt dưỡng thần, là ngẫm nghĩ sự đời nha.”

Đưa mắt về phía trước, Băng hộ pháp quyết định không thèm nhìn hắn.

Dung Thiếu Hoa thấy thế, vội vàng dâng khuôn mặt tươi cười tới, ôm nàng: “Ta còn không phải sợ thực lực tăng lên quá nhanh, sợ làm cho nàng thấy bản thân so không bằng, trong lòng lại có áp lực sao?”

“Quỷ mới có!” Băng hộ pháp tức giận trừng hắn, nhưng cũng không có biện pháp gì.

“Bất kể như thế nào, hiện tại tứ đại hộ pháp chúng ta cũng đã tu luyện đến Huyền tôn cảnh giới, thêm cả Dung Thiếu, Lam thiếu gia, Mộ thành chủ, Độc Cô và mấy vị huynh đệ Long gia, cao thủ tiến vào Huyền tôn cảnh cũng đã tăng lên mười vị rồi, thực lực có thể nói là cường đại hơn hẳn! Cho dù chưa thể quét ngang Long Tường đại lục, nhưng cũng đã không cần e ngại mấy hạng người đạo chích nữa.” Vân hộ pháp đúng trọng tâm nói ra.

Viêm hộ pháp đáp: “Không sai! Chúng ta đều đạt tới Huyền tôn chi cảnh, ngày sau có thể tự tin vì Tôn chủ làm việc rồi.”

“Đã qua nửa năm, không biết thực lực tôn chủ đến tột cùng như thế nào.” Phong hộ pháp sờ sờ cằm nói.

“Tôn chủ hiện tại mỗi ngày đều phụng bồi phu nhân, bận trước bận sau, nói không chừng cũng không có thời gian luyện công đâu.” Băng hộ pháp tiếp lời mấy người bọn họ.

“Thời điểm chúng ta vào núi Âm Thi, sư phụ còn một nửa tháng sẽ phải lâm bồn. Hiện tại, không biết sư phụ và hài tử trong bụng thế nào a, hi vọng hài tử mới sinh khỏe mạnh, thông minh khả ái, giống như Tiểu Mặc.” Lam Mộ Hiên cười nói.

“Chúng ta đi nhanh thôi! Chỗ này thối như vậy, cũng không phải địa phương gì tốt để đứng.”

Dưới đề nghị của Dung Thiếu Hoa, mọi người lục tục rời đi núi Âm Thi, hướng về phía Vạn Hoàng học viện.