Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 309: Luyện quyền trên giường (1-2)

Nghe tiếng vó ngựa, Phó Thư Bảo vội vàng mang tấm mặt nạ da Biến Hình Thú lên, nhất thời biến thành một thanh niên sơn dã tầm hai mươi

tuổi mặt đầu mụn nhọt. Hồ Nguyệt Thiền cũng hành động tương tự, lấy một

tấm mặt na da người mà Phó Thư Bảo chuẩn bị sẵn đem lên, biến thành một

thôn phụ hai mươi tuổi. Tấm mặt nạ da người kia chỉ che dấu vẻ mặt tuyệt thế của nàng, tư sắc biến thành rất bình thường. Nhưng mặt nạ không thể che dấu được vóc người nàng. Thân thể lung linh lồi lõm tuyệt vời kia

khiến nàng nhìn vẫn là một vưu vật cực hấp dẫn.

- Phu nhân, nơi đó có ánh lửa!

Tiếng một nam tử truyền tới.

- Đi qua xem một chút đi.

Giọng nói một nữ nhân vang lên.

Tiếng móng ngựa chậm lại, đi về phía Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền.

Rất nhanh, ba chiếc xe ngựa đã dừng lại bên cạnh khu rừng. Từ trên xe

ngựa, một thiếu phụ chừng hơn hai mươi tuổi bước xuống. Mặt như trăng

rằm, mắt sáng răng trắng, cũng là một nữ tử động lòng người. Đi theo

nàng là sáu nữ thị vệ đeo bội kiếm. Tiếng cười vừa rồi hiển nhiên là do

bọn họ phát ra. Đám nữ thị vệ này cũng không lớn tuổi, chỉ chừng hai

mươi. Tư sắc mỗi người đều không tầm thường, hơn nữa mang theo bội kiếm

nên càng có vẻ anh tư hấp dẫn.

Trừ sáu nữ thị vệ ra thì còn

có đánh xe và một đám kỵ sĩ, áo giáp và trang bị trên người đều hoàn mỹ, chiến mã dưới hông cũng thuần một màu lông đen, thần tuấn phi phàm,

hiển nhiên là quân chính quy của Tú Quốc. Nhân số bọn họ nhiều nhất, có

hai mươi người.

Quý phụ kia đang được một nữ thị vệ dìu đỡ,

ưu nhã bước xuống xe ngựa, nhìn bốn phía một chút, cuối cùng ánh mắt mới dừng lại trên người Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền, tạm ngừng một lúc

mới lạnh nhạt nói:

- Chỗ này cũng thích hợp để lập doanh

trại. Giờ chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, mai hãy lên đường. Dương

Mộc, ngươi tới hỏi hai sơn dân kia một chút xem bọn họ làm gì ở đây?

- Tuân lệnh phu nhân.

Một kỵ binh nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đi nhanh về hướng Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền. Dương Mộc này có thân hình cao lớn, chừng tới bảy

thước, vóc người to khỏe, bước đi rất nhanh, có khí thế bức người, giống như một ngọn tháp sắt di động vậy.

- Phó đại ca...

Hồ Nguyệt Thiền không khỏi hồi hộp, cúi đầu nói một tiếng.

- Đừng sợ, có ta ở đây rồi.

Phó Thư Bảo lại rất bình tĩnh, trong lòng đã đoán ra thân phận của phu

nhân quý phụ kia. Nơi đây cũng gần Anh Thạch Thành, nói vậy chắc nàng có chút quan hệ với Anh Thạch Thành rồi.

Dương Mộc kia đi đến rất nhanh, cất giọng rất to hỏi:

- Hai người các ngươi là người nào, ở đây làm gì? Mau trả lời câu hỏi của phu nhân ngay.

Trên mặt Phó Thư Bảo hiện lên vẻ tươi cười:

- Bẩm quân gia, chúng ta là đôi vợ chồng tới Anh Thạch Thành buôn bán. Tiểu dân tên là Lý Diệp, vợ là Hồ Đại Mỹ.

Lý Diệp là cái tên thuận miệng hắn bịa ra thôi, nếu đọc lái đi thì là "ông nội ngươi".

Hồ Nguyệt Thiền bị biến thành Hồ Đại Mỹ không vui lườn Phó Thư Bảo một

cái. Cái tên đã chẳng ra gì, quan trọng là Phó Thư Bảo còn chiếm lợi từ

nàng. Giả mạo huynh muội không được sao? Sao lại biến thành vợ hắn chứ?

- Ha ha...

Dương Mộc cười to:

- Quả nhiên là dân sơn dã không biết gì, cái tên cũng nhà quê như vậy.

Không có văn hóa. Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn tới Anh Thạch Thành

buôn bán phát tài sao? Ha ha, đúng là người si nói mộng mà.

- Quân gia, cái gì gọi là người si nói mộng thế?

Phó Thư Bảo ngẩn ra hỏi.

- Người si nói mộng là... Mje kiếp, ta giải thích với tên dân sơn dã

ngươi làm gì cứ? Trung thực ở chỗ này đi, không được loạn động. Ta đi

bẩm báo phu nhân đã.

Dương Mộc hiển nhiên cũng không có hứng

thú nói chuyện với hai người dân sơn dã, quay người trở về bẩm báo quý

phụ đứng cạnh rừng.

- Bảo hai vợ chồng đó chuyển lều đi xa

một chút. Ta không muốn dính tục khí của bọn chúng. Như vậy chúng ta đi

đến đám đất trống kia dựng trại đi.

Quý phụ sắp xếp như vậy

xong, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại. Dường như tục khí của Phó Thư Bảo

và Hồ Nguyệt Thiền đã khiến nàng rất không thoải mái vậy.

Dương Mộc trở lại rất nhanh.

- Đã nghe thấy gì chưa? Phu nhân bảo các ngươi chuyển lều đi xa một

chút, tránh để tục khí của các ngươi dính tới người. Không nghe thấy à?

Còn không hành động mau lên đi. Nếu không ta trói lại đánh cho một trận, đốt luôn lều của các ngươi đó.

Hồ Nguyệt Thiền lập tức lo

lắng nhìn Phó Thư Bảo. Ngày ấy tại Tháp Tạp thôn, nàng đã tận mắt thầy

Phó Thư Bảo giết đám cường đạo, máu tanh kinh khủng, sát khí kinh người. Kẻ có huyết tính như vậy, đối với người vũ nhục hắn, nếu hắn quật cường khai chiến với đối phương thì đúng là không xong rồi.

Nào biết ngay lúc Hồ Nguyệt Thiền đang nghĩ có nên ra hiệu cho Phó Thư

Bảo một chút, ám chỉ hắn phải nhẫn nại hay không thì lại thấy Phó Thư

Bảo cười ha ha, gật đầu cúi người nói:

- Vị quân gia này.

Ngươi không nói thì chúng ta cũng phải chuyển đi. Phu nhân có thân phận

cao quý, sao có thể ở cùng chỗ với đám sơn dân chúng ta được chứ. Ta

mang lều đi xa xa tránh cho phu nhân quý khí không hai lòng. Đúng rồi,

phu nhân là ai vậy? Sau này ta sẽ coi người như thần linh mà khấn vái,

khiến mỹ danh của người truyền khắp trong thôn ta.

- Cái trò đùa gì thế?

Dương Mộc cười nói.

- Chẳng qua tiểu tử ngươi cũng xem như biết điều, là một người thông

minh. Ta cho ngươi biết nhé, phu nhân của chúng ta chính là một trong ba người con gái của Thanh Dật Vương Tước trong tam đại phương cương vương tước, lại là phu nhân của công tử Lạc Dương, con trai quân đoàn trưởng

quân đoàn Hổ Uy Lạc Chấn Thiên đó, đã biết chưa? Các ngươi đi tơi Anh

Thạch Thành, như vậy là tới địa bàn của phu nhân rồi.

Trong

lòng Phó Thư Bảo đã hiểu rõ. Thảo nào lại hoành tráng thế, hóa ra là con gái Thanh Dật Vương Tước, bà xã của Lạc Dương, con trai Lạc Chấn Thiên. Quý phụ này đúng là có thân phận, thảo nào mà coi thường người dân.

- Tiểu dân biết rồi. Tiểu dân và vợ mang lều đi ngay thôi.

Phó Thư Bảo cũng không nói nhiều, lập tức bảo Hồ Nguyệt Thiền dời lều

đi. Hai người mang lều ra nơi cách đó năm mươi thước mới dựng lại, sau

đó lại nhóm lửa.

Đám lều trướng hoa lệ được đám kỵ binh và nữ thị vệ dựng lên rất nhanh. Bãi đất trống lúc trước cũng được nhóm một

đống lửa lớn. Tiếng cười nói của mấy nữ thị vệ truyền ra xa, tràn đầy ý

vị của cuộc vui dã ngoại. Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền sau khi dời lều đi, không có ai tới làm phiền bọn họ nữa. Hai người cũng yên tĩnh lại.

- Phó đại ca, vừa rồi ta rất sợ ngươi không nhịn được mà ra tay với đám quan quân đó chứ.

Nhớ lại cảnh vừa rồi, Hồ Nguyệt Thiền dường như còn hơi sợ. Ngay lúc

đó, nếu ra tay thì Phó Thư Bảo đánh không thắng nhiều người là một

chuyện, quan trọng là khẳng định sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch lấy Vô Căn

Thủy Phách sau này.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Ta

cũng không phải trẻ con ba tuổi, không chịu nổi chút uất ức. Hiện giờ

cho bọn họ ra vẻ. Sẽ có một ngày ta để hắn quỳ xuống trước mặt mà cầu

xin ta.

Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng kỳ quái, trông rất quỷ dị.

Chỉ một tên Dương Mộc, dù có thúc ngựa cũng không đuổi kịp Tú Cát và La Kiệt. Tú Cát và La Kiệt trước mặt hắn cũng ngang ngạnh, nhưng cuối cùng giờ một người hài cốt không còn, một người đang phơi nắng làm nô lệ. Mà trước đó, trước mặt Tú Cát và La Kiệt, hắn cũng đã từng phải nhẫn nhịn.

Rắn mãng xà thấy rõ thật ra cũng không đáng sợ. Đáng sợ nhất chính là

rắn độc trốn trong lùm cây bụi cỏ, cắn một cái có thể mất mạng ngươi.

Phó Thư Bảo cũng không phải là mãng xà. Hắn là rắn độc.

- Giờ chúng ta phải làm gì đây?

Hồ Nguyệt Thiền hỏi.[

Phó Thư Bảo suy nghĩ một chút mới nói:

- Muốn đi đến Tây Bá Lợi Tư Sơn thì phải qua Anh Thạch Thành và cửa

khẩu Anh Thạch Thành. Tổ chức tình báo của ta đã sớm có cơ sở ở đó. Cửa

khẩu Anh Thạch Thành rất nghiêm mật, nộp thuế mới qua cửa được. Ở khu

vực phụ cận, quân đoàn Hổ Uy ngày nào cũng đều tuần tra. Phàm là thương

nhân muốn trốn thuế đều bị bắt nhốt vào đại lao.

Hồ Nguyệt Thiền nói:

- Chỉ cần chúng ta cứ trung thực nộp thuế, qua cửa thì không có vấn đề gì rồi.

Phó Thư Bảo nói:

- Đến lúc đó hãy tính. Chúng ta vào lều nghỉ ngơi đi.

Hồ Nguyệt Thiền phì một tiếng:

- Ngươi đùa gì thế? Sao chúng ta ngủ trong một lều được? Trước kia

không phải ngươi đều ngủ cạnh đống lửa, ta ngủ trong lều sao?

Phó Thư Bảo cười nói:

- Tình huống hôm nay hơi đặc thù. Trước mặt tên quan quân kia ta đã nói chúng ta là vợ chồng rồi. Làm gì có chuyện bà xã ngủ trong lều, ông xã

ngủ bên ngoài chứ. Ngươi chịu khó một chút, chấp nhận một đêm nhé.

Hồ Nguyệt Thiền mím mím môi, trong lòng rất không tình nguyện nhưng

cũng chẳng có cách nào khác. Chia ra ngủ thì sẽ khiến Tú Chi kia hoài

nghi, gây phiền hà không cần thiết. Ngủ cùng nhau thì nàng lại cảm thấy

thiệt thòi quá, hơn nữa không thể xác định cái tên Phó Thư Bảo này có

nghiêm chỉnh không, rất là mâu thuẫn.

Tốt xấu gì cũng là ngủ

cùng lều, Phó Thư Bảo chọn vị trí bên trái, Hồ Nguyệt Thiền ngủ bên

phải. Hai người ngủ trên một cái giường lớn, đầy mùi vị vợ chồng.

- Nằm sang bên kia một chút đi. Mông ngươi không được đẩy về phía ta...

- Phó Thư Bảo, ngươi còn động tay động chân, ta sẽ lấy dao cắt thứ đó của ngươi đấy!

- Hắc, chính ngươi tựa vào nó, còn quản nó làm gì?

-...

Thân thể mềm mại như nhuyễn ngọc, hơi thở như hoa lan, lại còn cảm giác ấm át, da thịt mềm mại tiếp xúc. Sự tuyệt diệu, vui vẻ đều ở trong đó

cả. Nhìn vẻ xấu hổ khó chịu, không còn cách nào khác của Hồ Nguyệt

Thiền, Phó Thư Bảo cảm thấy vô cùng sảng khoái, bởi thế lại càng ra tay

mạnh hơn.

Ban đầu Hồ Nguyệt Thiền còn muốn tránh nhưng đến

lúc bị ăn đậu hủ trên người quá nhiều, nàng cũng bắt đầu tê dại, chỉ

tránh né tượng trưng với hắn một chút thôi. Phần lớn thời gian nàng đều

để mặc hắn ăn đậu hủ hết.

Vui đùa một lúc, tay chân xơi đậu hủ chán rồi, Phó Thư Bảo cũng dừng lại, không thiếp đi mà im lặng bắt đầu tự hỏi.

Hắn tự hỏi về vấn đề tu luyện Nguyên Nhất Chiến Kỹ, Nộ Quyền Thức.

Từ khi có được Nguyên Nhất Chiến Kỹ, Phó Thư Bảo liền bắt đầu tu luyện

thức thứ nhất Nộ Quyền Thức. Cho tới nay đã qua nửa tháng, hắn đã nghiền ngẫm được một phần tư mười hai loại biến hóa của Nộ Quyền Thức, cũng là ba loại biến hóa rồi. Nhưng còn chín loại biến hóa hắn chưa hiểu rõ.

Hơn nữa hắn nghiền ngẫm và tu luyện cũng chỉ có thể làm được cho giống

hình dáng mà không được cốt thủy.

Mười hai loại biến hóa của

Nộ Quyền Thức Nguyên Nhất Chiến Kỹ lần lượt là Nộ, Khoái, Chuẩn, Ngoan,

Triền, Tiệt, Oanh, Ảnh, Mị, Dẫn, Đáng, Sát. Mười hai loại biến hóa đó

bao quát tinh túy quyền pháp của trăm nhà, không chỗ nào không là tinh

túy. Thế nên tu luyện Nộ Quyền Thức thì không cần tu luyện quyền pháp

trong thiên hạ nữa. Bởi căn bản không có quyền pháp nào vượt qua nổi nó. Nói như vậy cũng hơi quá. Trong vũ trụ mênh mông, có thể rất nhiều kỳ

nhân dị sĩ, người lợi hại hơn Nguyên Nhất Thiên Tôn khẳng định là có

nhưng cuối cùng Nguyên Nhất Chiến Kỹ vẫn là một loại chiến kỹ lợi hại

phi thường. Nếu như coi các kỹ năng chiến đấu như một kim tự tháp thì

không nghi ngờ gì nữa, nó chính là một tấm đá trên đỉnh của nó.

Mười hai loại biến hóa, Phó Thư Bảo đã lĩnh ngộ được ba loại là Nộ,

Khoái, Chuẩn, còn lại chín loại. Chẳng qua lĩnh ngộ tới đây, hắn cũng

không vội vàng học tập nhiều hơn mà chuẩn bị nắm bắt thành thạo ba loại

biến hóa đầu, sau đó mới tiếp tục học tập dung hợp.

- Nộ biến hóa ta quen thuộc nhất, cũng đã thử nghiệm uy lực của nó rồi. Nhưng hai loại Khoái và Chuẩn thì chưa giải thích rõ. Dựa theo quyền phép, nhanh

như bôn lôi thiểm điện, chuẩn như lấy đồ trong túi... Nhìn như đơn giản

nhưng muốn làm được đâu có dễ dàng chứ?

Tự hỏi một phen, khóe miệng Phó Thư Bảo lộ ra một tia cười khổ.

Động tác của con người dù nhanh thì làm sao có thể nhanh như sấm sét được chứ?

Trong khi chiến đấu, địch thủ khẳng định sẽ không đứng yên cho mà đánh. Hắn vận động, vậy thì làm sao tính là lấy đồ trong túi được?

Mọi thứ đều như đã được giải thích nhưng lại không làm được. Cảm thụ

trong lòng giống như ngắm trong dưới nước, thấy mà không mò được.

- Hoặc là vốn ta bị Thiết Sa Quyền ảnh hưởng quá sâu, muốn dùng uy lực

lớn nhất đột phá phòng ngự của đối phương, khi ra quyền cơ thể có động

tác quá lớn, quỹ tích vận hành của cánh tay quá dài... Như vậy nếu ta bỏ quan niệm cũ này đi, thử đánh ra quyền nhanh, ngắn thì sao? Đúng là như vậy!

Bên trên giường lớn, linh cảm bộc phát, Phó Thư Bảo đột nhiên nắm quyền, đánh thẳng lên chăn mền.

Cho bông bay lên toàn bộ, rơi xuống bên dưới.

Hồ Nguyệt Thiền đang buồn ngủ mông lung hô lên kinh hãi một tiếng, vội

vàng ngồi dậy, trong tay đúng là cầm một cái kéo, chuẩn bị cắt rơi thứ

kia của Phó Thư Bảo.

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

- Ngủ đi. Ta không muốn làm gì cả.

Phó Thư Bảo cười cười, ánh mắt rơi lên người Hồ Nguyệt Thiền, lại tra

xét một hồi. Da thịt bộc lộ ra một mảng tuyết trắng lớn, hấp dẫn người

khác. Nàng đang lo lắng che ngực, như thế lại càng làm hai bầu ngực lớn

bị ép mà lộ rõ hơn. Sườn núi dựng đứng, khe sâu hun hút, lại còn có hai

hạt anh đào nổi lên. Tóm lại, đây lại một thân thể nữ tử cực kỳ quyễn

rũ. Trên người Hồ Nguyệt Thiền không có chỗ nào là không hấp dẫn trí

mạng cả.

- Ngủ thì ngủ. Nếu ngươi dám giở trò nữa thì ta sẽ không khách sáo đâu.

Hồ Nguyệt Thiền núi. Nàng cũng biết uy hiếp như vậy căn bản là không có giá trị.

Ánh mắt Phó Thư Bảo hạ xuống cặp mông đẫy đà của Hồ Nguyệt Thiền, trong lòng thầm than thở:

- Đúng rồi. Nguyệt Thiền cô nương. Lần đầu chúng ta gặp mặt, ngươi lại

rất thoải mái lớn mất, còn dùng huyễn thuật dụ dỗ ta. Lúc này chưa qua

bao lâu, sao ngươi lại biến thành như xử nữ, xấu hổ phòng ngừa ta thế?

- Tình huống không giống ngày đó. Lúc đó ta dùng huyễn thuật bảo vệ

chính mình. Hiện giờ ta không cần làm vậy nữa... Ta nói thực cho ngươi

biết, nữ tử Hồ Tộc chúng ta không phải là loại dâm tiện như các ngươi

nghĩ, thấy nam nhân là muốn dụ dỗ đâu. Trái tim của chúng ta so với thục nữ còn nghiêm chỉnh hơn. Bây giờ ta ngủ cùng giường với ngươi đã là

nhẫn nhịn rất nhiều rồi. Ngươi đừng có được voi đòi tiên. Hừ.

- Hồ ly tinh mà lại còn nghiêm chỉnh hơn cả thục nữ à?

Phó Thư Bảo cảm thấy như hắn vừa mới nghe được chuyện hoang đường nhất

từ khi chào đời tới nay, so với việc nhìn mặt trời mọc đằng tây còn ngạc nhiên hơn.

Hồ Nguyệt Thiền kéo chăn mền lên, đắp lên người,

vẫn nắm chủy thủ như cũ, cảnh giác sợ nam nhân cạnh mình có hành động gì đó.

Có thể khẳng định là chỉ cần nàng đồng ý, đơn giản một

ánh mắt hay một động tác quyến rũ, nàng sẽ liền biến thành hồ ly tinh

như trong tưởng tượng của Phó Thư Bảo ngay.

Trong lều vừa

bình tĩnh được, Phó Thư Bảo lại không luyện quyền trên giường nữa, chỉ

im lặng tự hỏi về yếu nghĩa của Nộ Quyền Thức