Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 308: Thụ lâm đàm

Anh Thạch Thành là biên giới với La Tư Quốc, là trọng điểm của nhà

binh, cũng là cửa khẩu giao thương với La Tư Quốc. Năm nào Tú Quốc cũng

cứ trọng binh trấn thủ tại Anh Thạch Thành. Cho nên Anh Thạch Thành là

một nơi có thương nghiệp phồn hoa và trọng binh đóng giữ, là một địa

phương quan trọng phi thường.

Theo di chiếu của tiên hoàng,

Anh Thạch Thành phồn hoa này là đất phong của Tú Lý. Nhưng nó lại bị

Thanh Dật Vương Tước khống chế. Điều này đúng là một chuyện trào phúng

đối với hắn chứ không còn nghi ngờ gì nữa.

Đóng quân tại Anh

Thạch Thành là quân đoàn Hổ Uy có nhân số mười vạn, trong đó cấp tướng

đã có năm trăm người. Hơn chín ngàn Lực Sĩ tu vi bất đồng, chín vạn tinh binh, mười Luyện Lực Sĩ. Quân đoàn trưởng Lạc Chấn Thiên có tu vi lực

lượng đạt tới cảnh giới Vĩnh Hằng Lực tầng hai. Thực lực như vậy thật sự là mạnh mẽ phi thường.

Ngoài mười vạn quân đoàn Hổ Uy ra,

Anh Thạch Thành còn có thành vệ quân nhân số năm ngàn, chịu sự thống

lĩnh của thành chủ Lạc Dương. Chẳng qua Lạc Dương chính là con trai của

Lạc Chấn Thiên, đều là người một nhà cả.

Anh Thạch Thành nằm ở phía tây bắc, bốn mùa trong năm thì có hai mùa thu đông là có băng

tuyết bao phủ, cho nên còn có cái tên là Băng Tuyết Thành. Thương nhân

nội địa vận chuyển da và bông tới Anh Thạch Thành là có thể bán được giá cao. Mà thương nhân La Tư Quốc đều tới Anh Thạch Thành mới da và bông,

cũng vận chuyển về nước. Thuế giao dịch và thuế qua cửa khẩu chính là

nguồn thu lớn nhất của Anh Thạch Thành.

Ra khỏi Anh Thạch

Thành, đi về hướng La Tư Quốc năm mươi dặm là địa phương phi quân sự của hai nước. Nơi đó là một địa phương hàng năm băng tuyết bao trùm, tên là Tây Bá Lợi Tư Sơn. Địa phương đó chính là nơi Phó Thư Bảo lần này phải

tới.

Hồ Nguyệt Thiền chỉ nói đại khái là ở Tây Bá Lợi Tư Sơn, còn chưa tiết lộ vị trí cụ thể. Chẳng qua Phó Thư Bảo dựa vào điểm đặc

thù của nơi này, đó là địa phương quanh năm tuyết phủ nên đoán hơn phân

nửa nơi này có liên quan tới linh tài cực phẩm thủy Nguyên Tố, Vô Căn

Thủy Phách rồi.

Vô Căn Thủy Phách là cái tên Hồ Nguyệt Thiền cho Phó Thư Bảo biết.

Đi một đường tới, Phó Thư Bảo cũng không bối rối, ban ngày cưỡi ngựa, buổi tối tu luyện và nghỉ ngơi.

Tu vi lực lượng tiến vào Luyện Lực Sĩ cảnh giới tầng một, tinh lực và

thể lực của hắn cũng đều tăng lên. Thời gian nghỉ ngơi ban đêm chỉ cần

bốn giờ là đủ rồi. Những thời gian còn lại, phần lớn hắn dùng để tu

luyện lực lượng với Thạch hạch Linh vẫn thạch, một phần dùng để tu luyện Nguyên Nhất Chiến Kỹ.

Thời gian nửa tháng trôi qua trong

chớp mắt. Còn chưa tới Anh Thạch Thành nhưng những nơi bọn họ đi qua đã

rất phồn hoa. Thôn trang giàu có, đường rộng rãi, thổ địa phì nhiêu tươi đẹp. Nơi này đúng là hoàn toàn khác biệt với Hậu Thổ Thành hoang lương. Hiển nhiên Anh Thạch Thành càng lúc càng gần rồi.

Một đêm nọ, Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền đang nghỉ tạm trong một khu rừng, chờ đợi tới sáng mai lại lên đường.

Dựng xong hai cái lều, đốt một đống lửa, nhìn Hồ Nguyệt Thiền đang nấu bữa tối, Phó Thư Bảo không khỏi cười nói:

- Nguyệt Thiền cô nương, xem ra chúng ta sắp tới địa giới Anh Thạch

Thành rồi. Ngươi vẫn không có ý định cho ta biết nhiều nội dung hơn sao?

Vừa nấu đồ ăn bên đống lưa, Hồ Nguyệt Thiền vừa quay lại, cười thản nhiên:

- Ngươi muốn biết cái gì?

Phó Thư Bảo nói:

- Ví dụ như vị trí cụ thể của Vô Căn Thủy Phách tại Tây Bá Lợi Tư Sơn.

Còn nữa, Vô Căn Thủy Phách cuối cùng là thứ gì, có phải là dạng nhân sâm như Viêm Hỏa Linh Tham hay không? Còn nữa, cần phải dùng tài liệu gì,

ví dụ như hồ nữ âm ti của ngươi lần trước chẳng hạn. Hiểu rõ mọi việc

thì ta mới có chuẩn bị chứ.

Hồ Nguyệt Thiền phì nhẹ một tiếng.

- Đừng có nhắc tới hồ nữ âm ti nữa. Nhắc tới chuyện đó, ta lại...

Sắc mặt nàng liền đỏ bừng, dưới ánh lửa trông quyến rũ động lòng người.

Trong lòng Phó Thư Bảo vui vẻ:

- Như vậy thì cho ta biết trước đi.

Hồ Nguyệt Thiền than thở một tiếng:

- Những thứ này đều là do tộc trưởng dặn trước khi đi, tới nơi đó mới

có thể cho ngươi biết. Không phải là hắn không tin tưởng ngươi nhưng sợ

ngươi lắm kẻ thù, chẳng may mà bị kẻ thù của ngươi bắt được, dùng cực

hình tra khảo, ngươi nói hết ra thì xong. Phải biết rằng linh tài cực

phẩm này đối với Hồ Tộc chúng ta vô cùng quan trọng, không được phép có

nửa điểm sai sót.

Phó Thư Bảo nhún nhún vai:

- Được rồi, ta không hỏi nữa. Ta cũng hiểu chỗ khó xử của các ngươi.

Một số thứ có liên quan tới vận mệnh Hồ Tộc, Hoàng Hồ Minh hiển nhiên

phải sắp xếp như vậy. Đổi lại là hắn hắn cũng sẽ làm như thế.

Lúc này Hồ Nguyệt Thiền lại nói.

- Chẳng qua ta tin tưởng vào năng lực của ngươi. Ta sẽ nói trước cho ngươi biết.

- Hả?

Trong lòng cảm thấy một tia cảm động vì được tín nhiệm, Phó Thư Bảo

liền đi đến cạnh Hồ Nguyệt Thiền, đặt mông ngồi xuống bên người nàng.

Lườm Phó Thư Bảo một cái, Hồ Nguyệt Thiền lúc này mới nói:

- Chúng ta cần đi đến một hàn đàm cực lạnh trong vực thẳm của Tây Bá

Lợi Tư Sơn. Vô Căn Thủy Phách ở ngay trong hàn đàm đó. Muốn lấy nó cũng

rất phiền toái, khó khăn tuyệt đối không kém khi chúng ta lấy Viêm Hỏa

Linh Tham chút nào. Bởi vì hàn đàm kia là Nhược Thủy Hàn Đàm, sâu không

thấy đáy, lông ngỗng cũng phải chìm. Hơn nữa nhiệt độ nước thấp phi

thường, không cẩn thận là có thể bị đông cứng mà chết, nhưng lại không

bị kết thành băng.

- Như vậy thì thật sự là phiền toái rồi.

Lông mày Phó Thư Bảo hơi nhíu lại.

- Nhưng ta cũng đã có chuẩn bị rồi, đến lúc đó sẽ cho ngươi biết. Cũng

phải đề phòng ngươi được voi đòi tiên, muốn hỏi hết mọi chuyện.

Phó Thư Bảo nghĩ tới chuyện hồ nữ âm ti. Giờ phút này phản ứng kỳ quái

của Hồ Nguyệt Thiền khiến hắn không nhịn được mà đoán già đoán non. Cái

gọi là chuẩn bị của nàng nhất định có liên quan tới thứ kia. Nếu không

thì nàng đã thoải mái nói rồi. Nhưng nếu đã thế thì hắn cũng thật sự xấu hổ mà hỏi sâu hơn, chỉ hỏi:

- Vậy nói cho ta biết, Vô Căn Thủy Phách kia có dạng thế nào?

Hồ Nguyệt Thiền đáp:

- Ta cũng chưa từng thấy nó, nhưng tộc trưởng cho ta một câu miêu tả,

đó là không phải nước, không phải băng, hư nhược vô vật, biến hóa vô

hình, gặp hỏa thì hiện.

Mười sáu chữ này, bốn câu đầu miêu tả mơ hồ, Phó Thư Bảo không cách nào tưởng tượng được hình dạng của Vô Căn Thủy Phách là thế nào. Nhưng càng khó có thể tưởng tượng thì hắn lại

càng muốn. Dưới ánh lửa, hắn lâm vào trầm tư. Đống lửa im lặng bùng

cháy, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng lép bép, sau đó yên tĩnh rất nhanh.

- Cơm nấu xong rồi, ăn nhé.

Giọng nói của Hồ Nguyệt Thiền truyền tới, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Nhìn chén cơm thơm ngát bốc khói nghi ngút, những miếng thịt thái rất mỏng, Phó Thư Bảo nhận lấy, hít một hơi rồi cười nói:

- Đúng là thơm thật. Tay nghề nấu nướng của ngươi tốt quá, sau này ai cưới được ngươi nhất định là có khẩu phúc.

Hồ Nguyệt Thiền quyến rũ hờn trách:

- Còn nói linh tinh nữa thì mai ta sẽ không nấu cho ngươi ăn nữa.

- Ha ha ha... Hồ ly tinh còn biết thẹn thùng sao? Thiệt là, ta không nói nữa, ta ăn.

Phó Thư Bảo cúi đầu ăn cơm, khóe mắt lại dạo chơi trên người Hồ Nguyệt

Thiền. Dưới ánh lửa, trên người hồ ly tinh nọ tỏa ra một luồng hấp dẫn

yêu mị rất rõ ràng. Chỉ tùy tiện nhìn một cái là đã có đầy cảm xúc quyến rũ rồi. Tùy tiện một hành động đều tràn ngập vẻ mời gọi, khiến người ta phải tìm tòi bí mật trên người nàng...

Hồ Nguyệt Thiền nhìn thấy khóe mắt của nam nhân đang ăn cơm kia, trong lòng lại có một loạt ý nghĩ khác.

- Cái tên này nhìn lén ta là muốn nhìn lén tới bao giờ Đây? Buổi tối đi ngủ phải cẩn thận một chút...

Ăn xong, Phó Thư Bảo liền kết thúc một lần tu luyện cường hóa bằng

Thạch hạch Linh vẫn thạch, đang chuẩn bị tu luyện một lần Nguyên Nhất

Chiến Kỹ thì bên đường lớn cạnh rừng cây đột nhiên truyền tới tiếng vó

ngựa chạy nhanh. Còn chưa tới trước rừng cây đã có tiếng cười vô cùng

trong trẻo của một đám cô nương truyền tới.