Chú ý đến Tiểu Huỳnh núp trong đám người, Phù Dao cau mày hỏi: "Sao nơi này lại có phụ nữ?"
Tuy giọng điệu không nóng nảy, nhưng Phù Dao cũng chẳng có thiện ý gì, Tiểu Huỳnh nghe vậy bèn cúi đầu. Tạ Liên nói: "Muội ấy sợ xảy ra chuyện nên lên đây xem thử."
Phù Dao hỏi người khác: "Các ngươi lên đây chung với Tiểu Huỳnh sao?"
Thoạt đầu mọi người ngần ngừ do dự, sau đó mới nói: "Không nhớ." "Không biết." "Không đúng, lúc bọn ta lên đây đâu có nàng đi theo!" "Nói chung ta không thấy." "Ta cũng không thấy."
Tiểu Huỳnh vội nói: "Bởi vì ta lén lút đi theo..." Gã thanh niên lập tức xen mồm: "Tại sao phải lén lút đi theo? Có phải ngươi chột dạ không? Có phải ngươi là Quỷ tân lang giả trang không?"
Tiểu Huỳnh tức khắc trống một mảng lớn, nàng luýnh quýnh xua tay, nói: "Không phải... không phải, ta là Tiểu Huỳnh, ta là thật mà!" Nàng nói với Tạ Liên: "Công tử, khi nãy chúng ta mới vừa gặp nhau đó! Muội tô son cho huynh, còn trang điểm cho huynh nữa..."
Tạ Liên: "......"
Tất cả mọi người dời mắt sang nhìn Tạ Liên chòng chọc, có người bắt đầu bàn tán xôn xao, y loáng thoáng nghe được nào "sở thích khác người thường", nào "không thể tin nổi" này nọ lọ chai, bèn ho hai tiếng, nói: "Cái này là nhiệm vụ yêu cầu, nhiệm vụ yêu cầu thôi. Nam Phong Phù Dao, các ngươi..."
Vừa quay đầu qua, bấy giờ Tạ Liên mới phát hiện Nam Phong và Phù Dao vẫn đang nhìn mình bằng ánh mắt quái dị, đã thế chân còn cố gắng kiềm chế không kéo dãn khoảng cách với mình.
Bị Nam Phong và Phù Dao nhìn đến mức cả người nổi da gà, Tạ Liên nói: "... Các ngươi có gì muốn nói không."
Y nào hay biết, bút trang điểm của con gái là thứ quỷ phủ thần công nhường nào (quỷ phủ thần công = tài nghệ điêu luyện sắc sảo), cứ thế sửa đôi mày rậm của y thành mày thanh mi tú*, đôi má như thoa phấn trắng, môi tô son đỏ thẫm. Nếu Tạ Liên không mở miệng thì chẳng khác nào một đại cô nương xinh đẹp thùy mị nết na, khiến cho Nam Phong và Phù Dao nhìn y mà trong lòng chấn động, không thể tin nổi, hoài nghi cuộc đời, cả người mất tự nhiên. Mặt thì vẫn là gương mặt đó, nhưng giờ đây hoàn toàn chẳng biết rốt cuộc mình đang nói chuyện với ai. Phù Dao hỏi Nam Phong: "Ngươi có gì muốn nói không kìa."
*Nguyên văn "Tu mi hóa tú mi": "Tu mi" là chỉ đôi lông mày rậm của người đàn ông, "tú mi" là lông mày thanh tú mảnh khảnh của người con gái.
*Đại cô nương: ý chỉ những cô gái thành niên chưa lấy chồng hoặc trưởng nữ trong nhà.
Nam Phong lập tức lắc đầu: "Ta không có gì muốn nói hết."
"......" Tạ Liên nói, "Thôi các ngươi cứ nói gì đi."
Lúc này, đám người nhao nhao: "Ớ? Đây là miếu Minh Quang hả?" "Trong ngọn núi này thế mà lại có miếu Minh Quang? Lạ thật, ta chưa từng thấy bao giờ."
Mọi người lũ lượt nhìn lên rồi tỏ ra kinh ngạc. Đột nhiên, Tạ Liên nói: "Đúng vậy, là miếu Minh Quang."
Nghe ra giọng điệu y khác thường, Nam Phong hỏi: "Sao thế?"
Tạ Liên nói: "Rõ ràng phía Bắc là địa bàn của Minh Quang tướng quân, nhang đèn của hắn không phải không thịnh vượng, pháp lực cũng không phải không mạnh, thế nhưng tại sao dưới chân núi Dữ Quân chỉ có miếu Nam Dương?"
Vị quan lão gia kia cầu khấn Thần Võ Đại Đế, thật ra cũng dễ hiểu thôi, bởi vì Thần Võ Đại Đế chính là Võ Thần đệ nhất ngàn năm, địa vị cao hơn Minh Quang tướng quân, hiển nhiên cầu người càng mạnh càng đáng tin. Còn địa vị của Minh Quang tướng quân và Nam Dương tướng quân ngang hàng nhau, không kém cạnh bao nhiêu, nếu thật sự phải nói, vị Minh Quang tướng quân này có tận chín ngàn đạo quán, nhiều hơn Nam Dương một ngàn, quả thật nghĩ mãi không hiểu tại sao người dân nơi này phải bỏ gần tìm xa. Tạ Liên nói tiếp: "Theo lý thuyết, cho dù miếu Minh Quang nằm trong núi Dữ Quân bị Quỷ tân lang chiếm ổ, người ngoài không tìm được nó, nhưng rõ ràng có thể xây thêm một gian Minh Quang miếu nữa mà, tại sao lại xây miếu của Võ Thần khác?"
Phù Dao đã hiểu, nói: "Chắc chắn còn nguyên nhân khác."
Tạ Liên nói: "Đúng vậy, chắc chắn còn nguyên nhân khác khiến cho người dân sống tại khu vực núi Dữ Quân chọn cách không xây thêm miếu Minh Quang nào nữa. Các ngươi ai cho ta mượn chút pháp lực đi, e là ta phải đi hỏi thử..."
Lúc này, có người hét lên: "Nhiều tân nương quá vậy!"
Vừa nghe tiếng hét này truyền đến từ trong miếu, Tạ Liên quay phắt người lại. Y bảo đám người đó ở yên trên mảnh đất trống trước miếu, thế mà bọn họ lại bỏ ngoài tai, chạy vào trong miếu!
Nam Phong quát to: "Tình hình nguy hiểm, đừng chạy lung tung!"
Gã thanh niên kia lại nói: "Anh em đừng nghe lời chúng nó, chúng nó không dám đụng vào chúng ta đâu! Chúng ta là dân lành, chúng nó dám giết thật sao? Anh em xông lên đi, xông lên xông lên!"
Chắc mẩm ba người kia không dám chặn đánh bên mình thật, gã thanh niên bắt đầu chẳng kiêng nể ai. Đốt ngón tay của Nam Phong kêu rôm rốp, xem ra đang cố nhịn không mắng, nhưng thân là Võ Quan ở điện Nam Dương, Nam Phong thật sự không thể tùy tiện đánh gãy tay chân của người phàm nào, nếu để thần quan giám sát phát hiện rồi đi tố cáo thì coi như xong.
Gã thanh niên lại "khục khục" cười khẩy: "Đừng tưởng ta không nhìn ra các ngươi có ý đồ gì. Muốn lừa bọn ta đứng yên để độc chiếm công lao, một mình đi lấy tiền thưởng phải không?"
Thấy gã kích động như thế, hơn phân nửa số người cũng bắt đầu rục rịch, theo gã chạy vào trong miếu. Phù Dao phất tay áo, hờ hững nói: "Tùy bọn chúng đi, bọn điêu dân này." Thái độ khinh ghét cùng cực, chẳng muốn quan tâm, mà trong miếu Minh Quang lại vang lên một tiếng hét thảm: "Mấy người này chết hết rồi!"
Gã thanh niên cũng kinh hãi, nói: "Chết hết rồi sao?!" "Chết hết rồi sao!" "Lạ quá, sao tân nương này trông như đã chết mấy chục năm mà xác vẫn chưa thối rữa" Chẳng mấy chốc, gã lại nghĩ thoáng ngay: "Chết rồi cũng không sao, vận chuyển thi thể của tân nương xuống núi, người nhà các nàng lại chẳng bỏ tiền ra mua à?"
Ánh mắt Tạ Liên từ từ sa sầm, còn đám người kia nghĩ vậy cũng thấy rất có lý. Có kẻ thổn thức, có kẻ lầm bầm, có kẻ lại bắt đầu phấn khởi. Tạ Liên đứng ở cửa miếu, nói: "Các vị nên ra ngoài trước thì hơn. Sau điện quanh năm không gió, thi khí (mùi thi thể) ngưng đọng, người thường hít vào cơ thể sẽ xảy ra chuyện đấy."
Lời này nghe rất chí lý, đám thôn dân đang phân vân không biết có nên nghe không, Tiểu Huỳnh líu ríu nói: "Mọi người đừng như vậy được không? Nơi này nguy hiểm thế mà, hay là trước tiên cứ nghe lời vị công tử này, ra ngoài ngồi yên đi..."
Nhưng đám người kia ngay cả lời của ba người bên Tạ Liên nói còn không nghe, đời nào chịu nghe lời Tiểu Huỳnh? Chẳng ai thèm quan tâm, Tiểu Huỳnh cũng không nổi giận mà tiếp tục nói thêm vài lần. Gã thanh niên kia còn chỉ dẫn: "Anh em mau chọn thi thể còn tươi, thi thể cũ quá chẳng biết người nhà các nàng còn sống trên đời không, đỡ phải tốn công vác xuống." Đã thế còn có vài người khen gã thông minh nhanh trí.
Tạ Liên nghe mà dở khóc dở cười, thấy có kẻ động tay động chân, y bèn nói: "Đừng vén khăn voan! Khăn voan đó có thể ngăn cách thi khí và dương khí, các ngươi đông người dương khí quá mạnh, nếu để chúng nó hút vào, khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện."
Tiếc rằng vì muốn chọn thi thể còn tươi, đám người kia đã sớm vén gần hết khăn voan. Tạ Liên và Nam Phong đi tới cửa nhìn nhau rồi lắc đầu, biết mình không ngăn được đám người đó, suy cho cùng cũng không thể đánh bọn họ phun máu mồm nằm ngay đơ được, ngộ nhỡ lát nữa xảy ra chuyện làm sao bọn họ chạy trốn đây? Cả hai đều bất đắc dĩ không thôi. Bấy giờ, có một gã vén khăn voan của một tân nương, nói: "Mẹ cha ơi, cô gái này đẹp quá đi mất!"
Mọi người nhao nhao vây quanh đây, nói: "Cửa còn chưa qua mà chết thế này thật đáng tiếc." "Quần áo hơi rách một chút, nhưng tính ra cô này đẹp nhất!"
Có lẽ vừa chết chưa bao lâu, da thịt trên mặt tân nương này vẫn còn rất đàn hồi. Có kẻ hỏi: "Dám sờ vài cái không?" Gã thanh niên nói: "Mắc mớ gì không dám?" Nói đoạn nhéo má thi thể nọ mấy cái, chỉ cảm thấy trơn mịn đến mức khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn. Gã còn muốn sờ tiếp, Tạ Liên thật sự không nhìn nổi nữa, đang định ngăn lại thì Tiểu Huỳnh đã nhào đến, nói: "Đừng làm vậy mà!"
Gã thanh niên trở tay hất nàng ra: "Đừng cản trở đại lão gia làm việc!"
Tiểu Huỳnh lại bò dậy, nói: "Các huynh làm vậy sẽ bị trời phạt đó!"
Gã thanh niên nổi cáu, mắng: "Mẹ kiếp, cái con xấu xí này đúng là đã xấu còn lắm chuyện!"
Gã mắng xong lại muốn đá người, Tạ Liên dùng một tay nâng sau cổ Tiểu Huỳnh, nhẹ nhàng nhấc nàng ra. Nào ngờ chỉ nghe "cốp" một tiếng, gã thanh niên hét toáng lên, mắng: "Kẻ nào đập ta thế!"
Tạ Liên ngoảnh lại nhìn, gã thanh niên thế mà lại tét đầu chảy máu, đầu gã bị đập rách một lỗ lớn, dưới đất là một hòn đá dính máu. Tiểu Huỳnh sửng sốt, vội nói: "Xin lỗi xin lỗi, ta... ta sợ quá, lỡ tay ném..."
Nhưng cho dù nàng giành thừa nhận cũng chẳng có ai tin, bởi vì phương hướng sai hoàn toàn. Hòn đá này ném vào từ ngoài một ô cửa sổ sau lưng gã thanh niên, khi nãy gã thanh niên rú lên, mọi người bèn nhìn sang hướng đó, đúng lúc nhìn thấy một bóng người xẹt qua ngoài cửa sổ.
Gã thanh niên kêu ré lên: "Là nó! Là thằng xấu xí mặt quấn băng vải đó!"
Tạ Liên nhét Tiểu Huỳnh vào tay Nam Phong, bước lên hai bước, tay phải chống nhẹ lên cửa sổ, lật người nhảy qua, đuổi vào trong rừng cây. Mặt khác, có vài kẻ gan to muốn lấy tiền thưởng cũng nhảy khỏi cửa sổ theo Tạ Liên, song lúc đuổi đến rìa rừng, Tạ Liên bỗng ngửi được một luồng mùi máu tanh, lập tức cảm thấy không ổn, trong lòng nổi lên cảnh giác, bất chợt dừng bước, nói: "Đừng vào đó!"
Y đã lên tiếng nhắc nhở, đám người kia lại nghĩ thầm ngươi không đuổi thì ta đuổi, chân vẫn không ngừng, chạy thẳng vào rừng cây. Những người vốn dĩ tụ tập trong miếu cũng lao đến, thấy Tạ Liên đứng bên rìa rừng, người nào gan không lớn cũng qua đứng vây xem. Không lâu sau, chỉ nghe vài tiếng kêu thảm thiết, vài bóng đen loạng choạng đi ra từ rừng cây, chính là những gã khi nãy dẫn đầu xông vào. Mấy bóng đen này lảo đảo đi ra khỏi rừng cây, đi đến dưới ánh trăng, mọi người vừa nhìn, nhất thời sợ mất hồn vía.
Lúc vào còn là người sống, sao lúc ra lại biến thành người máu?
Từ mặt mũi đến quần áo trên người những gã đó đều loang lổ vết máu, máu tuôn như suối. Nếu một người chảy nhiều máu như thế, chắc chắn không thể sống được. Vậy mà bọn gã vẫn đang bước từng bước một về hướng này, mọi người sợ đến mức đồng loạt lùi ra sau, lùi mãi đến sau lưng Tạ Liên, Tạ Liên nhấc tay, nói: "Bình tĩnh đi. Máu không phải của bọn họ."
Quả nhiên, những gã kia nói: "Đúng đó! Máu không phải của bọn ta, là của... là của..."
Mặt mày bê bết máu cũng không giấu được vẻ hoảng sợ cực độ trên mặt bọn gã, những người còn lại nhìn vào trong rừng theo ánh mắt của bọn gã. Trời tối như mực, không thấy rõ rốt cuộc trong rừng có cái gì, Tạ Liên cầm lấy một cây đuốc, bước lên vài bước, giơ đuốc thăm dò phía trước. Trong bóng đêm, có thứ gì đó nhỏ giọt lên cây đuốc, phát ra tiếng vang "xì xì". Tạ Liên nhìn thoáng qua cây đuốc, đoạn dời tầm mắt lên trên, ngây ngẩn chốc lát rồi nâng tay ném cây đuốc đi.
Tuy cây đuốc bị ném lên chỉ rọi sáng bầu trời trong chớp mắt, tất cả mọi người vẫn thấy rõ phía trên rừng cây có cái gì.
Tóc đen dài ngoằng, mặt mày trắng toát, quần áo Võ Quan rách rưới, cùng với cánh tay lơ lửng trên không lắc qua lắc lại.
Thi thể của hơn bốn mươi người đàn ông, cao cao thấp thấp, đung đung đưa đưa, treo ngược trên cây. Chẳng biết đống máu tươi đó đã chảy bao lâu mà vẫn chưa khô cạn, cứ rơi tong tỏng, tạo thành cảnh tượng khủng khϊế͙p͙ rừng thi thể treo ngược, mưa máu tí tách.
Mặc dù đám người bên ngoài toàn là đàn ông trai tráng khoẻ mạnh, nhưng đã bao giờ gặp cảnh tượng thế này đâu? Cuối cùng tất cả đều sợ ngây người, lặng ngắt như tờ, mà Nam Phong và Phù Dao qua đây nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt cả hai cũng cứng lại.
Lát sau, Nam Phong nói: "Thanh Quỷ." (Quỷ màu xanh)
Phù Dao nói: "Chính xác, đây là trò mà gã thích nhất."
Nam Phong nói với Tạ Liên: "Đừng qua đó. Nếu là gã thì hơi phiền đấy."
Tạ Liên quay đầu hỏi: "Các ngươi đang nói đến ai?"
Nam Phong đáp: "Một thứ gần Tuyệt."
Tạ Liên buồn bực nói: "Gần Tuyệt là cái gì, gần đạt mức Tuyệt à?"
Phù Dao nói: "Đúng thế. Thanh Quỷ "gần Tuyệt", chính là một Hung vật được Linh Văn điện đánh giá có cảnh giới rất gần "Tuyệt". Gã cực thích trò rừng thi thể treo ngược này, có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy gần xa."
Tạ Liên nghĩ thầm: "Vậy đúng là hơi thừa rồi. Là Tuyệt thì là Tuyệt, không phải thì không phải. Cũng như chỉ tồn tại "phi thăng" và "không phi thăng", làm gì có "gần phi thăng" và "sắp phi thăng", cho thêm chữ "gần" chỉ tổ làm người ta xấu hổ."
Y lại nhớ đến lúc thiếu niên nọ dắt tay mình đi về phía trước, từng có một trận tiếng mưa nện xuống mặt dù. Chẳng lẽ thiếu niên ấy bung dù là vì giúp y che chắn trận mưa máu từ rừng thi thể này? Tạ Liên khẽ "ồ" một tiếng, hai người kia vội hỏi: "Sao vậy?"
Tạ Liên bèn kể sơ việc mình gặp phải một thiếu niên trên kiệu hoa, rồi thiếu niên đó đưa mình đến đây như thế nào. Cuối cùng, Phù Dao nửa tin nửa ngờ nói: "Lúc lên đây, ta đã cảm thấy mê trận trong núi này rất nguy hiểm, hắn cứ tiện tay phá như thế sao?"
Tạ Liên nghĩ thầm: "Căn bản không phải tiện tay, hắn chỉ tùy tiện đạp một cú, chẳng buồn để vào mắt ấy chứ." Ngoài miệng lại nói: "Đúng thế. "Thanh Quỷ" mà các ngươi nói, liệu có phải là thiếu niên đó không?"
Nam Phong ngẫm nghĩ giây lát, nói: "Ta chưa từng gặp Thanh Quỷ nên không nói chắc được. Thiếu niên mà huynh nhìn thấy có đặc trưng gì không?"
Tạ Liên nói: "Bướm bạc."
Khi nãy thấy cảnh rừng thi thể treo ngược, biểu hiện của Nam Phong và Phù Dao có thể nói là bình tĩnh. Song lời này vừa thốt ra, Tạ Liên thấy rõ sắc mặt cả hai tức thì thay đổi.
Phù Dao nói bằng giọng không thể tin nổi: "Huynh nói gì cơ? Bướm bạc? Bướm bạc như thế nào?"
Phát hiện có lẽ mình đã nói lời gì đó không phải chuyện đùa, Tạ Liên đáp: "Vừa như bạc vừa như thủy tinh, không giống vật sống, nhưng mà nhìn đẹp lắm."
Y thấy Nam Phong và Phù Dao nhìn nhau một cái, sắc mặt khó coi tột độ, gần như là phát xanh.
Hồi lâu sau, Phù Dao mới trầm giọng nói: "Đi thôi. Lập tức đi ngay."
Tạ Liên nói: "Quỷ tân lang bên này còn chưa giải quyết, làm sao đi được chứ?"
Phù Dao nói: "Giải quyết?"
Nói đoạn xoay người lại, cười lạnh: "Xem ra huynh nán lại nhân gian thật sự quá lâu rồi. Quỷ tân lang này, cùng lắm chỉ là "Hung". Ngay cả Thanh Quỷ của rừng thi thể treo ngược kia, tuy rằng khiến người ta đau đầu thật đấy, nhưng cũng chỉ là một thứ "gần Tuyệt" mà thôi".
Ngừng một lát, Phù Dao đột nhiên gắt giọng: "Nhưng huynh có biết, chủ nhân của bướm bạc có lai lịch thế nào không?"
Tạ Liên nói thật: "Không."
"......" Phù Dao gượng gạo nói: "Không biết tạm thời cũng không rảnh nói. Tóm lại không phải là thứ mà huynh đối phó được, huynh mau mau về thiên giới mang viện binh đến thì hơn."
Tạ Liên nói: "Vậy ngươi về trước đi."
"Huynh..."
Tạ Liên nói: "Chủ nhân của bướm bạc chưa hề bộc lộ ác ý, mà nếu hắn có giấu ác ý và thật sự đáng sợ như ngươi nói, vài dặm xung quanh núi Dữ Quân e rằng khó thoát khỏi tay hắn, lúc này càng cần có người canh giữ tại đây. Cho nên chi bằng ngươi về trước đi, xem thử có thể giúp ta mang viện binh đến không."
Tạ Liên nhìn ra Phù Dao không muốn ở lại đây đối phó với đống chuyện phiền phức này, nếu đã như vậy tuyệt đối không thể miễn cưỡng. Phù Dao là người dứt khoát thẳng thắn, phẩy tay áo đi ngay, rốt cuộc đi trước một mình thật. Tạ Liên quay sang Nam Phong, đang định mở miệng hỏi kỹ hơn về chuyện thiếu niên nọ, ai ngờ đám người kia lại làm ầm ĩ một trận, có người nói: "Bắt được rồi! Bắt được rồi!"
Lần này Tạ Liên không rảnh hỏi mà nói luôn: "Bắt được cái gì?"
Trong rừng cây lại xuất hiện hai bóng người máu me đầm đìa đi ra, một trong số đó là gã thôn dân, vừa rồi dẫn đầu xông vào rừng cây cũng có gã, gã thế mà không bị rừng thi thể mưa máu dọa sợ, đáng được xưng là gan dạ. Người còn lại, chính là thiếu niên bị gã kéo lê, bị gã nắm chặt trong tay, trên mặt quấn đầy băng vải rối nùi.
Tạ Liên vẫn còn nhớ, lúc trước chủ quán trà ở Tương Phùng tiểu điếm từng nói: "Nghe đâu Quỷ tân lang là một thằng xấu xí mặt quấn băng vải, cũng do nó quá xấu, không có cô gái nào thích, nên mới không thể nhìn người khác thành toàn việc mừng". Lúc đó, bọn họ còn cho rằng rất có thể chỉ là tin đồn nhảm, nào ngờ thật sự có người như thế.
Nhưng có thì có, có phải là Quỷ tân lang không, lại là một chuyện khác. Tạ Liên vừa định nhìn kỹ thiếu niên quấn băng vải, Tiểu Huỳnh lại bất chợt nhào đến, nói: "Các huynh hiểu lầm rồi! Đây không phải là Quỷ tân lang, cậu ấy không phải đâu!"
Gã thanh niên nói: "Bị bắt ngay tại trận mà ngươi còn nói không phải? Ta..." Ngừng một lát, gã như bỗng ngộ ra gì đó, nói: "Ha, ta cứ thắc mắc sao lúc nào ngươi cũng tỏ ra kỳ quái, cứ "không phải đâu" "không phải đâu" miết, thì ra ngươi và tên Quỷ tân lang này thông đồng với nhau?!"
Tiểu Huỳnh hoảng hốt, cuống quýt xua tay: "Không có không có, ta không có, cậu ấy cũng không có. Cậu ấy thật sự chưa làm gì hết đó, cậu ấy chỉ là một... bình thường... bình thường..."
Gã thanh niên hùng hổ hăm dọa: "Bình thường cái gì? Thằng xấu xí bình thường à?" Gã nhéo đầu thiếu niên quấn băng vải mấy cái, nói: "Chi bằng chúng ta xem thử rốt cuộc tên Quỷ tân lang bình thường này trông thế nào mới thích giành phụ nữ với người khác như thế!"
Gã nhéo lung tung làm rối mấy đoạn băng vải, thiếu niên quấn băng nhất thời ôm đầu hét thảm, tiếng kêu tràn đầy sợ hãi, vô cùng thê lương, và cũng vô cùng đáng thương. Tạ Liên túm cánh tay gã thanh niên, nói: "Đủ rồi."
Nghe tiếng kêu thảm thiết của thiếu niên quấn băng, nước mắt của Tiểu Huỳnh tuôn ào ạt, thấy Tạ Liên ra tay ngăn cản, nàng như tìm được hy vọng, vội vã níu tay áo của y, nói: "Công... công tử, giúp muội với, giúp cậu ấy với."
Tạ Liên nhìn nàng một cái, Tiểu Huỳnh lại ngượng ngùng buông tay áo y ra, như thể sợ y chê mình động tay động chân, không muốn giúp mình. Tạ Liên nói: "Không sao cả." Rồi lại nhìn sang thiếu niên quấn băng đầu chảy đầy máu, phát hiện thiếu niên đó mở to đôi mắt vằn vện tơ máu lộ ra từ khe hở băng vải dưới cánh tay nhìn trộm mình, chỉ nhìn trộm một lát rồi lập tức cụp mắt, vội vàng quấn băng vải lên lại. Mặc dù cậu ta không lộ mặt, nhưng chỉ lộ một chút da mặt đã kinh khủng lắm rồi, trông như từng bị lửa thiêu, không khó để tưởng tượng dưới lớp băng vải là gương mặt đáng sợ nhường nào, khiến người khác không khỏi hít một hơi lạnh, còn cậu ta cũng co rụt dữ dội hơn.
Chú ý đến dáng vẻ co ro của hai người này giống y hệt nhau, tựa như quanh năm không dám tiếp xúc với ánh sáng, không dám ra gặp người, Tạ Liên thở dài trong lòng. Gã thanh niên bên cạnh lại cảnh giác không thôi: "Ngươi muốn làm gì? Quỷ tân lang là bọn ta bắt được nhé."
Tạ Liên buông gã ra, nói: "E rằng nó không bị các ngươi bắt được dễ dàng thế đâu. Khi nãy bạn ta lục soát quanh đây một vòng mà không tìm được thiếu niên này, cậu ta chỉ có thể đến đây sau lúc đó thôi. Quỷ tân lang đích thực, hẳn là vẫn còn ở chỗ này."
Tiểu Huỳnh cũng cố lấy can đảm nói: "Ngươi muốn lấy tiền thưởng... cũng không thể bắt bừa gom cho đủ số nha..."
Nghe vậy, gã thanh niên lại muốn động tay động chân. Từ nãy đến giờ gã vẫn luôn gây thêm phiền, rốt cuộc Tạ Liên không nhịn nổi nữa, y vẫy vẫy tay, Nhược Da Lăng thình lình bay ra, "bốp" một tiếng quất cho gã thanh niên té lộn nhào, mà Nam Phong cũng như đã đến điểm cực hạn, lập tức đá thêm một cú, cuối cùng gã ta nằm sóng soài dưới đất không dậy nổi. Gã này là kẻ chuyên thêu dệt chuyện, gã vừa nằm đơ là đoàn người không biết phải hướng về ai, tất cả đều trở nên ngoan ngoãn, kêu vài tiếng lác đác chứ không làm loạn nổi.
Tạ Liên nghĩ bụng: "Cuối cùng cũng làm việc được rồi." Quan sát thiếu niên dưới đất chốc lát, y hỏi: "Vừa rồi đứng bên cửa sổ dùng đá ném người là ngươi sao?"
Giọng y điềm đạm, thiếu niên quấn băng kia vừa run như cầy sấy vừa len lén nhìn y, gật đầu. Tiểu Huỳnh nói: "Không phải cậu ấy muốn hại người đâu, chỉ tại cậu ấy thấy gã đó trông như muốn đánh muội nên muốn giúp muội..."
Tạ Liên lại hỏi thiếu niên kia: "Rừng thi thể treo trong rừng cây, ngươi có biết từ đâu mà ra không?"
Tiểu Huỳnh nói: "Từ đâu mà ra muội không biết, nhưng chắc chắn không phải do cậu ấy treo..."
Thiếu niên quấn băng run bần bật, lắc đầu nguầy nguậy. Nam Phong đứng một bên nhìn cậu ta, đột nhiên hỏi: "Thanh Quỷ Thích Dung là người nào của ngươi?"
Nghe cái tên này, Tạ Liên hơi sửng sốt, còn thiếu niên quấn băng rõ ràng không hiểu mô tê gì, cũng chẳng hề có phản ứng với cái tên mà Nam Phong nói, và cũng không dám trả lời Nam Phong. Tiểu Huỳnh nói: "Cậu ấy... tại cậu ấy sợ quá, không dám nói..."
Tiểu Huỳnh vẫn luôn cố gắng che chở thiếu niên lập dị này, Tạ Liên dịu giọng nói: "Tiểu Huỳnh cô nương, rốt cuộc cậu nhóc này là chuyện thế nào, muội biết được gì thì nói trước đi."
Nhìn Tạ Liên, Tiểu Huỳnh như tìm được một chút can đảm. Ánh lửa lập lòe rọi sáng mặt nàng, nàng cũng không né tránh, xoắn hai tay nói: "Cậu ấy thật sự không có làm chuyện xấu. Cậu nhóc này chỉ sống trong núi Dữ Quân, thỉnh thoảng đói bụng quá mới chạy xuống núi trộm chút đồ ăn, có một lần trộm trúng nhà muội... Thấy cậu ấy không nói năng được nhiều, trên mặt còn có vết thương, muội mới tìm vải bố bọc lại cho cậu ấy, thỉnh thoảng cũng đưa chút đồ ăn cho cậu ấy..."
Tạ Liên cứ tưởng hai người họ là một cặp, nhưng bây giờ xem ra, sự che chở của Tiểu Huỳnh dành cho thiếu niên này có vẻ giống tỷ tỷ hơn, thậm chí càng giống một trưởng bối chăm sóc cậu ta. Nàng nói tiếp: "Sau đó có rất nhiều người cho rằng cậu ấy là Quỷ tân lang, muội cũng không biết phải nói sao, chỉ trông mong có thể bắt được kẻ gây họa thật sự nhanh một chút... Muội nghĩ nếu công tử các huynh có bản lĩnh đóng giả tân nương bắt Quỷ tân lang, vậy chí ít sẽ không bắt lầm người, bởi vì cậu ấy tuyệt đối tuyệt đối sẽ không đi cướp kiệu hoa. Nào ngờ vừa ra ngoài lại nghe nói hôm nay đám người kia cũng muốn lên soát núi, muội lo quá nên lén lút đi theo xem thử."
Dường như rất sợ người khác lại đánh thiếu niên quấn băng, Tiểu Huỳnh che chắn trước người cậu ta, giải thích: "Cậu ấy không phải là Quỷ tân lang thật mà, các huynh nhìn cậu ấy đi, mới có vài người đã bị đánh te tua vậy rồi, làm sao đánh thắng được nhiều Võ Quan hộ tống kiệu tân nương như thế..."
Tạ Liên và Nam Phong nhìn nhau, ai cũng cảm thấy đau đầu.
Nếu thật sự đúng như Tiểu Huỳnh nói, vậy chẳng phải thiếu niên quấn băng hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện này sao?
Thiếu niên quấn băng, Quỷ tân lang "Hung", Thanh Quỷ "gần Tuyệt", còn có chủ nhân đàn bướm bạc lai lịch không tầm thường mà thần quan thiên giới nhắc đến là biến sắc, một ngọn núi Dữ Quân nho nhỏ, thế mà khách lạ xuất hiện không ngừng, quả thật khiến người ta không ứng phó nổi. Ai là ai? Giữa người này với người kia có quan hệ gì? Tạ Liên cảm thấy đầu đau gấp bội.
Y xoa xoa ấn đường, tạm thời không nghĩ đến việc lời Tiểu Huỳnh nói có bao nhiêu phần thật giả, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện mà mình vẫn luôn muốn hỏi: "Tiểu Huỳnh cô nương, muội vẫn luôn sống tại vùng lân cận núi Dữ Quân sao?"
Tiểu Huỳnh đáp: "Đúng vậy. Muội vẫn luôn sống ở đây. Muội có thể đảm bảo cậu ấy chưa từng làm chuyện xấu gì ở đây cả."
Tạ Liên nói: "Không phải, ta muốn hỏi muội vấn đề khác. Trong khu vực núi Dữ Quân, ngoại trừ miếu Minh Quang trên núi này, mọi người chưa bao giờ xây miếu Minh Quang nào khác sao?"
Tiểu Huỳnh ngẩn ra: "Cái này..." Suy nghĩ một lát, nàng nói: "Hẳn là từng xây rồi."
Vừa nghe nàng nói thế, Tạ Liên bỗng loáng thoáng cảm thấy, mình đã tóm được điểm mấu chốt nào đó.
Y hỏi: "Vậy tại sao dưới chân núi chỉ thấy miếu Nam Dương, không thấy điện Minh Quang?"
Tiểu Huỳnh vò đầu, nói: "Xây thì từng xây rồi, nhưng muội nghe nói, hình như vì mỗi lần muốn xây điện Minh Quang, trong quá trình xây cứ vô duyên vô cớ bốc cháy. Có người nói, e rằng Minh Quang tướng quân có nguyên nhân gì đó mà không trấn giữ nơi đây được, vậy nên mới đổi sang Nam Dương tướng quân..."
Chú ý đến sắc mặt cứng đờ của Tạ Liên, Nam Phong hỏi: "Huynh sao thế?"
Tạ Liên chợt phát hiện, rất đơn giản.
Tân nương không thể cười, điện thần vô duyên vô cớ bị cháy, miếu Minh Quang bị mê trận ẩn giấu sâu trong núi, tượng Võ Thần khí vũ hiên ngang của Bùi tướng quân, Quỷ tân lang bị Nhược Da Lăng đánh trúng rồi biến mất không dấu vết ——
Rất đơn giản!
Chỉ là luôn có thứ khác quấy nhiễu tầm nhìn, khiến y không phát hiện ra sự thật đơn giản như thế ngay từ đầu!
Tạ Liên thình lình túm lấy Nam Phong, nói: "Cho ta mượn chút pháp lực đi!"
Nam Phong bị y túm mà sửng sốt, vội vàng đập tay y một cái trên không trung, nói: "Chuyện gì thế?"
Tạ Liên kéo Nam Phong bỏ chạy, nói: "Đợi lát nữa giải thích sau, trước tiên mau nghĩ cách trấn áp mười tám thi thể tân nương này đi!"
Nam Phong nói: "Huynh lú lẫn rồi sao? Chỉ có mười bảy thi thể tân nương, thêm huynh nữa mới là mười tám!"
Tạ Liên nói: "Không không không, trước đó đúng là chỉ có mười bảy, nhưng bây giờ có đến mười tám lận. Trong mười tám thi thể tân nương, có một thi thể là giả —— Quỷ tân lang đang trà trộn trong đó!"