Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 1 - Chương 10: Miếu cổ ẩn trong núi, rừng thi thể treo ngược (2)

Hai người chạy trở vào miếu Minh Quang, nhưng sau điện đã trống hoác, nơi vừa rồi các tân nương đứng chỉ còn một đống khăn voan đỏ rơi loạn xạ đầy đất.


Thấy thế, Tạ Liên nhủ thầm: "Không ổn không ổn, tiêu rồi tiêu rồi." Y vội vàng nhặt khăn voan dưới đất lên, nhặt xong vừa khéo nghe thấy tiếng kêu la sợ hãi truyền đến từ ngoài miếu. Nhìn qua cửa sổ, Nam Phong và Tạ Liên chỉ thấy hơn mười cô gái mặc hỷ phục đỏ rực, tạo thành một vòng vây, chậm rãi đến gần đám thôn dân.


Những cô gái này ai nấy cũng mặt mày xanh tái, miệng tươi cười, hai tay duỗi thẳng về phía trước, chính là thi thể của các tân nương lúc nãy!


Mở to mắt nhìn các nàng càng ép càng sát, cho dù là ai cũng khó mà giữ bình tĩnh, mọi người chẳng còn hơi sức để ý thiếu niên quấn băng, vội vàng co cẳng bỏ chạy, Tiểu Huỳnh thì hối hả đi qua dìu cậu ta. Tạ Liên bất đắc dĩ nói: "Đừng chạy!" Đêm nay không biết y đã nói câu này bao nhiêu lần, lần nào xảy ra chuyện y cũng phải nói ít nhất ba bốn chục lần, nhưng bao giờ cũng có kẻ bỏ ngoài tai, quả thật chẳng biết phải làm sao. Tạ Liên phất tay một cái, Nhược Da Lăng bay lên trời, y tùy tiện dùng tay ra hiệu*, Nhược Da Lăng lập tức tự xoay tròn trên không trung, trông hệt như Thiên nữ múa may quay cuồng, vô cùng bắt mắt, mà đám tân nương kia thấy bên này có thứ gì đó hết sức sinh động đang xoay chuyển một cách thích thú, đuôi còn thỉnh thoảng quất các nàng một cái, rất nhiều tân nương đều bị thu hút qua đó. Mặt khác, còn bảy tân nương bị hấp dẫn bởi mùi máu tươi trong rừng sâu đang từ từ nhảy sang bên kia, Tạ Liên nói: "Nam Phong mau đuổi theo, đừng để các nàng xuống núi!"


*Nguyên văn là 捏诀: ý bảo khi làm phép/sử dụng pháp thuật, đọc thầm hay đọc khẽ câu thần chú gì đó rồi dùng tay ra hiệu.


Không cần phải nhiều lời, Nam Phong đã đuổi theo từ lâu. Hai tân nương tấn công về phía Tạ Liên, mười ngón đỏ chót, móng tay sắc nhọn, Tạ Liên lấy ra khăn voan khi nãy nhặt dưới đất, hai tay thình lình ném một cái, hai chiếc khăn voan xoay vòng vòng bay ra, trùm thẳng lên đầu hai tân nương nọ. Động tác của các nàng tức thì trở nên trì trệ.


Quả nhiên, khăn voan đỏ thẫm dày cộm vừa trùm lên đã tạo một lớp ngăn cách mắt mũi của thi thể tân nương, khiến các nàng không nhìn thấy bóng người, cũng không ngửi thấy hơi người. Hơn nữa do thi thể đã co cứng, các nàng không thể tự gập cánh tay lấy khăn voan xuống được, chỉ có thể đưa tay mò mẫm vơ loạn khắp nơi, hệt như đang chơi bịt mắt bắt dê. Tình huống này, phải nói là vừa kinh dị vừa buồn cười. Tạ Liên đứng trước mặt hai tân nương, vẫy vẫy tay trước mắt các nàng để thăm dò, thấy các nàng mù mờ lần mò sang hướng khác, y ngẫm nghĩ giây lát, rốt cuộc vẫn kiềm lòng không đặng, nói: "Đắc tội." Dứt lời nắm hai cánh tay của các nàng, đặt móng vuốt của các nàng lên cổ đối phương.


Đột nhiên sờ được thứ gì đó, cả người hai tân nương run lên, song lại không thấy đó là thứ gì, hai nàng bèn hung hăng cấu xé lẫn nhau. Tạ Liên mau chóng bỏ chạy, rồi lại giương tay lên, Nhược Da Lăng bay theo như dải cầu vồng trắng, sau đó lặng lẽ rơi xuống đất tạo thành một vòng trắng lớn. Y nói với thôn dân đang chạy trốn tán loạn: "Tất cả mau vào vòng tròn đi!"


Cả đám người vừa chạy vừa do dự, Tiểu Huỳnh lại vội vã dìu thiếu niên quấn băng đứng vào vòng. Suy tư một lát, nàng lại chạy ra kéo gã thanh niên hôn mê bất tỉnh nằm sóng soài dưới đất vào trong. Bấy giờ có một tân nương nhảy đến bên rìa vòng trắng, duỗi móng vuốt định bắt, nhưng giống như bị một bức tường vô hình chắn lại. Phát hiện nàng ta có làm thế nào cũng không nhảy vào được, Tiểu Huỳnh vội kêu lớn: "Mọi người mau vào đi, các nàng không vào trong vòng tròn này được đâu!"


Thấy thế, đám thôn dân vắt giò lên cổ nhào đến như ong vỡ tổ, may là trước đó Tạ Liên đã kéo dài Nhược Da Lăng gấp mấy lần, vòng tròn kia cũng đủ lớn, nếu không chỉ e sẽ có người bị đẩy ra. Đám tân nương không nhảy vào vòng tròn được, biết mình không thể động đến bên này, cả bọn đồng loạt xoay người, rít the thé tấn công về phía Tạ Liên.


Mà bên này, Tạ Liên đã chờ sẵn từ lâu, y móc ra một xấp khăn voan trong tay áo, bốn năm tấm vải đỏ trong tay y xoay vòng trước sau trên dưới trái phải bay lên cao, chân không dừng tay không nghỉ, người nào đến trùm người đó, trùm phát nào chuẩn phát nấy, trùm trúng tân nương nào, nàng ta sẽ bắt đầu chậm chạp mò mẫm như người mù sờ voi. Khăn voan của Tạ Liên phải nói là xoay đến độ khiến người ta đầu váng mắt hoa, ném tới ném lui giữa hai tay một cách thành thạo có thừa, bay trên không trung tạo thành mấy cái bóng đỏ, đám thôn dân đứng trong vòng trắng thế mà cũng nhịn không được hò hét cổ vũ: "Giỏi lắm!" "Lợi hại lợi hại, đúng là lợi hại." "Công phu này đích thị đã từng luyện qua rồi!"


Nghe vậy, Tạ Liên buột miệng thốt lên theo thói quen: "Cũng thường thôi cũng thường thôi. Mọi người có tiền góp tiền, không tiền thì đến cho đông ủng hộ... nhé" Lời ra khỏi miệng mới cảm thấy không ổn, lại buột miệng phun ra mấy câu lúc trước hay nói để câu khách ở đoàn tạp kỹ rồi, Tạ Liên vội vàng ngừng lại. Trong lúc nói chuyện, lại có vài tân nương nhảy cẫng lên, nhảy một cái cao bảy xích (2,3 mét), bật một cái xa ba trượng (10 mét), chỉ trong nháy mắt đã mang mùi hôi thối nhào đến trước mắt Tạ Liên.


Tạ Liên điểm chân một cái, thân thể lướt ra ngoài, tranh thủ lẩm nhẩm khẩu lệnh của Thông Linh trận ba lần, nói: "Linh Văn Linh Văn gì cũng biết ơi! Cho ta hỏi một câu, ngươi có biết Võ Thần phía Bắc, Minh Quang tướng quân có hồng nhan tri kỷ nào không?"
Giọng của Linh Văn vang lên bên tai: "Điện hạ hỏi cái này làm gì?"


Tạ Liên nói: "Hiện giờ bên chỗ ta xảy ra chút chuyện, khá là nguy cấp. Thật sự không dám giấu diếm, có mười mấy người chết đang đuổi theo ta."
Linh Văn: "Hả? Thảm vậy sao"


Tạ Liên: "Cũng thường thôi. Vậy nên có không? Ta biết vấn đề này hơi riêng tư không tiện trả lời nên mới không hỏi trong Thông Linh trận. Nhiệm vụ yêu cầu, quyết không tiết lộ."


Linh Văn nói: "Điện hạ hiểu lầm rồi, không phải vấn đề này không tiện trả lời, mà là Lão Bùi có nhiều hồng nhan tri kỷ lắm, ngươi hỏi bất chợt như thế, trong một chốc ta không biết ngươi muốn hỏi người nào?"


Tạ Liên suýt thì trượt chân, nói: "Được rồi. Vậy trong số những hồng nhan tri kỷ của Bùi tướng quân, có cô gái nào độc chiếm mạnh, máu ghen mạnh, trên người có nơi nào đó tàn tật không?"
Linh Văn nói: "Ngươi vừa nói thế, đúng là gợi nhớ đến một vị."


Tạ Liên lại ném hai cái khăn voan, làm dấy lên tiếng reo hò ủng hộ, y xoay người chắp tay một cái, nói: "Nói đi!"
Linh Văn nói: "Trước đây lúc chưa phi thăng, Lão Bùi từng là một tướng quân. Hắn quen biết với nữ tướng quân của một nước đối địch, xinh đẹp tuyệt trần, tính tình hung hãn, tên là Tuyên Cơ."


Tạ Liên nói: "Ừm, Tuyên Cơ."
Linh Văn tiếp tục nói: "Bùi tướng quân ấy hả, thấy gái đẹp thì dù có kề dao lên cổ hắn, hắn cũng quyết phải đu bám cho bằng được. Cô gái này dẫn binh giao chiến với hắn, trở thành bại tướng dưới tay hắn."


Tuyên Cơ trở thành tù binh, bị áp giải đến doanh trại kẻ địch, thừa dịp quân canh giữ không đề phòng, Tuyên Cơ định tự sát ngay tại chỗ, thế nhưng tự sát không thành, bị một vị tướng quân một kiếm chặt đứt tam xích thanh phong*, cứu mạng. Mà vị Bùi tướng quân phong độ ngời ngời của nước đối địch ấy, chính là Minh Quang tướng quân ngày sau phi thăng.


*Tam xích thanh phong: ý chỉ kiếm.


Vị Bùi tướng quân này, một là xưa nay luôn là người thương hoa tiếc ngọc, hai là toàn cục chiến sự đã định, dẫu có tiếp tục giằng co cũng không còn khả năng lật ngược ván cờ, vì vậy mới thả Tuyên Cơ ra. Thường xuyên qua lại, đưa tới đẩy lui, xảy ra chuyện gì cũng rất dễ tưởng tượng.


Lúc này, một tân nương túm đùi phải của Tạ Liên, năm ngón bấu một cái, suýt nữa ghim vào thịt. Tạ Liên đang định đá văng nàng ta, nhưng phát hiện ở góc độ này chỉ có thể đá vào mặt, y nhủ thầm không thể đánh mặt con gái, sau đó thay đổi tư thế, chuyển sang đá vai nàng ta, đoạn trở tay ném thêm một cái khăn voan, nói: "Nghe như một câu chuyện được người đời ca tụng nhỉ."


Linh Văn nói: "Vốn dĩ là câu chuyện được người đời ca tụng, nhưng hỏng ở chỗ Tuyên Cơ nhất định phải một đời một kiếp một đôi với Bùi tướng quân."


Tạ Liên đi hai bước nhảy một cái, trèo lên nóc nhà. Nhìn năm sáu tân nương phía dưới tiếp tục mon men tới gần mình, y lau mồ hôi, nói: "Con gái muốn một đời một kiếp một đôi, vốn cũng không sai."


Linh Văn nói: "Đúng là không sai, thế nhưng hai nước giao tranh, chiến trường vô tình, lẽ ra hai người đã thỏa thuận với nhau rồi, nhân duyên ngắn ngủi, ngươi tình ta nguyện, có sáng nay không có sáng mai, chỉ nói tình yêu không nói chiến sự. Với lại người như Lão Bùi, ta nói thật chứ, hắn không chơi trò ba người với ngươi là đỡ lắm rồi."


*Nguyên văn là song phi (双飞): ý chỉ 1 nam ngủ với 2 nữ.
"......"
"Tuyên Cơ cũng là tướng môn quý nữ, tính tình cực kỳ quyết liệt. Thứ mà nàng muốn, nhất định phải tóm chặt chết không buông tay..."


"Khoan đã khoan đã!" Tạ Liên nói: "Ngươi nói cho ta biết trước đi, có phải Tuyên Cơ tàn tật không? Tàn tật chỗ nào?"
"Đúng là nàng ta..." Nói đến đây, giọng Linh Văn đột nhiên ngưng bặt.


Chết mất thôi, lần nào cũng nghe đến chỗ mấu chốt lại tiêu sạch chút pháp lực vay mượn, xem ra lần sau phải hỏi ngay vào trọng điểm mới được. Bay ngang nhảy dọc, Tạ Liên nhanh chóng sắp xếp lại mạch suy nghĩ lần nữa: Nếu thiếu niên quấn băng không phải là Quỷ tân lang, mà đám thôn dân cũng xác nhận với nhau rằng bên trong không có Quỷ tân lang, vậy nơi duy nhất còn sót lại để ẩn thân trà trộn chỉ có đống tân nương kia thôi!


Lúc bản thân y trà trộn vào, Quỷ tân lang không thể nào nhìn một cái phát hiện số lượng không đúng. Ngược lại, lúc Quỷ tân lang trà trộn vào, y cũng không thể nhìn một cái phát hiện có thêm một thi thể. Nghĩ kỹ lại, sau khi Nhược Da Lăng đánh Quỷ tân lang bị thương, y chỉ nhìn thấy một luồng sương mù đen bay ào về phía rừng cây, không thể đảm bảo trong luồng sương mù đen đó nhất định có người. Trên thực tế, e rằng lúc y chạy ra cửa miếu đuổi theo, Quỷ tân lang vẫn còn ở lại trong gian phòng đầy khói đen, sát vai lướt qua y, trở về sau điện, giấu lá trong rừng, trà trộn vào đống thi thể của các tân nương.


Như vậy, "Quỷ tân lang" không phải là "Tân lang", mà là "Tân nương" —— Một cô gái mặc hỷ phục tân nương!


Nếu là con gái, vậy rất nhiều chuyện có thể đảo ngược rồi, chẳng hạn như tại sao khu vực núi Dữ Quân không có miếu Minh Quang miếu, không phải dân bản xứ không muốn xây, mà là xây không được. Tiểu Huỳnh nói "mỗi lần muốn xây điện Minh Quang, trong lúc xây cứ vô duyên vô cớ bốc cháy". Nghe là thấy không phải trùng hợp rồi, chỉ có khả năng bị cố ý phóng hỏa đốt mà thôi. Tại sao lại phóng hỏa đốt miếu? Thông thường là vì hận, nhưng trong núi Dữ Quân lại có một gian miếu Minh Quang bị mê trận phong tỏa, không người nào đến, tượng thần trong miếu lại được chạm khắc đẹp đến lạ, bảo quản cũng tốt vô cùng, vì sao chứ? Quỷ tân nương tự mình mặc hỷ phục, nhưng không thể nhìn những cô gái mặc hỷ phục miệng tươi cười đi ngang qua núi Dữ Quân, lại là vì cớ gì?


Móc nối tất cả mọi việc, ngoại trừ ghen tuông và độc chiếm dục, Tạ Liên không nghĩ ra được đáp án nào khác. Còn tiếng vang kỳ lạ nghe như dùng vải dày bọc gậy gỗ hay kéo lê vật nặng, nếu thật sự là tiếng bước chân, Tạ Liên chỉ có thể nghĩ đến một khả năng!


Các tân nương đuổi theo mình đã bị trùm khăn voan, cuối cùng cũng có thể đáp xuống đất, Tạ Liên thở phào một hơi, bình ổn tinh thần, đứng dậy đi đếm.
Một, hai, ba, bốn... mười người.


Bảy tân nương nhảy vào rừng cây, do Nam Phong truy đuổi, mười tân nương bị y trùm khăn voan lên lần nữa đều đang đứng đây. Vậy tức là, còn một người nữa, vẫn chưa xuất hiện.
Đúng lúc này, Tạ Liên nghe được tiếng "đùng đùng", "đùng đùng" quen thuộc truyền đến từ sau lưng.


Tạ Liên chậm rãi xoay người lại, một bóng hình thấp lè tè đập vào mắt y.
Y khẽ hít một hơi, nghĩ thầm: "Quả nhiên là thế."
Người phụ nữ thấp bé trước mắt mặc một thân hỷ phục đỏ thẫm, không thấy mừng rỡ, chỉ thấy thê lương.


Nhưng sở dĩ ả thấp bé, không phải vì vóc người thấp bé, mà là vì, ả quỳ gối dưới đất.
Xương hai chân của ả đã gãy, nhưng không cưa cẳng chân, vẫn một mực dùng hai xương bánh chè quỳ dưới đất mà đi.


Tiếng "đùng đùng" quái dị mà Tạ Liên nghe được, chính là tiếng ả kéo lê cặp chân gãy nhún nhảy đi lại trên nền đất.