Dựa vào thông tin có được, mọi người nhanh chóng đến nhà cô Phương ở tỉnh W, nhưng chào đón họ lại là sự bất ngờ khác.
Nhìn người phụ nữ quần áo mộc mạc với nụ cười hiền lành trước mặt, không ai trong bọn họ nghĩ rằng người phụ nữ này và tú bà trong câu lạc bộ đêm lại là cùng một người.
Nói sao nhỉ, có thể là vì đã có con, tình thương của mẹ có thể thay đổi một con người, thậm chí có thể thay đổi cả thế giới.
Hà Mộ hòa nhã hỏi: “Cô đừng sợ, chúng tôi chỉ đến hỏi một vài vấn đề thôi.”
Cô Phương đó rất căng thẳng, hai tay luôn nắm lấy góc áo.
“Cô biết Triệu Suất không?”
Tuy có hơi do dự, nhưng cô vẫn thừa nhận: “Xin hỏi đồng chí cảnh sát, hiện tại tôi đã hoàn lương, chuyện lúc trước mọi người vẫn truy cứu sao?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Tề Ninh lên tiếng: “Nếu thông tin cô cung cấp cho chúng tôi có giá trị thì cô đã lập công lớn, có thể xem xét lại ưu khuyết điểm.
Hành vi phạm pháp lúc trước nếu không có ai báo lên cơ quan địa phương, thì chúng tôi cũng sẽ không báo lại cảnh sát tỉnh W.
Chỉ hi vọng cô phối hợp điều tra, về sau làm một công dân tuân thủ luật pháp.”
“Được được, tôi khai.
Tôi và Triệu Suất biết nhau qua một người bạn, hình như là người thành phố H.
Lần đó anh ta đến là để đưa hàng hóa cho chúng tôi, tôi tới khách sạn anh ta ở để nhận hóa đơn.”
Tề Ninh nói thẳng: “Vậy đêm đó cô có giới thiệu một người tên Tiểu Lan cho Triệu Suất không?”
Cô Phương đó cũng là người từng trải, nhạy cảm nhìn ra: “Triệu Suất xảy ra chuyện rồi?”
Tống Hi Thành nhíu mày nhìn cô: “Tại sao cô lại cảm thấy Triệu Suất xảy ra chuyện mà không phải Tiểu Lan?”
Lúc này cô ta cười có vài phần chua ngoa, có thể hình dung được bóng dáng năm xưa: “Triệu Suất nói có hơi khó nghe nhưng gã là một tên côn đồ, cái gì mà gã chưa từng dính, gã không bị thì ai bị? Tiểu Lan là một cô gái tốt, dạo trước tôi còn thấy cô ấy mang thai, sao có thể xảy ra chuyện được?”
“Cô gặp cô ấy lúc nào?”
Cô gái nhớ lại: “Hết thời gian ở cử tôi quay lại thành phố B để chuyển hết đồ về đây, không biết Tiểu Lan hay tin từ đâu nên đến tiễn tôi.
Tôi thấy cô ấy đang mang thai, sắc khí cũng rất tốt, nghe nói sắp kết hôn với bạn trai, nhà xe tiền bạc con cái đều có, cuộc sống rất thoải mái.”
Lã Thận Ngôn vừa ghi chép vừa bên hỏi: “Cô có biết tên thật và phương thức liên lạc của cô ấy không?”
“Cô ấy tên Tôn Tiểu Lan, phương thức liên lạc thì không có.
Tôi chỉ biết cô ấy có một đứa em trai, là người tỉnh H hay tỉnh A gì đó.”
“Cảm ơn phối hợp của cô, hi vọng cô tiếp tục an phận làm người.” Chào hỏi xong mọi người chuẩn bị rời đi.
Cô Phương tiễn bọn họ xuống lầu, cuối cùng vẫn không nhịn được kéo tay áo Tống Hi Thành lại hỏi: “Vậy là Tiểu Lan xảy ra chuyện rồi? Cô ấy vẫn khỏe chứ?”
Tống Hi Thành thấy ánh mắt của cô ngoại trừ tò mò còn có chút lo lắng, giây phút đó cậu chợt cảm thấy cho dù là kẻ đi bán tiếng cười hay bán tình bán sắc, cũng sẽ có người lặng thầm quan tâm mình.
Cậu nhìn Tề Ninh, Tề Ninh nhún vai không nói gì, Tống Hi Thành do dự châm chước nói: “Cô ấy chết rồi, tính cả đứa con trong bụng.
Nên nếu cô muốn giúp cô ấy được an nghỉ thì khi có thông tin gì khác nhớ báo cho chúng tôi biết.”
Cô Phương giật mình che miệng lại, tuy không thể hiện quá nhiều cảm xúc nhưng vẫn rất hoang mang, một lát sau mới hạ giọng nói: “Tôi không biết chuyện này có liên quan gì tới vụ án hay không, nhưng đứa con của cô ấy… ừm nói như thế nào đây, thật ra cũng là do say rượu loạn tình mới có.
Ví dụ như lần làm bậy với Triệu Suất, bạn trai cô ấy có biết hay không thì tôi không rõ.”
Hiểu được ý cô ấy, Tống Hi Thành thấp giọng hỏi: “Bạn trai cô ấy là ai? Chúng tôi đảm bảo sẽ giữ bí mật cung cấp thông tin.”
Cô có hơi do dự: “Tôi từng gặp rồi, nhưng tên thì tôi không biết, chỉ biết là họ Vương.
Làm Tài chính hay Bảo hiểm gì đó, nhìn chung khá giàu.”
Tống Hi Thành cười chân thành: “Thông tin cô cung cấp rất có giá trị, cảm ơn cô!”
Tề Ninh ở bên cạnh gọi điện thoại: “Lão Trương, chúng tôi đang ở tỉnh W, anh giúp tôi liên hệ với tỉnh H hoặc trực tiếp đến nơi quản lý hộ khẩu kiểm tra xem có một cô gái trẻ tên là Tôn Tiểu Lan mất tích hay không, thời gian mất tích là tháng 12 năm ngoái đến tháng 1 năm nay.
Ừm, chúng tôi lập tức trở về.”
Cúp điện thoại, hắn cười với Tống Hi Thành: “Xem ra vụ án này sắp kết thúc rồi.”
Tống Hi Thành cũng cười rộ lên: “Sắp kết thúc rồi, tớ cũng không muốn chạy đông chạy tây nữa, nhà cửa chắc đã đóng đầy bụi rồi.”
Tề Ninh ngẩn người: “Đúng vậy, về nhà thôi…”
Sau khi đội lão Trương kiểm tra đối chiếu ở tỉnh H, mọi người cuối cùng cũng tìm được cô gái ở thành phố L tỉnh H*, mất tích hơn nửa năm tên Tôn Tiểu Lan.
Thông qua các mối quan hệ, cả đội tìm được DNA em trai nạn nhân để tiến hành xét nghiệm, cuối cùng cũng xác định nạn nhân và đứa bé chưa ra đời, lẳng lặng nằm trong dòng sông băng lạnh lẽo chịu hàm oan, đúng là Tôn Tiểu Lan.
Cha mẹ già của cô gái, còn có đứa em trai chưa trưởng thành bắt xe lửa tới thành phố B, tới đón con gái số khổ, chị gái bi thảm của bọn họ về nhà.
*Thành phố L trực thuộc tỉnh H, chắc cũng giống với thành phố trực thuộc tỉnh bên nước mình
Bên trong phòng hội nghị, các thành viên tác chiến trường kỳ trong Tổ trọng án một lần nữa ngồi xuống với nhau, cùng thảo luận lại vụ án.
“Lần này mọi người vất vả rồi, tôi chỉ có một yêu cầu với mọi người là – Nhanh chóng phá án, tốt nhất là trước khi nạn nhân được thân nhân nhận xác hoặc hoả táng.” Tề Ninh vẫn lạnh mặt như nước.
“Rõ!”
“Lý Cường, nếu đã tra được thân phận nạn nhân, vậy các anh có tra được các mối quan hệ và nơi ở của nạn nhân ở thành phố B không?”
Lý Cường đứng dậy, mở máy chiếu rồi lấy tài liệu trong cặp ra.
“Tấm hình này là của bạn nạn nhân giữ lại khi nạn nhân còn sống.
Nạn nhân tên Tôn Tiểu Lan, năm nay 26 tuổi, người thành phố L tỉnh H đến đây làm công.
Từng làm công nhân may đồng phục học sinh, sau đó thấy chán vì tiền lương thấp còn vất vả, được người ta dẫn mối giới thiệu nên bắt đầu làm việc tại các khu KTV và hoạt động mại dâm phi pháp ở câu lạc bộ đêm.”
Trong hình là một cô gái trang điểm đậm, có thể nhận ra ảnh này đã chụp từ lâu, nhưng trên gương mặt cô gái đã không còn nét ngây thơ trẻ con nữa mà chỉ còn sự phong trần.
“Nửa năm năm trước, cô gái này đột nhiên xin thôi việc ở CLB Túy Sinh Mộng Tử, quản lý nói là do cô ấy đã quen được một bạn trai có tiền và được sống trong khu chung cư cao cấp.
Nhưng theo người biết chuyện kể lại, Tôn Tiểu Lan từng bí mật nói với cô ấy người bạn trai giàu có kia thật ra đã có vợ con, tiền lương thì chỉ ở mức tầm trung, căn nhà sang trọng đó cũng chỉ là phòng đi thuê.”
“Hết rồi?” Tề Ninh nhíu mày.
Lý Cường cười khổ: “Sếp, cậu mới cho bọn tôi biết tên thật của nạn nhân cách đây mấy tiếng thôi, bọn tôi chỉ kịp điều tra bấy đây.”
Tề Ninh xua tay: “Đến hiện tại thì chân tướng đã rõ ràng.
Tôi nghĩ bạn trai của Tôn Tiểu Lan rất đáng nghi, có lẽ anh ta đã biết đứa bé không phải con ruột mình, muốn thoát khỏi sự dây dưa của nạn nhân, động cơ rất rõ ràng.
Việc cấp bách chúng ta cần làm bây giờ chính là tìm cách để nhanh chóng tìm được người đàn ông họ Vương này.
Mọi người có ý tưởng gì không?”
Sau một hồi im lặng, Tống Hi Thành đứng dậy nói: “Tớ nghĩ người đàn ông này không đưa Tôn Tiểu Lan đi khám thai ở bất kỳ bệnh viện phụ sản nào, chứng tỏ tên này không muốn đứa bé ra đời.
Mà theo lời người này kể thì bọn họ đã có mối quan hệ tình nhân lâu dài, nếu vậy thì sẽ có nơi ở cố định, tớ nghĩ tìm được nơi ở là sẽ tìm được thông tin tên đó.”
Tống Hi Thành là người thành phố S, khẩu ngữ vốn đã đặc biệt, lúc nói đến chữ ‘quan hệ tình nhân’ còn nhăn mày nhíu mũi, khiến mọi người bật cười.
“Yên lặng, đang thảo luận vụ án mà còn trêu đồng nghiệp hửm?” Tề Ninh gõ bàn, đáy mắt lại chất chứa ý cười.
Thấy Tống Hi Thành sắp quạu, Tề Ninh nghiêm chỉnh lại nói: “Bây giờ bắt đầu điều tra, chủ yếu là hợp đồng thuê nhà ở Tứ Hoàn và Ngũ Hoàn*.
Nếu đã có gia đình thì tôi nghĩ họ Vương đó không thể tự đi nộp thuế hay tham gia các cuộc họp phường.
Nhưng tên người thuê nhà chắc chắn phải là họ Vương, dù sao khu này cũng khá ổn, chủ nhà không thể cho một người không có thu nhập ổn định đứng tên thuê.”
*四环五环: Tứ Hoàn và Ngũ hoàn là chỉ khu vực nơi ở, số càng lớn thì càng xa trung tâm thành phố.
“Tại sao lại là Tứ Hoàn Ngũ Hoàn?” Lữ Thận Ngôn không nhịn được nữa bèn đặt câu hỏi.
Tề Ninh lắc đầu: “Cậu không biết giá cả thị trường thành phố B sao? Bản thân đã có gia đình còn muốn bao nuôi tình nhân, lại còn tiêu tiền như nước, nếu thuê ở khu Tam Hoàn thì cậu không cảm thấy rất khó cho họ Vương đó sao? Huống hồ… gã không sợ gặp người quen sao?”
“Sếp, nếu anh muốn kim ốc tàng kiều, em nghĩ chắc trên đời chẳng ai phát hiện được đâu.” Lữ Thận Ngôn to gan trêu ghẹo.
Hà Mộ mặt dày nói tiếp: “Sếp hiện tại cũng đang giấu người rồi, là đồng chí Tống Hi Thành của chúng ta đó~”
Tống Hi Thành lấy tài liệu đập cậu: “Em cút đi.”
Tề Ninh vỗ tay: “Thời gian gấp gáp, mọi người bắt đầu ra ngoài điều tra đi!”
.:..