Tề Ninh đẩy cửa đi vào, Lữ Thận Ngôn đang thẩm vấn: “Vậy cô Phương đó sau này làm gì?”
Triệu Suất đã hoàn toàn buông bỏ phản kháng, suy sụp: “Chị ta lúc trước là bà chủ câu lạc bộ đêm Túy Sinh Mộng Tử ở thành phố B, cũng có xã giao với tôi, tôi ít khi đến thành phố B nhưng mỗi lần đến tôi đều sẽ tìm gặp chị ta.”
“Sau đó?”
“Hôm đó mọi người hít thuốc cùng nhau, không phải ma túy, chỉ là thuốc lắc phổ thông.
Lúc đang high thì chị Phương đề nghị, bảo hôm nay đúng lúc có mấy cô gái từng làm ở câu lạc bộ đến tìm, tâm trạng không vui muốn làm gì đó cho khuây khỏa, lúc đó tôi thần trí mơ hồ nên đồng ý.
Sau đó…”
Tề Ninh hỏi: “Vậy sau đó cô Phương đi đâu? Tên thật của Tiểu Lan là gì?”
“Sau đó chị ta sinh con rồi hoàn lương, tôi cũng không liên hệ nữa.
Còn Tiểu Lan đó hình như từng nói tên thật cho tôi biết, nhưng thời gian qua lâu rồi tôi thật sự không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng là người tỉnh S hay tỉnh H gì đó.
Nhà nghèo không có tiền đi học nên cô ấy đi làm công, còn phải trả học phí cho em trai, hoàn cảnh cũng rất khó khăn.” Trên mặt Triệu Suất xuất hiện vẻ không đành lòng, “Vậy Tiểu Lan đã phạm tội gì hay là đã xảy ra chuyện?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Lữ Thận Ngôn chần chừ nói: “Bởi vì vụ án còn đang trong quá trình điều tra nên chúng tôi không thể tiết lộ.
Xét thấy anh có bằng chứng ngoại phạm đầy đủ, cũng không có động cơ gây án, chúng tôi quyết định tạm dừng thẩm vấn.
Có điều anh vừa mới nhận tội là có liên quan đến ma túy, vậy nên Cục cảnh sát thành phố H sẽ tiếp tục triển khai điều tra chuyện này.”
Đáy mắt Triệu Suất có phần tức giận, im lặng để cảnh sát địa phương dẫn đi.
“Sếp, bây giờ chúng ta làm gì?” Bành Cương vừa thu dọn laptop và sổ ghi chú vừa hỏi.
Tề Ninh nhìn Hà Mộ: “Hôm nay cậu có làm gì không, tinh thần hiện tại thế nào?”
Hà Mộ lập tức giả vờ ngồi phịch trên ghế: “Sếp ơi hiện tại em đau đầu hoa mắt, lưng thì hở chút là đau, trước mắt chỉ còn một màu đen…”
Tống Hi Thành mở lời: “Thật ra tớ cũng không mệt lắm, để tớ lái cho.”
Tề Ninh không cho phản bác: “Hà Mộ lái xe, chúng ta quay về thành phố B trong đêm nay.
Lữ Thận Ngôn cậu gọi điện thoại cho đội lão Trương, bảo bọn họ đi điều tra Túy Sinh Mộng Tử, nhất định phải tìm được tung tích cô Phương kia.”
Thế là sau khi ở lại thành phố H 15 tiếng, đoàn người lại tiếp tục cuộc hành trình.
Tề Ninh nhắm mắt lại dựa vào cửa sổ, đầu lắc lư vì xe xóc nảy, Tống Hi Thành vỗ vai hắn: “Tề Ninh hay là cậu ngồi ghế lái phụ đi, ít ra sẽ thoải mái hơn, cậu mấy nay cũng ngủ không đủ giấc.”
“Đúng vậy.” Bành Cương ngồi phía trước quay đầu lại nói, “Ghế sau 3 người lớn chen chúc, ngộp chết đi được làm sao mà ngủ.”
Tề Ninh trợn trắng mắt: “Mọi người rảnh quá, tôi sắp ngủ được rồi còn bị mọi người đánh thức đó.”
Hình như xe chạy trúng ổ gà nên giật nảy lên, đầu Tề Ninh va vào cửa kính một cái ‘cốp’ rõ to, dọa Tống Hi Thành hết hồn.
Tề Ninh tức mình mở mắt ra, xoay đầu dựa vào trên vai Tống Hi Thành, có đệm người rồi nhanh chóng chìm vào ngủ.
Lữ Thận Ngôn tấm tắc nói: “Không ngờ sếp mình lại thuộc giai cấp bóc lột, tư tưởng hưởng lạc ngập tràn trong đội chúng ta.”
Tống Hi Thành câm nín, ngồi ngay ngắn để Tề Ninh dựa vào, cũng không nói thêm gì nữa.
Tầm khoảng một tiếng sau, trong lúc Tống Hi Thành mơ màng sắp ngủ đột nhiên có một giọng hát vô cùng chói tai truyền đến, tiếng nam ca sĩ gào thét khàn cả giọng.
Hà Mộ hết hồn lắp bắp, xe lượn một vòng chữ S trên đường cao tốc.
Thấy Tề Ninh không có phản ứng, Tống Hi Thành đành bất đắc dĩ vươn tay vào túi hắn lấy điện thoại ra: “Tôi là Tống Hi Thành.”
Đối diện hình như là lão Trương, giọng rất vui vẻ: “Là cậu à, chuyển lời đến sếp là bọn anh đã tra được tung tích của cô Phương đó.
Tên thật là Hứa Phương, hiện tại đã về quê ở tỉnh W, địa chỉ cụ thể anh lập tức gửi cho mọi người, mọi người có chuyện gì mới nhớ báo cho bọn anh biết ngay.”
“Được.” Cúp điện thoại, cậu thấy Tề Ninh mở mắt từ khi nào, ngẩn người nhìn lên trần xe.
Tống Hi Thành nhìn hắn: “Nghe thấy hết rồi?”
Tề Ninh “Ừm” một tiếng, ngẫm nghĩ: “Hà Mộ, chúng ta lập tức đến tỉnh W, bảo đội lão Trương ở lại thành phố B chờ lệnh.”
Lúc bọn họ đến tỉnh W đã gần 11 giờ tối, mọi người gần như vắt cạn sức lực nên tìm một khách sạn nghỉ ngơi trước một đêm.
Khi Tống Hi Thành bước ra ngoài lau khô tóc, Tề Ninh đang bất an cứ bấm chuyển kênh TV.
“Tớ tưởng cậu đang phân tích vụ án.”
Tề Ninh giương mắt nhìn cậu, đột nhiên ngâm thơ: “Người đẹp tắm rửa, xung quanh bỗng nhiên…”
Tống Hi Thành rùng mình nhìn TV: “Tớ nói này, cậu bớt xem phim máu chó xuyên không gì đi, đài IMGO cản trở sức khỏe và tinh thần con người quá.”
Tề Ninh ném remote cho cậu rồi nằm ngã lên giường, hai mắt mở to chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
“Tiêu rồi, ngủ trên xe nhiều quá bây giờ ngủ không được.”
Tống Hi Thành tỏ vẻ sung sướng khi người ta gặp họa: “Tớ thì rất mệt, cậu cứ từ từ suy nghĩ ca từ thi phú, nhân sinh quan triết học gì đó đi, ngủ ngon!”
Cậu thật sự rất mệt, nằm một lúc liền mơ màng ngủ, chỉ nhớ mang máng có người tắt TV, tắt đèn.
Giấc mơ mấy ngày không quấy rầy nay lại đúng hạn mà đến, địa điểm lần này là ký túc xá trường cảnh sát.
Tề Ninh đang cúi đầu làm bài tập, nét mặt vẫn lạnh như tiền.
Cửa phòng ngủ bị đá văng, cặp lồng cơm nóng hầm hập đập lên bàn cái ‘rầm’: “Tôi cảnh cáo cậu họ Tề kia, bắt đầu từ tuần sau cậu tự mà lo liệu cuộc sống của mình, tự lấy cơm, tự lấy nước, tự giặt quần áo, tự xếp chăn xếp gối.” Tề Ninh không thèm để ý mở cà mèn ra nói: “Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau tí, không được sao?”
“Bạn bè? Woa tớ may mắn quá, may lắm mới được làm bạn với cậu, đúng là tích đức 8 kiếp mới được làm bạn cùng phòng cậu, à không, phải là tích đức hơn 500 năm mới được!”
Tề Ninh phì cười, hắn vốn rất đẹp trai nhưng bình thường lại trầm mặc ít nói, không ngờ khi cười lên cứ như như băng tuyết tan ra, hoa nở trên núi, tạo thành một lực đánh khổng lồ vào thị giác.
Người ngồi đối diện Tề Ninh vẫn lải nhải: “Tề Ninh tớ nói cho cậu biết, Tống Hi Thành tớ không phải là đứa ở nhà cậu!”
Cậu chợt bừng tỉnh, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, đèn phòng cũng đã mở, nét mặt Tề Ninh phức tạp nhìn cậu, “Chỉ có ở trong mơ cậu mới dám nói lời thật lòng à?”
Tống Hi Thành lắc lắc đầu: “Tề Ninh, có phải tớ bị mất trí nhớ không?”
Tề Ninh sửng sốt: “Mất trí nhớ? Cậu lúc trước làm gì mà mất trí nhớ?”
“Không phải, dạo này tớ hay nằm mơ.”
Tề Ninh cười lạnh: “Tớ biết, trong mơ còn không quên nguyền rủa tớ, quả là anh em tình thâm.”
“Không phải, tớ đang nói chuyện đàng hoàng với cậu, thù mới nợ cũ gì gì đó, có thể gác lại hay không?”
Tề Ninh nhún vai, Tống Hi Thành tiếp tục nói: “Nói thế nào nhỉ, dạo này tớ luôn mơ thấy chuyện cũ, cứ cái đà này tớ cảm thấy trong vòng 2 tháng tới sẽ mơ lại hết chuyện hồi còn đi học trường cảnh sát mất.”
“Là giấc mơ như thế nào?”
Đột nhiên Tống Hi Thành ấp úng: “Cũng không có gì, chỉ là vài chuyện vụn vặt học tập và sinh hoạt.”
“À, trong đó có tớ sao?” Tề Ninh đè thấp giọng, giọng nói có vẻ uy hiếp.
Tống Hi Thành cười mỉa: “Đương nhiên là có cậu, cậu thành tích nổi trội lại đẹp trai có tiếng, tớ ở trong mơ phải lấy cậu làm gương học hỏi chứ.”
Tề Ninh đứng dậy rót cho cậu ly nước ấm: “Thật là vinh hạnh, tớ nghĩ chắc cũng nhờ tớ tích đức hơn 500 năm mới may mắn có được người ở như cậu, đúng không?”
Thở dài, Tống Hi Thành nhận lấy ly nước: “Đã biết rõ còn cố hỏi.
Nhìn chung thì giấc mơ này cũng không tệ, để tớ nhớ lại khoảnh khắc huy hoàng của mình.”
Thấy Tề Ninh tỏ vẻ kỳ quái, Tống Hi Thành giải thích: “Cậu phải biết là nếu tớ kể cho nhóm Hà Mộ biết năm đó tớ kiên cường như thế nào, đấu tranh vượt khó vì cậu thế nào, chắc chắn bọn họ sẽ phục tớ sát đất.
Không phải ai cũng có cơ hội nói móc trêu chọc đả kích cậu đâu, còn đạp rồi đấm cậu mấy cái, đãi ngộ này đã năm rồi tớ không được hưởng.”
“Vậy à, vậy giờ tớ có thể bất mãn được chưa?”
Tống Hi Thành cười gượng, để ly nước lên tủ đầu giường, vùi đầu vào gối: “Mới 4 giờ sáng, tớ ngủ tiếp đây.
Ngày mai còn phải đến nhà cô Phương kia, cậu cũng nghỉ ngơi đi, ngủ ngon!”
Cậu nhắm mắt lại dần dần ngủ say, lại rơi vào giấc mộng chua chua cay cay ngọt ngào.
Đến khi hơi thở cậu đều đều, trong bóng tối dày đặc mới có người phát ra tiếng thở dài nho nhỏ: “Ngủ ngon.”
.:..