Ngoài điện nắng hè dường đổ lửa,
Trong nhà lạnh buốt nước thành băng.
Trùng lạ xem chừng chưa đáng sợ,
Dẫu độc sao bằng dạ sói lang.
Du Thản Chi xách chiếc hồ lô, rảo bước đi về thành Nam Kinh, bẩm
lại cho A Tử là đã bắt được con băng tàm. A Tử mừng lắm vội vàng bảo y
bỏ con tằm vào trong chiếc hũ sành để nuôi. Lúc đó đang vào tháng bảy,
giữa mùa hè trời nóng gắt ngờ đâu vừa nuôi con băng tàm ở điện phụ, lập
tức trong nhà càng lúc càng lạnh, chẳng bao lâu nước trong bình trà chén
trà cũng kết thành băng.
Đêm hôm đó, Du Thản Chi nằm trong chăn mà run lẩy bẩy, không
sao ngủ được, nghĩ thầm: Con tằm này thật lạ trên đời ít có. Nếu như cô
nương đem nó hút máu mình thì dù không chết vì chất độc, cũng lạnh
cóng mà chết.
A Tử liên tiếp bắt mấy con rắn độc, trùng độc đem đến đấu với nó,
đều bị con băng tàm chạy quanh vài vòng là đông cứng chết ngay để cho
nó hút hết trấp dịch. Đến hơn mười ngày, không giống độc trùng nào
đương cự nổi.
Hôm đó A Tử đến điện phụ nói:
- Hề Sắt, hôm nay mình phải giết con băng tàm, ngươi thò tay vào
trong hũ để cho con tằm hút máu.
Du Thản Chi những ngày qua lúc nào cũng lo ngay ngáy, đêm trằn
trọc sợ cái giờ phút này, quả nhiên cô nương chẳng chút dung tình, rồi
cũng bắt y và con băng tàm cùng hi sinh, trong lòng buồn bã, quay sang
nhìn A Tử một lát không nói năng, không cử động. Về phần A Tử nàng
chỉ nghĩ: Ta vô tình được bảo vật hiếm có này, độc chưởng công phu khi
luyện thành rồi e rằng so với sư phụ còn ghê gớm hơn. Nàng liền giục:
- Ngươi thò tay vào hũ đi thôi.
Nước mắt Du Thản Chi nhỏ ròng ròng, quì xuống khấu đầu nói:
- Cô nương luyện thành độc chưởng rồi, đừng quên tiểu nhân vì cô
nương mà phải chết. Tôi họ Du, tên Thản Chi chứ không phải là Hề Sắt.
A Tử mỉm cười nói:
- Được, tên ngươi là Du Thản Chi, ta nhớ rồi. Ngươi trung thành với
ta, tốt lắm, đúng là một đứa đầy tớ hết lòng với chủ.
Du Thản Chi được nàng khen ngợi mấy câu như thế, cảm thấy hết sức
an ủi, lại khấu đầu thêm hai lần nữa nói:
- Đa tạ cô nương!
Thế nhưng y vẫn không muốn bó tay chịu chết bèn rùn người, vòng
xuống chui đầu qua hai đùi, tay trái nắm cổ chân, tay phải thò vào trong
hũ, trong đầu nghĩ đến những mũi tên nhỏ ở hai chữ quái dị bên cạnh nhà
sư khỏa thể trong cuốn sách. Đột nhiên đầu ngón tay trỏ hơi ngứa, một
làn khí lạnh như băng chạy thẳng lên như tên bắn, theo cánh tay vào
trong ngực. Du Thản Chi trong đầu chỉ nhớ đến hướng của mũi tên, luồng
hàn khí kia đi đúng theo những kinh mạch y đang nghĩ tới, từ ngón tay lên
cánh tay rồi từ ngực chạy lên đỉnh đầu, sợi dây nhỏ đó đi đến đâu tỏa hơi
lạnh buốt thấu xương.
A Tử thấy tư thế cổ quái của Du Thản Chi thật tức cười, qua một lúc
sau, thấy y đứng lộn tùng phèo như thế, không khỏi ngạc nhiên, đến gần
xem thấy con băng tàm vẫn cắn chặt ngón tay trỏ. Thân con tằm óng ánh
trong suốt như thủy tinh, nhìn kỹ thấy có một dòng máu chạy từ miệng đổ
vào, đi vòng qua phía tả, quấn quanh một vòng, rồi từ bên phải chảy
ngược trở về ngón tay trỏ Du Thản Chi.
Thêm một lúc nữa, trên chiếc đầu sắt, y phục, chân tay Du Thản Chi
đều phủ một làn sương mỏng, A Tử nghĩ thầm: Tên nô tài này chắc là
chết rồi. Người sống trên mình phải có hơi ấm, làm sao kết thành sương
được?. Thế nhưng trong người con băng tàm máu vẫn còn lưu chuyển,
hiển nhiên hút máu chưa xong. Đột nhiên trên mình con tằm có những sợi
nhiệt khí như tơ bốc ra.
A Tử còn đang kinh ngạc thì đã nghe bộp một tiếng, con tằm từ ngón
tay Du Thản Chi rơi xuống đáy hũ, vội dùng cây gậy cầm sẵn trong tay
giã xuống một cái. Nàng vẫn tưởng con tằm bản thể linh dị, một gậy như
thế chưa chắc đã giết được nó, ngờ đâu khi rơi xuống rồi, con vật chỉ nằm
phơi bụng không lật lại nổi, thành thử một gậy của A Tử đã đâm băng
tàm nát ngướu.
A Tử mừng lắm vội vàng thò tay vào hũ, bôi huyết dịch con tằm vào
lòng bàn tay, nhắm mắt hành công, hút hết vào trong người. Nàng cứ xoa
lên hết lần này sang lần khác đến khi không còn tí gì mới thôi.
Hành công lâu như thế trong người mệt mỏi, A Tử ngáp dài một
tiếng, đứng dậy, thấy đầu Du Thản Chi vẫn còn lộn ngược chui giữa hai
đùi, toàn thân trắng xóa, kết đầy băng sương. Nàng hết sức sợ hãi, đưa
tay sờ thử người y thấy lạnh buốt, quần áo đóng băng cứng ngắc. Nàng
vừa lạ lùng vừa tức cười, gọi Thất Lý vào bảo đem Du Thản Chi đi chôn.
Thất Lý liền cùng hai tên lính Khất Đan nữa, vứt xác Du Thản Chi
lên một chiếc xe ngựa, chạy ra khỏi thành. A Tử không dặn y phải chôn
cất cho chu đáo, Thất Lý cũng chẳng phí sức đào một cái huyệt, thấy bên
cạnh đường có một khe nước, liền vứt luôn xuống suối, rồi quay về.
Thế nhưng cũng chính vì Thất Lý làm biếng một chút mà lại cứu được
mạng Du Thản Chi. Thì ra ngón tay y bị băng tàm cắn rồi bèn dùng phép
vận công của Dịch Cân Kinh để hóa giải độc khí, huyết dịch bị con tằm
hút ra lại theo ngón tay quay ngược trở về huyết quản đem bao nhiêu tinh
hoa kịch độc của con băng tàm vào người. A Tử sau đó hút huyết tương
của con tằm chỉ mất công toi chứ không còn hiệu dụng gì cả.
Nếu như Du Thản Chi đã học toàn bộ phép hành công của Dịch Cân
Kinh thì sẽ có thể tiêu giải chất độc của con băng tàm nhưng vì y chỉ mới
học được có một pháp môn, thu vào mà không biết đẩy ra nên chất kỳ
độc đệ nhất âm hàn của con sâu kia đã khiến cho người y bị đông cứng.
Còn như Thất Lý đem y chôn xuống đất thì sẽ thành một cái xác ướp
dù có vài trăm năm sau cũng chưa chắc đã rữa được. Du Thản Chi bị vứt
xuống suối trôi theo dòng, hơn một chục dặm sau gặp chỗ uốn khúc,
vướng vào một đám lau sậy. Chẳng bao lâu, nước chung quanh người y đã
biến thành băng chẳng khác gì một chiếc quan tài thủy tinh. Nước suối
tiếp tục soi mòn, tiêu giải từng chút từng chút hàn khí khiến cho khối
băng bao quanh y dần dần tan hết.
Cũng may đầu Du Thản Chi có cái lồng sắt, kim loại mau nóng mà
cũng mau nguội nên đá trên đầu tan ra trước. Nước suối ọc vào mồm y
khiến Du Thản Chi ho sặc sụa, đầu óc tỉnh táo liền từ dưới khe nước bò
lên, nước đá trên người chạm vào nhau kêu loong coong.
Khi thân thể mới biến thành băng không phải y hoàn toàn không biết
gì cả mà chỉ vì bị kết trong khối băng không cử động được mà thôi. Đến
sau y hôn mê không còn biết gì nữa, bây giờ chết đi sống lại thật không
khác một giấc mộng dài.
Du Thản Chi ngồi trên bờ suối, nghĩ mình đối với A Tử một lòng
trung thành sắt son cam nguyện đem thân nuôi độc trùng để giúp nàng
luyện công, vậy mà khi mình chết đi, A Tử chẳng thèm thở dài lấy một
tiếng. Y từ trong băng nhìn ra thấy A Tử mặt mày hớn hở có được huyết
tương của con băng tàm đem chà vào lòng bàn tay, chỉ nghiêng đầu nhìn
mình, thấy y chết xem chừng thú vị, lại hơi kỳ quái, hoàn toàn chẳng có
chút gì thương xót.
Y lại nghĩ: Băng tàm độc địa như thế, đã từng hút chất độc của hàng
nghìn độc trùng độc xà, cô nương nay hút hết vào trong lòng bàn tay rồi,
độc chưởng chắc đã luyện thành. Nếu như ta quay về... Y đột nhiên run
bắn người lên, nổi gai ốc nghĩ thêm: Cô ta vừa thấy mình thể nào chẳng
đem ra thử độc chưởng. Nếu như đã luyện thành thể nào đánh một cái là
mình chết tươi. Còn như luyện chưa xong, thì lại sai mình đi bắt rắn độc,
trùng độc nữa cho đến bao giờ luyện xong một chưởng đánh chết mình
lúc ấy mới thôi. Hai đằng đằng nào cũng chết, quay về làm gì?.
Du Thản Chi đứng lên, nhảy nhót vài cái rũ hết những mảnh băng
còn bám trên người nghĩ thầm: Bây giờ mình biết đi đâu đây?. Đi tìm
Kiều Phong báo thù cho cha ư, điều đó y nào dám nghĩ đến. Nhất thời y
không biết tính sao, chỉ đành lang thang trong đồng rộng núi hoang, hái
trái dại, bắt chim chóc, thú nhỏ mà ăn. Đến chiều hôm sau, không có việc
gì làm, y bèn mang cuốn Dịch Cân Kinh bằng tiếng Phạn ra định học theo
tư thức của nhà sư trần truồng trong sách.
Cuốn sách đó khi rơi xuống suối đã ướt mèm, đến giờ vẫn chưa khô.
Y cẩn thận giở từng tờ, chỉ sợ rách, thấy trang nào cũng có hình một quái
tăng, tư thức mỗi người một khác. Y suy nghĩ một hồi rồi cũng hiểu ra,
hình trong quyển sách gặp nước thì lộ ra chứ chẳng phải bồ tát hiện thân
cứu mạng gì cả, bèn làm theo tư thức thứ nhất trên trang đầu tiên, lần
theo mũi tên đỏ trên những chữ quái lạ thấy có một sợi chỉ nhỏ thật lạnh
chạy ngang chạy dọc khắp tứ chi và xương cốt, chẳng khác gì con băng
tàm còn sống bò trong cơ thể mình. Y kinh hãi vội vàng đứng lên, lập tức
con tằm lạnh trong người liền biến mất.
Suốt hai giờ sau y chỉ nghĩ đến: Không biết con tằm chui vào người
mình đã chạy đi chưa?. Thế nhưng y không sờ thấy, cũng chẳng mò ra,
không hình không bóng, sau cùng nhịn không nổi lại tập theo tư thức cổ
quái kia rồi nghĩ theo mũi tên đỏ trên hai chữ quái lạ, chẳng bao lâu lại
thấy có một con băng tàm bò trong cơ thể. Y kêu lên một tiếng, vội
ngừng lại không còn dám nghĩ thêm lập tức con tằm biến mất nhưng cứ
vừa nghĩ đến thì nó lại bò ra.
Mỗi lần con tằm bò một vòng, y lại thấy toàn thân thoải mái không
biết đâu mà kể. Trong cuốn sách hình những nhà sư khỏa thể rất nhiều, từ
những chữ lạ lùng kia những mũi tên đỏ cái cong cái thẳng, biến hóa
phức tạp. Y cứ theo những tư thức khác nhau mà gọi con tằm, trong người
khi nóng khi lạnh, mỗi lúc có một lối thư thái riêng.
Cứ như thế luôn mấy tháng trời, tay chân y bắt cầm thú càng lúc càng
linh hoạt, nhảy nhót cũng xa hơn, chạy thêm nhanh nhẹn mà trước kia
không thể nào bì kịp. Một buổi chiều, một con chó sói đói ở đâu đi kiếm
mồi, chồm đến vồ Du Thản Chi. Y kinh hãi, đang định bỏ chạy nhưng con
sói đã giương vuốt ra chộp vào đầu vai, nhe răng nhọn hoắt, định ngoặp
vào cổ họng. Du Thản Chi hết sức kinh hoàng, tiện tay đánh một chưởng
trúng ngay đầu con vật. Con chó sói đó văng ra xa, quằn quại mấy cái rồi
nằm thẳng cẳng. Du Thản Chi quay người chạy ra mấy trượng thấy con
chó sói vẫn nằm đó, trong bụng lạ lùng, nhặt một cục đá ném trúng ngay
thân nhưng con lang vẫn nằm yên. Y vừa mừng vừa sợ, rón rén đến gần
xem hóa ra con chó sói đã chết tự bao giờ.
Y thật không dám nghĩ tới chuyện mình chỉ tiện tay đánh một cái mà
ghê gớm đến thế, giơ tay lên lật qua lật lại xem kỹ, không thấy có gì
khác, nhịn không nổi kêu lên:
- Hồn ma con tằm này thiêng quá!
Y vẫn tưởng con tằm kia chết rồi hồn nó nhập vào người mình nên
mới có tài phép như thế chứ có ngờ đâu đó hoàn toàn do công lực từ Dịch
Cân Kinh, lại thêm băng tàm là vật kịch độc hãn hữu, luồng âm hàn ghê
gớm đó bị y hút vào trong người, chứa vào nội công thượng thừa của Dịch
Cân Kinh nên mỗi khi đánh ra đều có chứa âm kình cực kỳ ghê gớm.
Dịch Cân Kinh là bảo điển chí cao vô thượng trong võ học, có điều
pháp môn tu tập không phải dễ dàng, cần phải phá được cảnh giới ngã
tướng, nhân tướng, trong bụng không còn nghĩ đến chuyện tu tập võ
công. Thế nhưng tăng lữ tập môn thượng thừa này, ai chẳng muốn tinh
tiến thật nhanh, mong cho chóng thành để công phu được ích lợi? Muốn
đến được tâm vô sở trụ1 quả thật là thiên nan vạn nan.
Trong mấy trăm năm qua, các cao tăng chùa Thiếu Lâm tu tập Dịch
Cân Kinh không phải là ít, thế nhưng dụng công năm chày tháng tận, vẫn
không mấy ai đạt được thành thử các nhà sư cho rằng kinh này không linh
hiệu, hôm trước A Châu ăn cắp mất, tăng chúng trong chùa tức giận thật
nhưng cũng không coi là chuyện lớn.
Hơn một trăm năm trước, chùa Thiếu Lâm có một nhà sư, xuất gia từ
thuở bé, tâm trí đần độn, điên điên khùng khùng. Sư phụ ông ta khổ công
tu tập Dịch Cân Kinh không thành, giận quá mà tọa hóa2. Nhà sư điên kia
nhặt được quyển kinh ở bên cạnh di thể của sư phụ, hăm hăm hở hở đem
ra luyện, ngẫu nhiên sao thành một đại cao thủ. Thế nhưng võ công ông
ta tại sao cao cường như thế, đến lúc viên tịch tây qui, cũng vẫn không
sao giải thích được, chẳng một ai biết đó là công phu Dịch Cân Kinh.
Đến bây giờ Du Thản Chi vô tâm luyện công phu này, chỉ tưởng là
gọi con băng tàm trong người bò ra bò vào cho đỡ buồn, có biết đâu ngày
một tiến bộ, chính là theo được con đường của nhà sư khùng hồi trước.
Mấy hôm sau y lại liên tiếp đánh chết thêm mấy con dã thú khác, bấy
giờ mới biết chưởng lực của mình rất mạnh, trong bụng cũng can đảm
thêm được một chút. Du Thản Chi tiếp tục đi về hướng nam, trong bụng
ngay ngáy sợ rằng nếu mình bỏ quên không gọi hồn con băng tàm một
ngày, ma tằm sẽ bỏ đi mất, thành thử ngày nào cũng phải kêu nó ra,
không dám lơ là. Com ma tằm bây giờ cực kỳ linh dị, gọi là ra ngay.
Du Thản Chi đi càng lúc càng xa, hôm đó đã đến địa giới tỉnh Hà
Nam ở trung châu. Y cũng biết cái đầu sắt của mình làm người ta sợ hãi
nên ban ngày chỉ ẩn náu tại những sơn động hoang dã hay rừng sâu, bao
giờ trời tối mới mò ra nhà dân chúng ăn trộm đồ ăn. Lúc này thân thủ y
mẫn tiệp dị thường nên không bao giờ bị người ta phát giác.
Ngày hôm đó y chui vào một chiếc miếu hoang bên vệ đường nằm
ngủ, bỗng nghe thấy tiếng bước chân, có ba người đi vào trong am. Y vội
vàng chui xuống dưới bệ thờ, không dám để cho người ta thấy. Ba người
đó đi vào trong miếu, ngồi xuống đất, lục đục ăn uống, nói năng chuyện
trên giang hồ. Bỗng nhiên một người hỏi:
- Ngươi thử nghĩ Kiều Phong bây giờ trốn ở đâu, sao hơn một năm
nay, không ai nghe thấy tin tức gì của y cả?
Du Thản Chi vừa nghe thấy hai tiếng Kiều Phong liền chột dạ, vội
vàng cố lắng tai nghe. Lại nghe một người khác nói:
- Tên đó tác ác đa đoan bây giờ rụt đầu rụt cổ như con rùa, chắc
không kiếm được y đâu.
Người nói lúc nãy lại tiếp:
- Chưa hẳn thế đâu. Y đợi đúng lúc mới ra tay, một khi người ta lơ là,
lúc ấy mới hạ thủ. Ngươi thử nghĩ mà xem, sau khi đại chiến Tụ Hiền
Trang rồi, y còn giết thêm bao nhiêu người nữa? Từ trưởng lão, vợ chồng
Đàm công, Đàm bà, Triệu Tiền Tôn, toàn gia Thái Sơn Thiết Diện Phán
Quan Đơn lão anh hùng, Trí Quang lão hòa thượng của núi Thiên Thai,
rồi Mã phu nhân của Cái Bang, trưởng lão Bạch Thế Kính, ôi, quả là đếm
không hết.
Du Thản Chi nghe đến đại chiến Tụ Hiền Trang, trong lòng đau xót
nên những gì người đó nói sau không nghe thấy gì cả, một lúc sau mới
nghe một giọng già nua:
- Kiều bang chủ xưa nay đãi người nhân nghĩa, không ngờ... ôi...
không ngờ... quả thật là số kiếp nó làm ra thế. Thôi mình đi.
Nói xong ông ta đứng lên. Người kia nói:
- Này lão Uông, ông bảo bản bang đang bầu tân bang chủ, thế thì
phải cử ai đây?
Người già cả kia đáp:
- Nào ta có biết! Bầu tới bầu lui, đã hơn một năm rồi cũng chưa tìm
ra một anh hùng hảo hán nào được toàn bang bội phục. Thôi, chúng mình
đi xem sao.
Người kia nói:
- Thôi tôi biết bụng ông rồi, chắc ông mong Kiều Phong quay trở lại
làm bang chủ chứ gì? Thôi đừng mơ mộng hão huyền nữa, lỡ chuyện đó
truyền ra đến tai Toàn đà chủ thì ông khó sống đó!
Ông già họ Uông hốt hoảng nói:
- Tiểu Tất, câu đó là ngươi nói chứ ta có bao giờ bảo là mong Kiều
bang chủ trở lại làm bang chủ bản bang đâu?
Tiểu Tất cười khẩy:
- Ông mở miệng ra là Kiều bang chủ này, Kiều bang chủ nọ chẳng
phải bụng mong y về làm bang chủ hay sao?
Lão Uông bực tức đáp:
- Ngươi mà còn nói bậy nói bạ xem ta có đập chết cái đồ chó đẻ như
ngươi không?
Người thứ ba can:
- Thôi được rồi! Mình là chỗ anh em, đừng để mích lòng nhau, đi
nhanh lên không lại trễ. Kiều Phong làm sao làm bang chủ của mình
được? Y là giống Khất Đan chó má, mình gặp y là hai bên nhất định một
sống một chết rồi. Vả lại, ví như mình mời y về làm bang chủ, chắc gì y
đã chịu?
Lão Uông thở dài một tiếng nói:
- Ngươi nói thế phải lắm.
Nói xong cả ba người cùng đi ra khỏi miếu. Du Thản Chi nghĩ thầm:
Cái Bang muốn kiếm Kiều Phong mà kiếm không ra, bọn họ có biết đâu
gã đó đang ở nước Liêu làm Nam Viện Đại Vương, ta phải nói cho họ
biết mới được. Cái Bang người nhiều thế mạnh, lại ước định thêm anh
hùng hảo hán Trung Nguyên may ra có thể giết được tên ác tặc đó. Ta sẽ
theo bọn họ đi giết Kiều Phong. Y nghĩ đến quay lại Nam Kinh sẽ gặp A
Tử, trong ngực lập tức nóng bừng bừng.
Du Thản Chi rón rén từ trong miếu đi ra, thấy ba tên đệ tử Cái Bang
đi đường núi về hướng tây, liền lẳng lặng theo sau. Lúc này trời đã tối
mịt, hoang sơn không một bóng người, đi được vài dặm đến một thung
lũng, nhìn xa xa nơi sơn cốc có một đống lửa. Du Thản Chi nghĩ thầm:
Cái đầu sắt của mình thật quái đản, bọn họ trông thấy thể nào cũng hô
hoán rầm rĩ lên, chi bằng trốn trong bụi cỏ nghe ngóng rồi hãy tính.
Y chui vào trong đám cỏ dày, bò dần đến gần đống lửa. Bò được mấy
trượng, ngừng lại một chút, lại bò tiếp, nghe thấy tiếng người xôn xao,
xem ra người tụ tập chung quanh đám lửa không phải là ít. Du Thản Chi
lâu nay từng chịu biết bao nhiêu hành hạ dày vò nên không dám sơ sẩy
chút nào, bò càng gần càng chậm lại, tới sau một tảng đá cách chừng vài
trượng thì không dám tiến xa hơn nữa nên nằm phục tại đó lắng tai nghe.
Những người chung quanh đống lửa ai nấy đều đứng nói chuyện, Du
Thản Chi nghe một hồi mới biết ra đây là người của Đại Trí phân đà tụ
hội thương nghị về việc đại hội Cái Bang sắp tới sẽ suy cử ai lên làm
bang chủ. Có người chủ trương đề cử Tống trưởng lão, có người lại muốn
Ngô trưởng lão. Một người nói:
- Nói đến trí dũng song toàn thì phải bầu cho Toàn đà chủ của bản
bang, tiếc rằng Toàn đà chủ hôm trước đã bị tên Kiều Phong giả công vi
tư đuổi ra khỏi bang rồi, việc quay trở lại bang chưa ổn thỏa.
Lại một người khác nói:
- Gian mưu của Kiều Phong chính là do Toàn đà chủ đứng ra vạch
trần, Toàn đà chủ lập được đại công cho bản bang, việc trở lại thật dễ
dàng. Một khi đại hội khai mạc, chúng ta trước hết lo việc Toàn đà chủ
qui bang, sau đó mới nói đến công lao khi trước, rồi bầu ông ta lên làm
bang chủ.
Một giọng sang sảng cất lên:
- Việc bản nhân trở lại bang cũng là chuyện thuận lý. Thế nhưng
việc các huynh đệ bầu mỗ lên làm bang chủ thì chưa nên đề cập đến vội,
nếu không người khác lại tưởng huynh đệ vạch trần gian mưu của Kiều
Phong là có ý đồ riêng tư.
Một người khác lớn tiếng nói:
- Toàn đà chủ, nếu gặp việc thì đương nhân bất nhượng3. Ta xem
trong mấy vị trưởng lão của bản bang, võ công tuy cao cường thật nhưng
kể về mưu trí thì không ai bì kịp với ông được. Chúng ta đối phó với tên
gian tặc Kiều Phong, là việc đấu trí chứ không phải đấu sức, Toàn đà
chủ...
Gã Toàn đà chủ kia ngắt lời:
- Thi huynh đệ, ta chưa chính thức trở lại bang, ba chữ Toàn đà chủ
xin đừng gọi thế vội.
Hơn hai trăm người ăn mày đang đứng quanh đống lửa nhao nhao lên:
- Tống trưởng lão đã có dặn rằng nhờ ông tạm thời giữ chức đà chủ
bản đà, ba chữ Toàn đà chủ kia có gì mà không được?
- Tương lai ông lên làm bang chủ, thì chẳng còn hơn chức đà chủ hay
sao?
- Toàn đà chủ nếu chưa đảm đương bang chủ thì ít nhất cũng phải
lên chức trưởng lão, nhưng khi đó cũng phải kiêm lãnh cả bản đà.
- Đúng lắm, dẫu Toàn đà chủ có làm bang chủ vẫn có thể kiêm luôn
cả chức đà chủ Đại Trí phân đà.
Còn đang bàn luận xôn xao, một bang chúng từ cửa sơn cốc chạy vào,
lớn tiếng báo:
- Khải bẩm đà chủ, Đoàn vương tử nước Đại Lý xin bái phỏng.
Toàn đà chủ Toàn Quan Thanh lập tức đứng bật dậy hỏi:
- Đoàn vương tử nước Đại Lý ư? Bản bang trước nay có giao thiệp gì
với nước Đại Lý đâu?
Y liền lớn tiếng nói:
- Các vị huynh đệ, Đoàn gia nước Đại Lý là thế gia trứ danh trong võ
lâm, Đoàn vương tử tự mình đến đây, tất cả cùng đứng lên nghênh tiếp.
Nói xong tất lãnh mọi người cùng đi ra ngoài sơn khẩu đón khách.
Chỉ thấy một thanh niên công tử mặt mày tươi tỉnh đứng ngay tại đó, đằng
sau có bảy tám người tùy tòng. Thanh niên đó chính là Đoàn Dự, hai
người chắp tay chào, hóa ra biết nhau rồi, đã từng gặp ở trong rừng hạnh
ngoài thành Vô Tích. Toàn Quan Thanh lúc đó chưa biết lai lịch, thân
phận Đoàn Dự, nghĩ lại khi đó mình bị Kiều Phong đuổi ra khỏi bang
Đoàn Dự đều biết cả, không khỏi ngượng ngùng, nhưng lập tức trấn tĩnh
ngay, ôm quyền nói:
- Không biết Đoàn vương tử tới thăm nên không ra xa nghinh tiếp,
xin lượng thứ cho.
Đoàn Dự cười đáp:
- Không dám! Không dám! Vãn sinh phụng mệnh gia phụ, có một
việc muốn phụng cáo quí bang cho nên mới đến làm phiền.
Hai người nói mấy câu khách sáo, Đoàn Dự giới thiệu đi cùng là Cổ
Đốc Thành, Phó Tư Qui, Chu Đan Thần ba người. Toàn Quan Thanh mời
Đoàn Dự đến ngồi tại một phiến đá trước đống lửa, sau đó bang chúng
đem rượu ra mời. Đoàn Dự tiếp lấy uống cạn rồi nói:
- Mấy tháng trước4, gia phụ ở tại Trung Châu có đến phủ của cố Mã
phó bang chủ quí bang, gặp một kỳ sự, chính mắt trông thấy cái chết của
Bạch Thế Kính Bạch trưởng lão. Việc này có liên can trọng đại đến quí
bang, lại cả đến anh hùng võ lâm Trung Nguyên nữa nên muốn trình cho
các nhân vật thủ não của quí vị. Có điều gia phụ thụ thương, dưỡng bệnh
đến nay mới đỡ mà các trưởng lão trong bang hành tung vô định, không
sao gặp được, khiến cho phong thư gia phụ viết vẫn chưa có cách nào
trình lên. Mấy bữa trước gia phụ nghe tin quí đà tụ hội nơi đây nên mới
sai vãn sinh đưa tới.
Nói xong chàng lấy trong tay áo ra một phong thư, đứng lên đưa ra.
Toàn Quan Thanh cũng vội vàng đứng dậy, hai tay nhận lấy nói:
- Phải phiền đến Đoàn công tử đích thân đưa thư, cái tấm lòng
thương yêu của Đoàn vương gia khiến cho tất cả tệ bang từ trên xuống
dưới ai ai cũng cảm đại đức.
Y nhìn thấy phong thư đó gắn rất kỹ, trên phong bì viết tám chữ lớn:
Cái Bang chư vị trưởng lão thân khải5
Y nghĩ thầm tự mình không tiện mở ra xem bèn nói:
- Tệ bang không lâu nữa sẽ khai đại hội, các trưởng lão sẽ đều đến
cả, tại hạ sẽ đem thư của Đoàn vương gia trình lên cho chư vị thủ lãnh.
Đoàn Dự nói:
- Như thế xin phiền vậy, vãn sinh cáo biệt.
Toàn Quan Thanh luôn mồm cảm ơn, tiễn khách ra rồi mới nói:
- Bạch trưởng lão và Mã phu nhân của tệ bang bất hạnh bị gian tặc
Kiều Phong hạ độc thủ, hôm đó chính mắt Đoàn vương gia trông thấy hay
sao?
Đoàn Dự lắc đầu:
- Bạch trưởng lão và Mã phu nhân không phải do Kiều đại ca giết
hại đâu, sát hại Mã phó bang chủ cũng là người khác. Trong phong thư
này của gia phụ có nói rất rõ ràng, sau này Toàn đà chủ đọc thư sẽ biết
rõ mọi chuyện.
Chàng trong bụng nghĩ thầm: Việc này nói ra dài dòng, nhà ngươi
đâu phải là người tốt, không nên nói nhiều làm chi. Ta đoán chừng ngươi
không dám dấu lá thư của cha ta đâu. Đoàn Dự quay sang ôm quyền
chào Toàn Quan Thanh nói:
- Sau này gặp lại, không dám phiền chư vị tiễn ra xa.
Chàng quay mình đi ra sơn cốc, vừa trở đầu đã thấy hai tên bang
chúng Cái Bang dẫn hai hán tử tiến vào. Hai người đó đưa mắt cho nhau,
đi lên mấy bước khom lưng hành lễ với Đoàn Dự, trình lên một tờ danh
thiếp màu đỏ chói. Đoàn Dự cầm lấy xem qua, thấy trên tờ thiếp viết bốn
hàng chữ:
Tô Tinh Hà cung kính mời những vị tinh thông kỳ nghệ6 trong thiên hạ,
đến ngày mồng tám tháng hai giá lâm hang Thiên Lung Địa Á, núi Lôi Cổ,
tỉnh Hà Nam để gặp gỡ một phen.
Đoàn Dự vốn thích đánh cờ thấy bốn hàng chữ đó, tinh thần phấn
chấn vui vẻ nói:
- Thế thì hay lắm, nếu vãn sinh không có chuyện tục vụ gì vướng
bận, thể nào cũng đến. Thế nhưng xin hỏi tại sao hai vị lại biết vãn sinh
thích đánh cờ?
Hai hán tử lộ vẻ vui mừng, mồm ú ớ, giơ tay múa chân, hóa ra hai
người đó bị câm. Đoàn Dự không hiểu hai người đó chỉ trỏ ra hiệu những
gì, mỉm cười hỏi Chu Đan Thần:
- Núi Lôi Cổ có xa lắm không?
Nói xong chàng giao tờ thiếp lại cho ông ta. Chu Đan Thần cầm lấy
xem qua, trước hết vòng tay hành lễ với hai người kia nói:
- Trấn Nam Vương thế tử Đoàn công tử nước Đại Lý, xin gửi lời
chào đến Thông Biện tiên sinh, trước hết tạ ơn bao giờ đến kỳ sẽ đến bái
phỏng.
Ông ta chỉ vào Đoàn Dự, chỉ trỏ mấy cái biểu thị sẽ đến phó hội. Hai
hán từ khom lưng hành lễ với Đoàn Dự, sau đó lại lấy ra một tờ thiếp nữa
đưa cho Toàn Quan Thanh. Toàn Quan Thanh cầm lấy xem qua, cung
kính trả lại xua tay nói:
- Người tạm lãnh chức Phân Đà Chủ Đại Trí phân đà của Cái Bang
là Toàn Quan Thanh, xin kính chào Thông Biện tiên sinh núi Lôi Cổ,
Toàn mỗ kỳ nghệ kém cỏi, chẳng bõ làm trò cười, không dám phó hội,
xin Thông Biện tiên sinh tha lỗi cho.
Hai hán tử khom lưng hành lễ, sau đó quay qua chào Đoàn Dự,
chuyển thân đi ra. Chu Đan Thần lúc đó mới trả lời Đoàn Dự:
- Lôi Cổ Sơn ở phía nam Tung Huyện, đông bắc Khuất Nguyên
Cương, đến đó cũng không xa lắm.
Đoàn Dự từ biệt Toàn Quan Thanh rồi, ra khỏi thung lũng lúc đó mới
hỏi Chu Đan Thần:
- Thông Biện tiên sinh Tô Tinh Hà là người thế nào? Là quốc thủ về
đánh cờ ở Trung Nguyên hay sao?
Chu Đan Thần đáp:
- Thông Biện tiên sinh chính là Lung Á tiên sinh7.
Đoàn Dự ồ lên một tiếng, cái tên Lung Á tiên sinh chàng ở Đại Lý đã
từng nghe bá phụ và phụ thân nhắc tới, biết đó là một cao thủ kỳ túc của
võ lâm Trung Nguyên, vừa điếc vừa câm nhưng nghe nói võ công lại rất
cao cường, khi đề cập đến ông ta giọng của bác chàng xem chừng kính
trọng. Chu Đan Thần lại tiếp:
- Lung Á tiên sinh tuy tàn tật nhưng nhất định tự xưng mình là Thông
Biện tiên sinh, cho rằng mình tâm thông, bút biện còn hơn xa người
thường nhĩ thông, thiệt biện.8
Đoàn Dự gật đầu nói:
- Kể cũng có lý.
Chàng đi thêm mấy bước bỗng cất tiếng thở dài. Đoàn Dự nghe Chu
Đan Thần nói Lung Á tiên sinh tâm thông, bút biện hơn cả người thường
nhĩ thông, thiệt biện không khỏi chạnh lòng nhớ tới Vương Ngữ Yên
đánh võ miệng còn giỏi hơn người ta đánh võ tay chân binh khí.
Chàng ở thành Vô Tích cùng A Châu cứu được bọn người Cái Bang
rồi, chẳng bao lâu Bao Bất Đồng, Phong Ba Ác hai người đến tụ hội với
Vương Ngữ Yên. Năm người đó muốn lên miền bắc đi kiếm Mộ Dung
công tử, Đoàn Dự dĩ nhiên cũng muốn đi theo, Phong Ba Ác nhớ ơn
chàng đã dùng mồm hút nọc độc con bò cạp nên rất hoan nghênh, có điều
Bao Bất Đồng ăn nói cực kỳ sỗ sàng, trách cứ Đoàn Dự giả trang làm Mộ
Dung công tử làm bại hoại tiếng tăm y đi. Đến sau y tỏ ý ngươi không
cút đi, ta sẽ đập cho một trận, trong khi Vương Ngữ Yên chỉ lo bàn với
Phong Ba Ác cách nào kiếm được biểu ca, coi tình cảnh quẫn bách của
Đoàn Dự như không biết đến.
Đoàn Dự chẳng còn biết sao hơn đành phải chia tay cùng Vương Ngữ
Yên nhưng cũng đi lên miền bắc nghĩ bụng: Các ngươi muốn đi Hà Nam
tìm Mộ Dung Phục, ta cũng đang định đi Hà Nam. Hà Nam là đất trung
châu chứ có phải của riêng nhà Mộ Dung các ngươi đâu, Mộ Dung Phục
và Bao Bất Đồng đến được, chẳng lẽ Đoàn Dự không đến được? Nếu như
trên đường chạm trán họ thì cũng là ý trời, Bao tam tiên sinh kia làm sao
trách mình được?.
Thế nhưng trời già nào có cho Đoàn Dự và Vương Ngữ Yên giải cấu
tương phùng, suốt thời gian đó, Đoàn Dự ở Hà Nam lang thang đi khắp
mọi nơi, tiếng là du sơn ngoạn thủy, nhưng thực ra đến đâu mắt cũng dáo
dác, chỉ mong sao được nhìn thấy mớ tóc dài óng ả, một chéo áo của
Vương Ngữ Yên, còn núi non sông nước chàng nào có để mắt đến.
Một hôm, Đoàn Dự đang ở chùa Bạch Mã thành Lạc Dương đàm luận
với phương trượng về kinh A Hàm, nghiên thảo việc đức Phật giảng về
truyện chuyển luân thánh vương có bảy bảo vật. Đoàn Dự nghe nói
bảo vật ngọc nữ không dài không vắn, không trắng không đen, mùa đông
thân thể ấm áp, mùa hạ thân thể mát mẻ cực kỳ hứng thú nhưng phương
trượng lắc đầu quầy quậy nói:
- Đoàn cư sĩ, đó chẳng qua là thí dụ của nhà Phật đấy thôi, huống chi
Phật dạy thất bảo cũng đều là vô thường...
Vừa nói tới đây, bỗng có ba người vào chùa, chính là Phó Tư Qui, Cổ
Đốc Thành và Chu Đan Thần. Thì ra sau khi Đoàn Chính Thuần rời nhà
họ Mã ở phủ Tín Dương, gặp lại Nguyễn Tinh Trúc, mới đi tìm chỗ dưỡng
thương, nghĩ đến việc Tiêu Phong bị Cái Bang đổ tiếng oan giết Mã Đại
Nguyên không thể không biện bạch giùm cho ông ta nên mới viết một
phong thư, sai bọn Phó Tư Qui ba người đem tới đưa cho Cái Bang.
Bọn Phó Tư Qui đến Lạc Dương tìm tổng đà Cái Bang, không gặp
nhân vật thủ lãnh nào, lại nghe phân đà Đại Trí tụ hội gần bên nên dự
định đem thư đến. Ngờ đâu khi ở tại tửu lâu họ nghe lỏm người ta kể
chuyện một chàng thư sinh gàn dở, hình dáng có phần tương tự như Đoàn
Dự nên mới hỏi xem công tử đó nơi đâu rồi tìm đến Bạch Mã tự.
Bốn người gặp nhau hết sức mừng rỡ. Đoàn Dự nói:
- Để ta theo các vị đi đưa thư, rồi chư vị đưa ta đến bái kiến phụ
vương.
Chàng nghe nói cha mình cũng đang ở Hà Nam nên càng nóng lòng
muốn gặp, nhưng bao lâu nay không nghe tin tức gì về Vương Ngữ Yên
ngày đêm nhung nhớ, chỉ mong nơi Đại Trí phân đà có các nhân vật
giang hồ, may ra thấy được ngọc dung tiên nhan của người đẹp nhưng hỡi
ôi tất cả đều chỉ là một chữ không.
Chu Đan Thần thấy chàng thở vắn than dài, lại tưởng chàng mong
nhớ Mộc Uyển Thanh, việc này không thể nào khuyên giải gì được, nghĩ
bụng cách tốt nhất là làm cho chàng phân tâm qua chuyện khác nên nói:
- Vị Thông Biện tiên sinh này phát thiếp rộng rãi mời thiên hạ đến
đánh cờ, kỳ lực ắt phải cao lắm. Công tử gia sau khi bái kiến Trấn Nam
Vương rồi, cũng nên đến gặp Thông Biện tiên sinh đánh vài ván xem
sao!
Đoàn Dự gật đầu đáp:
- Đúng đó! Cuộc đen trắng cũng là cách tiêu khiển khiến cho con
người bớt ưu phiền. Có điều tuy nàng tinh thông các môn phái võ công
thiên hạ, bụng chứa binh giáp, muôn nhà muôn vẻ nhưng lại không biết
đánh cờ. Buổi hội ngộ đấu cờ của Thông Biện tiên sinh, chắc nàng không
tới đâu!
Chu Đan Thần ngơ ngẩn hoang mang, không biết chàng đang nói đến
ai, trên đường đi thấy công tử hồn vía đâu đâu, câu trước đầu Ngô, câu
sau mình Sở nghe cũng đã nhiều nên không tiện gặng hỏi.
Cả đoàn người rong ruổi chạy về hướng tây bắc. Đoàn Dự ngồi trên
lưng ngựa, lúc thì nhíu tít lông mày, lúc lại cười mủm mỉm, lẩm bẩm một
mình:
- Kinh Phật có dạy rằng: Khi nghĩ đến mỹ nữ thì hãy nhớ thân thể ai
thì cũng chỉ là máu mủ, một trăm năm sau thì cũng thành một bộ xương
trắng mà thôi. Lời nhà Phật tuy không sai nhưng người như nàng dù có
một trăm năm nữa hóa thành bạch cốt, thì mớ xương đó cũng đẹp hơn
những bộ xương người thường.
Chàng còn đang mơ màng nghĩ đến bộ xương trong người Vương Ngữ
Yên ra thế nào, bỗng nghe thấy phía sau có tiếng chân dồn dập, hai con
ngựa ở đâu chạy tới, trên yên mỗi con nằm phục một người, trong lúc trời
tối không nhìn rõ là hạng người nào.
Hai con ngựa đó dường nhưng không ai cầm cương, chạy xông đến
bọn Đoàn Dự. Phó Tư Qui và Cổ Đốc Thành hai người chia ra mỗi người
giữ một con lại, thấy người nằm trên đó không còn cử động gì nữa. Phó
Tư Qui hơi kinh hãi, lại gần xem cho kỹ hóa ra chính là hai sứ giả của
Lung Á tiên sinh, trên mặt nở một nụ cười kỳ bí, đều đã chết cả rồi. Hai
người này vừa mới đây đưa thiếp mời Đoàn Dự còn khỏe như vâm, sao
chỉ quay đi quay lại đã lăn ra chết là sao? Họ đều là sứ giả của Lung Á
tiên sinh, sao nét mặt lại kỳ lạ như thế? Phó Tư Qui vừa thoạt nhìn biết
ngay hai người bị trúng chất cực độc vội kéo cương ngựa lùi lại hai bước
không dám đứng gần hai cái tử thi.
Đoàn Dự giận dữ nói:
- Gã họ Toàn của Cái Bang độc ác thật, tại sao lạ hạ thủ những
người này? Ta phải hỏi cho ra lẽ.
Chàng trở đầu ngựa, toan quay lại tra vấn Toàn Quan Thanh. Phía
trước trong bóng tối có người lên tiếng hỏi:
- Tên tiểu tử kia chẳng biết trời cao đất dày là gì, khắp thiên hạ trừ
môn hạ Tinh Tú lão tiên ra thì có ai mà giết người một cách vô hình như
thế được? Lão già câm điếc rụt đầu rùa trốn một chỗ thì còn được chứ
nếu thò mặt ra thì Tinh Tú lão tiên không tha cho y đâu. Này, thằng bé
kia, chuyện không liên can gì đến ngươi, mau cút đi nơi khác.
Chu Đan Thần ghé tai Đoàn Dự nói nhỏ:
- Công tử, đây là người của phái Tinh Tú, mình không nên dây dưa
với họ, đi thôi!
Đoàn Dự kiếm không thấy Vương Ngữ Yên nên đang rảnh rỗi, hai sứ
giả của Lung Á lão nhân gặp chuyện nguy hiểm, chàng thể nào cũng
xông lên cứu viện, nhưng lúc này lại chết rồi, nên cũng không muốn rắc
rối, thở dài một tiếng nói:
- Nếu chỉ mới miệng câm tai điếc thì cũng chưa đủ, còn phải thêm
mắt mù, mũi không ngửi thấy mùi hương, trong lòng không còn ý niệm gì
thì mới mong giải thoát khỏi phiền não.
Chàng nói đây là nói về nếu gặp lại Vương Ngữ Yên, giọng nói hình
dáng, nhất cử nhất động của nàng đã ăn sâu vào tâm khảm mình rồi, dẫu
có vừa câm vừa điếc thì nỗi nhớ mong cũng đâu có vì thế mà dứt được.
Ngờ đâu người phía bên kia nghe chàng nói thế lại cười hềnh hệch, vỗ
tay nói:
- Đúng đó! Đúng đó! Ngươi nói thật có lý, phải chọc mù mắt y đi, cắt
mũi y đi, rồi đánh cho y đến khi nào phải đổi ý mới xong.
Đoàn Dự thở dài:
- Ngoại lực dù có ép thế nào chăng nữa thì cũng chẳng đến đâu. Phải
chính bản thân mình tu hành sao cho tâm không bám vào những gì nhìn
thấy, nghe thấy, ngửi thấy, nếm thấy, sờ thấy mà phải đạt tới chỗ vô trụ xứ
9 có thế mới rời xa được hình tướng, trở thành bồ tát. Chúng ta là kẻ
phàm phu tục tử, làm sao tu đến mức đó được? Ghét nhau mà phải ở gần
nhau, yêu nhau mà phải xa nhau, muốn mà không được10 năm nhóm11 đó
thiêu đốt con người cho nên sống trên đời mới đầy đau khổ.
Du Thản Chi nằm trong đám cỏ phía sau tảng đá thấy bọn Đoàn Dự đi
rồi quay trở lại, sau đó phía trước có tiếng người quát tháo, vừa lúc đó hai
tên đệ tử Cái Bang chạy đến, nói nhỏ với Toàn Quan Thanh:
- Toàn đà chủ, hai gã câm kia không hiểu sao bị người ta giết rồi, kẻ
hạ thủ tự xưng là thủ hạ của cái gì Tinh Tú lão tiên phái Tinh Tú.
Toàn Quan Thanh kinh hãi, mặt liền biến sắc. Y đã từng nghe tiếng
Tinh Tú Lão Quái ở biển Tinh Tú chuyên sử chất độc cực mạnh, võ công
cũng thật cao cường nghĩ thầm: Bọn họ giết sứ giả của Lung Á lão nhân,
chuyện này không liên can gì đến mình, chẳng nên gây chuyện với họ
làm gì. Y liền nói:
- Ta biết rồi, bọn chúng hai đằng quỉ đánh với ma, mình chẳng dây
vào.
Đột nhiên trước mặt có tiếng người nói:
- Bọn chúng bay ăn nói láo lếu, đã biết ta là môn hạ của Tinh Tú lão
tiên, sao dám chửi ta là ma là quỉ? Bộ ngươi không muốn sống hay sao?
Toàn Quan Thanh kinh hãi, giật mình lùi lại một bước, dưới ánh lửa
thấy một người đứng sừng sững trước mặt, chính là một tên bang chúng
thủ hạ. Y chăm chú quan sát kỹ, gã đó trông cười mà chẳng ra cười, hình
dạng thật kỳ bí, dường như sau lưng y còn có ai nữa thì phải, bèn quát
lên:
- Các hạ là ai, giả ma giả quỉ dọa người để làm gì thế?
Người nấp ở sau gã đệ tử Cái Bang giọng lạnh như tiền nói:
- Quả là to gan! Ngươi lại nói thêm một chữ quỉ. Lão tử là môn hạ
Tinh Tú lão tiên, Tinh Tú lão tiên giá lâm Trung Nguyên, đang cần ngay
hai chục con rắn độc, một trăm con trùng độc. Các ngươi trong Cái Bang
xưa nay lúc nào cũng sẵn độc trùng, độc xà, mau mau dâng lên coi. Tinh
Tú lão tiên thấy các ngươi ngoan ngoãn dễ bảo may ra tha cho bọn ăn
mày khốn khó. Còn nếu không, hà hà, tất cả cũng như tên này thôi.
Nghe bình một tiếng, tên đệ tử Cái Bang đột nhiên bay tung lên, rơi
bịch xuống cạnh đống lửa, không còn động đậy gì nữa, hóa ra chết từ bao
giờ. Gã đệ tử đó vừa văng đi, để lộ ra một gã thấp bé mặc áo vải, không
biết y đã lẻn tới từ lúc nào mà lại giết được một đệ tử Cái Bang rồi náu ở
đằng sau như thế.
Toàn Quan Thanh vừa kinh hãi vừa tức giận, trong giây lát trong đầu
xoay chuyển bao nhiêu ý nghĩ: Tinh Tú Lão Quái đổ lên đầu Cái Bang,
việc trước mắt nếu không khuất phục thì đến phải một mất một còn. Việc
này tuy hung hiểm thật nhưng nếu y chỉ mới dọa một câu, ta đã đem rắn
độc trùng độc dâng lên thì anh em trong bang từ nay còn coi ta vào đâu
nữa. Ta dĩ nhiên không còn dám tơ tưởng cái chức bang chủ mà cũng
chẳng còn mặt mũi nào ở trong bang. Cũng may Tinh Tú Lão Quái chưa
đích thân đến đây, chỉ mới có một mình gã này, không có gì phải sợ cả.
Y nghĩ thế nên cười khì khì nói:
- Thì ra đây là nhân huynh của phái Tinh Tú, cao tính đại danh các
hạ là chi?
Gã lùn đáp:
- Pháp danh ta là Thiên Lang Tử. Ngươi mau mau dự bị cho đủ độc
trùng độc xà đi thôi.
Toàn Quan Thanh cười đáp:
- Các hạ nếu cần độc trùng độc xà thì cũng chỉ là chuyện cỏn con, có
gì mà phải lo lắng?
Y tiện tay cầm một chiếc túi vải ở dưới đất lên nói:
- Trong đây có mấy con rắn, xin các hạ xem thử xem Tinh Tú lão
tiên dùng có được không?
Gã lùn Thiên Lang Tử kia thấy Toàn Quan Thanh mở miệng một điều
Tinh Tú lão tiên hai điều Tinh Tú lão tiên, trong lòng cực sung
sướng, thấy y thần thái cung thuận, nghĩ thầm: Nghe nói gì Cái Bang là
bang lớn số một của Trung Nguyên, vừa nghe tên của sư phụ lão nhân gia
đã sợ đến mất vía. Ta đem mấy con rắn độc trùng độc về, chắc sư phụ
hoan hỉ lắm, sẽ khen ta chu đáo, được việc. Nói gì thì nói, cũng là nhờ uy
danh của sư phụ lão nhân gia.
Nghĩ thế y bèn thò đầu vào túi vải để xem. Đột nhiên mắt tối sầm,
cái túi đó đã chụp lên đầu y, Thiên Lang Tử kinh hãi, vội vàng múa
chưởng đánh ra nhưng không trúng vào đâu cả. Vừa khi đó, trên mặt, trên
trán, sau ót đều đau nhói lên, đã bị độc vật trong túi cắn trúng rồi. Thiên
Lang Tử không kịp bỏ chiếc túi trên đầu xuống, vội đánh ra hai chưởng
nữa rồi bỏ chạy thục mạng. Y trên đầu vẫn còn chiếc túi nên không thấy
đường, tay đánh loạn xạ, chỉ thấy khắp đầu, khắp mặt chỗ nào cũng bị
cắn, càng hoảng hốt thêm cứ tiếp tục chạy cho nhanh, ngờ đâu bước hụt
một cái, lục tục từ trên triền núi lăn xuống, rơi tõm ngay vào khe suối
dưới thung lũng, theo dòng trôi đi.
Toàn Quan Thanh vốn dĩ định giết y bịt miệng, ngờ đâu y lại chạy
mất, tuy y đã bị bò cạp cắn trúng rồi, lại rơi xuống suối, tính mạng khó
bảo toàn, nhưng phái Tinh Tú vốn giỏi sử dụng độc vật, rất có thể y có
cách giải độc, còn ở vùng biển Tinh Tú thì chắc biết bơi. Nếu như gã này
không chết, phái Tinh Tú hay được, thể nào cũng tới báo thù.
Y trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Chúng ta bố trí Cự Mãng Trận, hơn thua với phái Tinh Tú một
phen. Không lẽ Kiều Phong đi khỏi, Cái Bang chúng ta không còn đứng
vững được nữa, ai sai bảo gì cũng được hay sao? Phái Tinh Tú biết sử
dụng chất độc, mình không nên dùng quyền cước binh khí mà cũng phải
dĩ độc công độc.
Người của Cái Bang nhao nhao khen phải, lập tức giàn ra bốn bề, bố
trí trận thế cách đống lửa mấy trượng, người người ngồi xuống xếp bằng.
Du Thản Chi thấy Toàn Quan Thanh dùng túi vải đuổi được Thiên
Lang Tử chạy mất nghĩ thầm: Thì ra trong cái túi của y có độc vật, bọn
họ có nhiều túi vải như thế, túi nào cũng toàn là rắn độc trùng độc hay
sao? Bọn ăn mày giỏi nghề bắt trùng bắt rắn không có gì lạ. Nếu mình ăn
cắp được vài cái túi đem về cho A Tử cô nương chắc cô ta vui mừng
lắm.
Y thấy người của Cái Bang ngồi xuống rồi không ai nói năng một lời,
người nào bên cạnh cũng để mấy cái túi, có cái thì thật lớn, bên trong có
gì cục cựa, Du Thản Chi nhìn mà lạnh người. Lúc này bốn bề hoàn toàn
yên tĩnh, nếu như y bò ra thể nào cũng bị người của Cái Bang phát giác,
nghĩ thầm: Nếu bọn họ chụp chiếc túi lên đầu mình, mình có cái lồng
sắt không việc gì phải sợ, thế nhưng nếu chúng bắt mình bỏ luôn vào bao
chung với rắn rết thì mới thực là hỡi ôi!.
Mấy giờ sau đó vẫn không thấy động tĩnh gì, lại thêm một hồi nữa,
trời bắt đầu tờ mờ sáng rồi mặt trời nhô lên, chiếu khắp núi đồi. Trên đầu
cành chim hót líu lo, bỗng nghe Toàn Quan Thanh kêu khẽ:
- Đến rồi! Tất cả anh em đề phòng!
Y ngồi xếp bằng trên một phiến đá bên ngoài xà trận, bên cạnh cũng
để mấy cái túi, tay cầm thiết địch. Chỉ nghe phía tây bắc văng vẳng tiếng
đàn tiếng sáo, một đoàn người chậm rãi đi lên, trong tiếng nhạc có lẫn cả
chiêng trống, nghe rất là réo rắt. Du Thản Chi tự hỏi: Có đám cưới
chăng?.
Tiếng nhạc càng lúc càng gần, đến cách xa chừng mươi trượng thì
ngừng lại, có tiếng mấy người cùng cất lên:
- Tinh Tú lão tiên pháp giá Trung Nguyên, đệ tử Cái Bang mau mau
tiến lên quì xuống nghênh tiếp.
Câu nói vừa dứt, lập tức trống đánh tùng tùng tùng. Ba hồi trống vừa
dứt, thanh la đánh choang một cái, tiếng trống liền ngưng bặt, mấy chục
người cùng cao giọng:
- Cung thỉnh Tinh Tú lão tiên hoằng thi đại pháp, hàng phục bọn tiểu
xú Cái Bang.
Du Thản Chi nghĩ thầm: Nghe như đạo sĩ làm phép trừ tà bắt ma. Y
len lén từ sau tảng đá thò đầu ra nhìn, thấy nơi phía tây bắc có đến hơn
hai chục người xếp thành hàng ngang, kẻ thì cầm chiêng trống nhạc khí,
kẻ thì cầm phướn cầm cờ, cái xanh cái đỏ trông thật đẹp đẽ, xa xa thấy
thấp thoáng trên những lá cờ đó có thêu: Tinh Tú lão tiên, thần thông
quảng đại, pháp lực vô biên, uy chấn thiên hạ... nhiều câu khác
nhau. Trong tiếng tơ tiếng sáo dặt dìu, một ông lão chậm rãi bước ra,
những người đứng sau lưng lập tức chia thành hai hàng, lẽo đẽo đi theo
cách xa ông ta chừng vài trượng.
Ông lão đó tay cầm một chiếc quạt bằng lông ngỗng, ánh mặt trời
chiếu vào, thấy mặt mũi hồng hào, tóc trắng như bông, dưới cằm là ba
chòm râu trắng như cước, đồng nhan hạc phát, thật chẳng khác gì người
trong truyện thần tiên.
Ông lão đó đi đến còn cách bọn ăn mày chừng ba trượng thì ngừng
lại, đột nhiên chúm môi thổi mấy cái, phát ra tiếng thật chói tai, giơ quạt
phất một cái đẩy tiếng sáo tới (?), bốn tên bang chúng Cái Bang ngồi
dưới đất lập tức ngã ngửa ra.
Du Thản Chi kinh hãi: Tinh Tú lão tiên này pháp thuật quả nhiên
quảng đại thật. Ông lão nở một nụ cười, thổi toe một tiếng, quạt phẩy ra,
lại có một người ngã, xem chừng tiếng thổi là một loại ám khí vô hình
cực kỳ lợi hại, chỉ trong phút chốc trong Cái Bang đã có sáu bảy người
lăn quay ra. Lập tức đằng sau ông lão, tiếng người ca tụng rộn lên:
- Công lực sư phụ chói lọi cổ kim! Bọn ăn mày kia dám đối đầu với
mình, thật đúng là đom đóm lập lòe đua tranh cùng vầng nhật nguyệt.
- Châu chấu đá xe quả không biết lượng sức mình, thật tức cười quá
đỗi!
- Sư phụ chỉ nói nói cười cười mà đưa cả bọn yêu ma tiểu xú Cái
Bang vào chỗ chết, thật dễ như bẻ củi mục mà được toàn thắng, đồ nhi
thật chưa từng thấy, đến nghe cũng chưa nghe tới bao giờ.
- Đây là công nghiệp vĩ đại trên đời chưa từng có, nếu sư phụ lão
nhân gia không lộ một chút thân thủ thì bọn võ học Trung Nguyên nào có
biết trên đời lại có công phu ghê gớm đến mức này.
Trong khi cả bọn ca công tụng đức, nghe chối cả tai thì tiếng ti trúc
quản huyền vẫn tấu lên thật là réo rắt. Đột nhiên có mấy tiếng tu tu,
Toàn Quan Thanh đã đưa sáo sắt lên môi thổi mấy tiếng. Du Thản Chi
nghĩ thầm: Y thổi sáo làm gì thế? Để nghênh đón Tinh Tú lão tiên
chăng?.
Bỗng nghe dưới đất có tiếng sột soạt, từ trong những chiếc túi vải
mấy con rắn lớn vằn vện ngũ sắc bò thẳng tới chỗ ông lão. Những đệ tử
chung quanh ông lão kinh hoảng kêu lên:
- Rắn kìa! Có rắn độc!
- Chao ôi! Không xong, sao lắm rắn độc thế này.
- Sư phụ ôi, những con rắn độc này lại xông tới mình là sao?
Chỉ thấy tất cả những cái túi của bọn ăn mày đâu đâu cũng có rắn bò
ra, con lớn con bé đủ cả, phùng mang lè lưỡi, xông tới chỗ ông lão và bọn
đệ tử. Bọn chúng đứa nào đứa nấy quýnh quáng kêu la ỏm tỏi.
Đệ tử phái Tinh Tú liền cầm cương trượng lên, đập túi bụi những con
rắn đang lúc nhúc bò tới, chỉ riêng ông lão thần sắc vẫn bình thường, lại
chúm môi huýt một tiếng, vẫy quạt đánh ra. Toàn Quan Thanh cũng thổi
địch liên tiếp, người trong Cái Bang cũng hò hét trợ uy.
Đàn rắn càng lúc càng đông, chỉ trong phút chốc chung quanh phải
đến hàng trăm con, trong đó có dăm con trăn lớn. Mấy con mãng xà bò
tới gần, dùng đuôi cuốn được hai người, tiếp theo lại quấn chết thêm hai
người nữa. Nếu đệ tử phái Tinh Tú bỏ chạy, những con rắn chắc không
theo kịp, thế nhưng sư tôn còn đang nghinh địch, quần đệ tử nào ai dám
bỏ đi một bước, chỉ đành múa binh khí, đâm chém loạn cả lên, khiến rắn
độc bị chúng giết chết cũng phải đến tám chín chục con, còn người bị rắn
cắn cũng đến bảy tám người.
Những con trăn lớn kia càng lợi hại hơn nữa, da thô thịt dày, gậy đập
vào không thấm đâu, quấn được ai rồi càng lúc càng xiết chặt, nhất định
không buông. Theo tiếng sáo, từ trong túi bò ra mỗi lúc một nhiều, tổng
cộng phải đến hai mươi bảy, hai mươi tám con cự mãng.
Ông lão thấy tình thế không ổn, toan tấn công Toàn Quan Thanh để
rút lui, thì có hai con rắn nhỏ phóng tới cắn vào mặt ông ta. Ông lão quát
lên:
- Gớm nhỉ!
Quạt trong tay phất lên, kình phong đổ ra, đánh bạt hai con rắn
xuống, bỗng thấy một vật gì mềm nhũn cuốn lấy gót chân, biết là không
xong, phi thân vọt lên, bỗng nghe tiếng địch vi vu, bốn con trăn cùng
vung đuôi lên, quật vào người ông ta. Ông lão đang ở trên không, bình
bình đánh ra hai chưởng, đánh bật hai con trăn phía trước và phía trái,
người lắc một cái đã vọt ra ngoài hai trượng. Ngay lúc đó con rắn thứ ba
và thứ tư cùng dùng đuôi tấn công tới. Trong cơn nguy cấp, ông lão vận
kình đánh ra, chưởng phong đánh nát đầu một con trăn lớn.
Thế nhưng bầy rắn vẫn xông vào, ông lão tuy đánh chết được ba con
cự mãng nhưng hông và đùi bên phải đã bị hai con trăn quấn được. Ông
ta vận nội lực lên, quát lớn một tiếng, giơ ngón tay chộp vào bụng con
trăn đang quấn ngang lưng khiến cho máu me tung tóe đầy người. Ngờ
đâu trăn là giống rất dai, tuy bụng đã bị vỡ nhưng không chết ngay, bị
đau liền xiết người lại, tưởng chừng quấn nát người ông lão. Ông ta dùng
sức dãy hai lần, kế đó lại có hai con mãng xà xông tới, quấn thêm mấy
vòng nữa trên người ông ta, đến cánh tay cũng cuốn luôn vào, khiến cho
không còn cách nào kháng cự. Du Thản Chi nằm trong đám cỏ chứng
kiến trận đấu kinh tâm động phách, tưởng chừng thở không ra hơi.
Toàn Quan Thanh trong bụng mừng lắm, thấy bên địch ai nấy bị trăn
quấn cả rồi, chỉ còn rên rỉ, chửi rủa, không còn cách gì kháng cự nữa nên
không tiếp tục thổi sáo, tiến lên cười khì khì hỏi:
- Tinh Tú Lão Quái, phái Tinh Tú ngươi và Cái Bang ta trước nay
đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng, sao lại đến gây sự
với bọn ta là sao? Bây giờ còn gì để nói nữa không?
Ông lão đồng nhan hạc phát kia chính là người mà võ lâm nhân sĩ
Trung Nguyên ghét cay ghét đắng Tinh Tú Lão Quái Đinh Xuân Thu. Vì
một trong tam bảo của phái Tinh Tú là Thần Mộc Vương Đỉnh bị nữ đệ tử
A Tử ăn cắp mất, liên tiếp phái các đệ tử ra đuổi bắt, thậm chí cả đại đệ
tử Trích Tinh Tử cũng sai đi nhưng lần nào bồ câu đem thư về cũng thấy
tình thế thật là bất lợi. Về sau ông ta nghe nói A Tử dựa vào thế anh rể là
Kiều Phong của Cái Bang, đánh bại Trích Tinh Tử, Đinh Xuân Thu vừa
tức tối vừa kinh hoàng, biết Cái Bang là bang hội lớn nhất trong võ lâm
Trung Nguyên không dễ gì đối phó, lại nghe Lung Á lão nhân tái xuất
đầu lộ diện cũng đang hoành hành trong võ lâm vài năm qua, mối lo
trong gan ruột kia chưa trừ được thì không yên tâm, một khi đoạt lại được
vương đỉnh rồi phải thừa cơ thanh toán cho xong chuyện cũ, thành thử
đem hết đệ tử đích thân đi vào Trung Nguyên.12
Môn Hóa Công Đại Pháp y luyện thường phải dùng các loại chất độc
của rắn rết bôi lên lòng bàn tay, hút vào trong người, nếu bảy ngày không
có thì không những công lực giảm thiểu mà chất độc tích tụ trong cơ thể
mấy chục năm qua không có chất mới khắc chế có thể dần dần phát tác,
họa hại ghê gớm khó mà hình dung.
Chiếc Thần Mộc Vương Đỉnh trời sinh có một mùi kỳ lạ, lại thêm
hương liệu đốt ở trong đỉnh, chỉ trong giây lát là có thể dẫn dụ độc vật
đến, trong vòng mười dặm chung quanh khó có con vật nào gượng lại nổi
sức thu hút của nó. Đinh Xuân Thu có chiếc kỳ đỉnh đó trong tay nên bắt
trùng độc chẳng khó khăn gì, thành thử Hóa Công Đại Pháp càng luyện
càng cao thâm, càng luyện càng tinh tiến. Năm xưa Đinh Xuân Thu có
một tên đệ tử đắc ý được y đích thân truyền dạy Hóa Công Đại Pháp, đã
có chút thành tựu, ngờ đâu về sau ỷ mình có tài, không còn cung thuận
như trước. Đinh Xuân Thu chế ngự được y rồi, không cần phải dùng đến
đao trượng xử tội, chỉ nhốt y vào một gian thạch thất, khiến y không cách
nào bắt được các loại trùng độc tu luyện thêm, kết quả độc tố trong người
phát tác, nhịn không nổi tự mình cấu từng miếng thịt, rên rỉ mãi, bốn chục
ngày sau mới chết. Tinh Tú Lão Quái tuy đắc ý nhưng cũng thêm phần
cẩn thận, môn Hóa Công Đại Pháp từ đó không truyền cho người nào
nữa. Thành thử bọn Trích Tinh Tử không một ai biết, A Tử muốn luyện
môn thần công này đành phải học lén, ăn cắp bảo đỉnh trốn đi.
A Tử tính toán thật kỹ, ngay hôm sư phụ mới bắt được độc vật luyện
công liền trốn về phương đông, đến khi Tinh Tú Lão Quái phát giác ra
Thần Mộc Vương Đỉnh bị ăn trộm thì đã bảy ngày, A Tử đi đã xa lắm rồi.
Nàng đi toàn theo đường nhỏ, các sư huynh truy nã tuy võ công cao hơn
cô ta nhiều nhưng mưu kế lại kém xa, bị A Tử liên tiếp dùng ngụy kế hư
trương thanh thế, thanh đông kích tây nên đều trốn thoát được.
Vùng Tinh Tú Lão Quái ở là một thâm cốc rậm rạp tối tăm, độc xà
độc trùng không hiếm gì, tuy mất Thần Mộc Vương Đỉnh nhưng muốn đi
bắt rắn để thêm chất độc cũng chẳng khó khăn, nhưng chỉ bắt được những
loại tầm thường, còn những loại đặc biệt, hiếm quí quái lạ, kịch độc lợi
hại như trước thì chỉ còn nước cầu may.
Một chuyện khác cũng khiến ông ta lo lắng là nếu như võ lâm Trung
Nguyên biết được lai lịch chiếc đỉnh thì ai cũng có thể lập tức hủy ngay,
thành thử một ngày chưa lấy lại được thì thêm một ngày không an tâm.
Ông ta gặp lại bọn đệ tử ở Thiểm Tây, đại đệ tử Trích Tinh Tử tuy
không chết nhưng võ công mất hết13 bị bọn đệ tử kia trên đường lăng
nhục chửi bới không còn ra người nữa, còn nhị đệ tử là gã mũi lân Sư
Hống Tử tạm thời lên thay đại sư huynh.
Bọn đệ tử thấy đích thân sư phụ ra tay, ai nấy vừa kinh hoàng vừa sợ
hãi, biết rằng sư mệnh không hoàn thành, tội vạ kỳ này chắc là phải ghê
gớm khó mà chịu nổi. Cũng may Tinh Tú Lão Quái đang cần người nên
tạm thời gác việc trách phạt sang một bên để mọi người có cơ đái tội lập
công.
Đoàn người vừa đi vừa thăm dò tin tức của Cái Bang nhưng một là
bọn họ hình tướng kỳ dị, ngôn ngữ khiến cho người ta ghét bỏ nên chẳng
ai tiết lộ cho họ chuyện gì, thứ nữa Tiêu Phong đã sang nước Liêu làm
Nam Viện Đại Vương, trong võ lâm chẳng mấy ai hay, thành thử dò hỏi
mãi mà không ra đến cả tổng đà Cái Bang dọn đi đâu cũng không biết.
Một hôm Thiên Lang Tử vô tình nghe được phân đà Đại Trí tụ hội,
muốn tâng công liền một thân một mình xông vào nên bị Toàn Quan
Thanh ám toán. Thế nhưng người y vốn đầy chất độc nên nọc bò cạp
không giết nổi, thoát chết rồi liền cấp báo sư phụ. Đinh Xuân Thu lập tức
đi tới, ngờ đâu một thân đầy chất độc và võ công thâm hậu như thế nhưng
bị trăn quấn cũng không sao thoát ra được.
Đinh Xuân Thu không trả lời câu hỏi của Toàn Quan Thanh, chỉ khinh
khỉnh hỏi:
- Trong Cái Bang chúng bay có một gã tên Kiều Phong, bây giờ ở
đâu? Mau gọi y ra gặp ta.
Toàn Quan Thanh trong lòng chợt động, hỏi lại:
- Các hạ muốn gặp Kiều Phong là để làm gì?
Đinh Xuân Thu ngạo mạn hỏi lại:
- Tinh Tú lão tiên hỏi ngươi, sao ngươi không trả lời, lại còn hỏi tới
hỏi lui? Kiều Phong đâu?
Toàn Quan Thanh thấy y đã bị trăn quấn chặt không còn cách gì
kháng cự, vậy mà ăn nói vẫn còn phách lối, khả ố như thế quả trên đời
hiếm có, bèn nói:
- Tinh Tú Lão Quái ai ai cũng nghe nói tới, ngờ đâu chỉ có hư danh,
có mấy con rắn quèn mà đối phó không xong. Thôi đành xin lỗi, chúng ta
vì thiên hạ mà trừ mối hại cho người.
Đinh Xuân Thu mỉm cười nói:
- Lão phu không cẩn thận nên chẳng may bị mấy con súc sinh máu
lạnh này làm hại, hôm nay về chốn tây phương cực lạc, thôi cũng đành...
Y nói chưa dứt câu, một đệ tử phái Tinh Tú đang bị trăn quấn đột
nhiên cất tiếng:
- Đại anh hùng Cái Bang ơi, xin ngài tha cho con có nhiều cái lợi
lắm. Sư phụ con rất nhiều ngụy kế, ngài đề phòng không nổi đâu. Ngài
chỉ sơ ý một chút là bị ông ta lật ngược ngay.
Toàn Quan Thanh cười khẩy hỏi:
- Thả ngươi ra thì có lợi những gì?
Gã kia đáp:
- Phái Tinh Tú có cả thảy ba món bảo vật, gọi là Tinh Tú tam bảo.
Chỉ có Tinh Tú Lão Quái và con là biết chỗ dấu ở đâu thôi. Ngài tha chết
cho con, sau khi giết Tinh Tú lão quái rồi, con sẽ lấy ra dâng lên. Nếu
như ngài giết con thì Tinh Tú tam bảo vĩnh viễn không có được.
Lại một tên đệ tử khác của phái Tinh Tú gào lên:
- Đại anh hùng ơi, đại anh hùng ơi, ngài đừng có mắc lừa tên đó.
Trong Tinh Tú tam bảo thì có một món bị người ta ăn cắp mất rồi. Ngài
tha con ra là hơn cả, chỉ có mình con đối với ngài trung thành không bao
giờ lừa dối mà thôi.
Chỉ trong giây lát, quần đệ tử phái Tinh Tú liền nhao nhao lên:
- Đại anh hùng Cái Bang ơi, ngài tha mạng cho con là hay hơn hết,
bọn kia chẳng có đứa nào trung tâm chỉ có mình con một lòng một dạ, hết
lòng hết sức.
- Đại anh hùng ơi, công phu của môn phái Tinh Tú, chỉ có mình con
biết nhiều nhất, tất mọi thứ con sẽ nói hết cho ngài nghe, không dám dấu
diếm tí gì.
- Bản phái đến Trung Nguyên lần này là có mưu tính ghê gớm lắm,
chủ yếu là để đối phó với Cái Bang. Các vị đại anh hùng ơi, các ngài có
muốn biết rõ không?
- Chúng tôi chôn dấu rất nhiều bạc vàng châu báu ở biển Tinh Tú,
chỗ nào nơi nào nhà cháu cũng biết. Nhà cháu xin dẫn các ngài đến đào,
các vị anh hùng hảo hán Cái Bang từ nay khỏi phải đi ăn xin nữa.
Mấy người đó mồm năm miệng mười, người nào cũng nịnh nọt khoe
mình trung thành, kẻ thì lấy lợi ra dụ, người lại muốn gợi tính tò mò của
đối phương, có đứa thì lại công nhiên nói phét, một tấc lên đến trời. Cả
đến kẻ đã bị rắn độc cắn trúng, hoặc bị trăn cuốn thở không ra hơi cũng
sợ mình đi sau thiên hạ, phều phào van lạy xin tha.
Người trong Cái Bang đâu có ngờ đệ tử phái Tinh Tú lại hèn mạt đến
thế, không khỏi khinh thị, lại thêm hiếu kỳ, lục tục đến gần nghe cho rõ.
Toàn Quan Thanh cười khẩy:
- Các ngươi đối với sư phụ còn chả trung thành, làm gì có chuyện hết
lòng với người ngoài chẳng có liên hệ gì? Nghe thật tức cười quá!
Một tên đệ tử phái Tinh Tú vội nói:
- Không thể so sánh thế được! Hoàn toàn không giống! Hoàn toàn
không giống! Tinh Tú Lão Quái bản lãnh thấp kém, chúng tôi có coi y ra
gì đâu? Trung thành với y để làm gì? Còn các anh hùng Cái Bang võ
công uy chấn thiên hạ, lại có đại pháp thuật khu xà chế địch14, Tinh Tú
Lão Quái làm sao bì kịp?
- Cái Bang nếu thu nạp đệ tử phái Tinh Tú thì võ lâm cả Trung
Nguyên lẫn Tây Vực đều chấn động, ai mà chẳng bội phục Cái Bang anh
hùng?
- Hai chữ anh hùng đâu đã đủ ca ngợi các vị cao nhân hiệp sĩ, mà
phải gọi là đại hiệp, thánh nhân, vị cứu tinh mới đúng.
- Ta nói giỏi làm hay, từ nay chu du bốn phương, đi đâu cũng tuyên
dương uy đức thì danh vọng các đại hiệp Cái Bang ai ai cũng biết.
- Gớm, danh đầu các đại hiệp Cái Bang thiên hạ ai mà chẳng biết,
cần đếch gì đến ngươi ca tụng?
- Mấy tiếng thánh nhân cứu tinh là do tiểu nhân nói trước tiên,
bọn kia chỉ theo đuôi, chẳng có công lao gì.
Một tên đệ tử năm túi của Cái Bang cau mày nói:
- Bọn các ngươi hèn hạ tiểu nhân như thế, nói lèm bèm chỉ thêm bẩn
tai. Tinh Tú Lão Quái, sao ngươi đốn mạt thế, thu nạp toàn bọn đệ tử vô
liêm sỉ là sao? Ta thanh toán ngươi trước, sau đó sẽ đưa luôn cả bọn này
theo ngươi, lão tử hôm nay đại khai sát giới.
Nói xong nghe bình một tiếng đánh thẳng vào Đinh Xuân Thu.
Chưởng đó hơi gió vù vù, kình đạo thật là cương mãnh, trúng ngay ngực
Đinh Xuân Thu. Ngờ đâu Đinh Xuân Thu dường như không sao cả, còn
gã Cái Bang kia hai gối nhũn đi, phục ngay xuống đất, co rúm lại, dãy
dụa mấy cái rồi không còn động đậy gì nữa. Quần cái kinh hãi, cùng kêu
lên:
- Sao thế này?
Lập tức có hai tên ăn mày đến đỡ y dậy, hai gã đó vừa chạm vào
người tên kia, cũng lại lảo đảo mấy cái rồi ngã xuống. Ba tên đệ tử Cái
Bang đứng bên cạnh thuận tay đưa ra giữ lại, cũng chẳng khác gì hai tên
kia, cùng gục xuống. Người Cái Bang còn lại ai nấy kinh hãi đến thất
thần, không còn ai dám xông lên tiếp cứu đồng bọn.
Toàn Quan Thanh quát lên:
- Lão già đó trên người có chất độc, mọi người chớ có chạm vào y.
Ném ám khí!
Tám chín tên đệ tử bốn, năm túi liền móc ám khí ra, cương tiêu, phi
đao, tụ tiễn, phi hoàng thạch cùng vèo vèo ném vào Đinh Xuân Thu.
Đinh Xuân Thu quát lên một tiếng, lắc đầu một cái, tóc bạc trên đầu xổ
tung ra, thật chẳng khác gì một loại nhuyễn tiên ngắn, hất ngược tất cả
hơn chục món ám khí lại. Chỉ nghe ối ối liên tiếp, sáu bảy têm đệ tử Cái
Bang bị bắn trúng. Những ám khí đó không phải cái nào cũng trúng chỗ
yếu hại, có món chỉ trầy xước ngoài da nhưng mấy tên Cái Bang lập tức
ngã lăn ra chết.
Toàn Quan Thanh kêu lớn:
- Lui ra! Lui ra!
Đột nhiên vụt một cái, một mũi cương tiêu phóng thẳng ra, chính là
do Đinh Xuân Thu dùng tóc giữ lại bây giờ vận kình ném vào người y.
Toàn Quan Thanh vội vàng dùng thiết địch trong tay gạt ra, nghe keng
một tiếng, hất bắn mũi cương tiêu ra thật xa. Y thấy Tinh Tú Lão Quái
quả nhiên lợi hại, chi bằng thúc giục trăn quấn chết y cho xong, bèn đưa
ống tiêu lên môi toan thổi, bỗng thấy môi tê đi, đầu choáng váng, mắt
hoa lên, biết là không ổn, vội vàng ném thiết địch, bịch một tiếng ngã lăn
ra.
Người của Cái Bang kinh hãi lập tức có hai người đến đỡ y, Toàn
Quan Thanh mơ mơ hồ hồ kêu lên:
- Ta... ta trúng độc rồi, các... các ngươi... mau chạy... chạy đi.
Quần cái ai nấy mất hồn mất vía, vội dìu y chạy bay chạy biến, để lại
xác chết, túi vải, rắn rết vung vãi khắp nơi.
Du Thản Chi nằm phục trong đám cỏ, hết sức kinh hãi, không dám cử
động. Bốn bề tĩnh mịch, hơn chục tên ăn mày co rút thành một cục, chẳng
khác gì những con nhím gặp phải nguy cơ, hiển nhiên đều chết cả rồi.
Những con trăn không còn nghe thấy tiếng tiêu của Toàn Quan Thanh
thúc giục nữa, không dám giết người, chỉ quấn chặt thầy trò Đinh Xuân
Thu. Người trong phái Tinh Tú không ai dám ngọ ngoạy, chỉ sợ khích
động hung tính của loài rắn, ngoặp cho một cái thì bỏ đời.
Yên lặng một hồi như thế, một tên trong bọn cất giọng nói trước:
- Sư phụ ôi, lão nhân gia thần công độc bộ thiên hạ, chỉ nói nói cười
cười ra tay một cái đã đánh cho bọn ăn mày ăn nhặt vạn ác bất xá kia
chạy cong đuôi...
Y nói chưa dứt câu đã có một tên khác cướp lời:
- Sư phụ đừng nghe y bợ đít, mới vừa đây chính nó gọi bọn ăn xin kia
là đại hiệp, thánh nhân chứ còn ai.
Lại có một đệ tử khác lên tiếng:
- Chúng ta theo sư phụ bao nhiêu năm nay, ai mà chẳng biết thầy
mình có tài thông thiên triệt địa? Vừa rồi chúng mình nói khuếch nói
khoác với bọn ăn mày, chẳng qua là để đánh lừa chúng, để khi chúng ỷ y
không đề phòng, sư phụ lúc ấy mới thi triển pháp lực vô biên.
Đột nhiên một người khóa òa lên:
- Sư phụ ôi! Sư phụ ôi! Đệ tử thật là đáng chết, đệ tử hồ đồ, tham
sống sợ chết, đầu hàng địch nhân, bây giờ hối hận còn làm sao kịp, đành
nguyện cho rắn độc cắn chết chứ không dám xin sư phụ nhiêu dung.
Cả đám bấy giờ mới vỡ lẽ ra, sư phụ ghét nhất là đổ tội cho người
khác, chỉ có cách tự xỉ vả mình hồ đồ đáng chết, đem bao nhiêu tội vạ
trút lên đầu mình may ra được sư phụ khai ân tha thứ. Chỉ trong phút
chốc, ai nấy đều tự chửi mình, nào là có lòng bất lương, nào là tội đáng
muôn thác. Riêng Du Thản Chi nằm trong bụi cỏ thấy hoa mắt nhức đầu,
chẳng hiểu ra sao.
Đinh Xuân Thu ám vận kình lực, định giựt đứt ba con trăn đang quấn
chặt lấy mình. Thế nhưng mãng xà có thể dãn ra co lại, Đinh Xuân Thu
vận sức, ba con rắn chỉ nhỉnh ra một chút, nhưng không đứt được. Người
lão ta chỗ nào cũng đầy chất độc, đến cả quần áo tóc tai cũng có nên bọn
đệ tử Cái Bang bắn ám khí vào lão ta đều bị nhiễm độc. Thế nhưng
những con trăn da dày, vảy trơn, độc tố khó mà xâm nhập. Chỉ nghe bọn
đệ tử lải nhải mãi không thôi, Đinh Xuân Thu bực quá quát lên:
- Đứa nào tìm cách đuổi được rắn đi thì ta tha chết cho đứa ấy.
Không lẽ chúng bay chưa biết tính ta nữa hay sao? Ai mà còn dùng được
thì ta chưa giết. Còn nói năng nhăng cuội có ích gì đâu?
Y vừa nói xong, quần đệ tử bèn lặng như tờ. Một lúc sau có người
nói:
- Chỉ cần có ai đốt một mồi lửa dí vào mấy con rắn thế là bọn súc
sinh này sẽ chạy te ngay.
Đinh Xuân Thu chửi liền:
- Cái con bà mày, nói thối bỏ mẹ. Nơi đây đồng không mông quạnh,
đằng trước không thôn, đằng sau không xóm, có ai qua đây bây giờ? Ví
phỏng có dân đi ngang qua, bọn chúng thấy lắm rắn độc thế này, sợ khiếp
vía chạy còn không kịp, lấy đâu ra chuyện đốt lửa mà hun?
Thế là bọn đệ tử lại rầm rĩ cả lên, nhưng chẳng có cách nào dùng
được, sở dĩ bọn chúng tranh nhau nói, chẳng qua để lấy lòng sư phụ, tỏ ra
mình tuân theo sư mệnh hết sức vắt óc ra để tìm mưu. Cứ như thế một hồi
lâu thì có một tên đệ tử bị trăn quấn nghẹt thở không chịu nổi, trong khi
mê loạn há mồm cắn vào thân mãng xà một cái. Con rắn bị đau, ngoặp
ngay cổ họng y, tên đó chỉ kêu lên thảm thiết rồi chết ngay.
Đinh Xuân Thu càng lúc càng nóng ruột, nếu như bị địch nhân vây
khốn thì trong bấy lâu y đã có thể hạ độc tính mưu tìm cách thoát thân,
thế nhưng những con rắn này vô tri vô thức, dù mưu kế hay cách mấy
cũng không sao thi hành được, chỉ sợ một khi chúng đói rồi, sẽ há mồm
nuốt mình vào bụng.
Mối lo của y quả nhiên đúng thực, một con trăn lâu không nghe thấy
tiếng sáo, bụng đói lắm rồi, há mồm ngoạm tên đệ tử Tinh Tú đang quấn.
Tên đệ tử đó kêu lên:
- Sư phụ cứu con! Sư phụ cứu con!
Hai cái chân y bị trăn nuốt trước rồi đến mình cũng từ từ chui vào,
miệng vẫn kêu la thảm thiết nhưng răng mãng xà hình móc15, chân tên đệ
tử đó chui vào rồi, dần dần đến bụng, lên đến ngực. Y nhất thời chưa
chết, vẫn lớn tiếng kêu la, vang dậy cả cánh đồng.
Mọi người ai nấy biết rằng số phận mình trong chốc lát rồi cũng như
thế, không khỏi sợ đến vỡ mật. Một người thấy Tinh Tú Lão Quái cũng
đành bó tay chịu chết, tự nhiên lòng căm hận nổi lên, lớn tiếng chửi bới,
nói mọi chuyện chẳng qua chỉ vì y ép buộc, mình đang sinh sống yên lành
bằng nghề nuôi cừu ở biển Tinh Tú, bị y vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, bắt phải
gia nhập làm môn hạ, hôm nay chết thảm nơi miệng độc xà, xuống đến
cõi âm, thể nào cũng dâng cáo trạng lên Diêm Vương.
Gã đó mở đầu, bao nhiêu người khác cũng chửi theo. Mọi người ngày
thường bị Tinh Tú Lão Quái hành hạ ngược đãi, lòng đầy oán hận, có
điều chỉ để trong bụng mà không dám nói ra lời, hôm nay cũng cùng chết
cả nên chửi một phen cho hả tức. Một người chửi lớn quá thân hình dao
động, khiêu khích con rắn đang quấn, mãng xà liền há mồm ngoạm ngay
đầu vai, y chỉ có nước kêu lên:
- Ối! Ối! Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Du Thản Chi thấy cả bọn ai cũng bị mãng xà quấn chặt không thể
nào thoát thân được, trong lòng không sợ hãi gì nữa, từ trong bụi cỏ đứng
lên, thấy nơi này không phải là chỗ tốt lành gì nên định chạy cho mau.
Người trong phái Tinh Tú đột nhiên thấy một quái nhân đầu đội lồng sắt,
ai nấy thất kinh nhưng lập tức có người nghĩ ra là chỉ còn trông vào y để
cứu mạng, liền kêu lên:
- Đại anh hùng ơi, đại hiệp sĩ ơi, nhờ ngài lấy nắm cỏ khô, đốt lửa
lên, đuổi giùm mấy con trăn này cho chúng tôi, mỗ lập tức tặng cho...
tặng cho ngài một nghìn lượng bạc.
Lại một người khác kêu lên:
- Một nghìn lượng đâu có đủ, phải ít nhất một vạn lượng.
Lại một người khác nói:
- Vị tiên sinh đây bụng nhân lòng hiệp, hết sức tử tế, chỉ chuyên
hành hiệp trượng nghĩa, huống chi đốt lửa dọa rắn thì có gì là nguy hiểm.
Chỉ trong giây lát tiếng ca tụng vang lên, còn kẻ hứa thưởng tiền thì
chỉ chớp mắt đã lên đến trăm vạn lượng hoàng kim. Những gã này mồm
miệng chửi ai thì số một đã đành mà nịnh bợ ca tụng thì cũng có bài có
bản. Du Thản Chi trong đời đã có bao giờ nghe ai gọi mình là đại hiệp
sĩ, đại anh hùng, người nhân kẻ hiệp, hảo hán trên đời có một
không hai bao giờ? Bây giờ nghe bọn người này tâng bốc lên tận mây
xanh, y cảm thấy hởi lòng hởi dạ, tưởng chừng như đang bay bổng, tự
nhiên cảm thấy mình có phong độ đại hiệp sĩ, đại anh hùng thật, một
trăm vạn lượng hoàng kim chẳng coi vào đâu, có điều A Tử cô nương
không được chính tai nghe những lời tán tụng mình quả cũng đáng tiếc.
Y bèn gom cỏ khô, mò trong người đồ đánh lửa châm vào nhưng khi
thấy bao nhiêu là trăn lớn trông thật hung dữ, trong bụng cũng sợ lắm,
nghĩ thầm thôi chẳng nên trêu vào những con rắn này, không chừng chính
mình cũng vướng vào trong rọ. Y suy nghĩ một lát bèn đi gom các cành
khô đốt thành một đống lửa thật lớn ở ngay trước mặt, sau đó mới cầm
một cành cây đang cháy, ném vào con trăn lớn gần mình nhất.