Vốn chỉ là một bữa tiệc, tuy nhiên không biết một vị đại thần nào đó nói đến chuyện săn
bắn vào mùa thu sắp tới, khiến cho Sở hoàng cũng muốn hưởng thụ một chút không khí săn bắn ở Thiên Khải. Đông Phương Khải suy nghĩ một chút rồi
liền đồng ý, hơn nữa còn trực tiếp yêu cầu mọi người ngồi ở đây đều phải tham gia. Mùa xuân và mùa thu là hai mùa diễn ra hoạt động săn bắn của
hoàng gia, vốn chỉ là một loại giải trí của hoàng đế sau lại trở thành
hoạt động của tầng lớp quý tộc. Hôm nay lại có khách quý tới chơi, điều
này cũng được coi là một phương thức chiêu đãi, có thể biểu thị một quốc gia cường thịnh lại không khiến người ghét.
Nếu đã quyết định, hoàng đế liền phất tay sai người đi chuẩn bị. Sáng sớm ngày mai liền xuất phát.
Mọi người tạ ơn rồi chuẩn bị rời đi. Mộ Dung Gấm vừa rời vị trí đã thấy
Đông Phương Nhuận ngẩng đầu đi qua trước mặt nàng. Bộ dáng kia giống như rất hài lòng, lại như là cao ngạo. Mộ Dung Gấm thấy thế liền buồn cười
một hồi, đồng thời cũng không giải thích được, không hiểu vị vương gia
này như thế nào!
Thật ra thì cũng không có gì chuẩn bị, ăn ở đều
đã có người phụ trách, mỗi người chỉ việc mang ít y phục và một vài vật
dụng để dùng là có thể đi.
Sáng sớm ngày hôm sau đặc biệt có xe
ngựa đến đón, mọi người đều tập hợp ở trước cửa thành, sau đó chờ hoàng
đế cùng đi. Mà Mộ Dung Gấm không may là phải ngồi cùng xe với Đông
Phương Hiểu, Đông Phương Hiểu lại mang theo Tô Diệp Ngâm, không khí bên
trong xe nhất thời lúng túng, không ai nói gì, cưa như vậy một đường
trầm mặc.
Khi tụ hợp, Mộ Dung Gấm đột nhiên phát hiện ra hôm nay
có rất nhiều thiên kim tiểu thư cư nhiên không ngồi xe ngựa, ngược lại
đổi thành cưỡi ngựa. Từng người một giả bộ cưỡi ngựa, hồng nhan kiều mị, hiên ngang mạnh mẽ, nhưng thế nào cũng có cảm giác kỳ quái.
Nhưng không lâu sau, khi nhìn thấy Đông Phương Khải và Sở Dạ thúc ngựa tới,
Mộ Dung Gấm nhất thời hiểu ra, thì ra là muốn biểu hiện trước mặt Sở Dạ! Mộ Dung Gấm nhìn thấy, Đông Phương Hiểu cũng nhìn thấy, khẽ cắn răng
gọi người dắt một con ngựa tới, nhảy lên đuổi theo. Hiển nhiên là thua
trời một vạn không bằng kém bạn một ly!
Vì vậy trong xe ngựa chỉ
còn lại Mộ Dung Gấm và Tô Diệp Ngâm. Tô Diệp Ngâm không biết mở miệng
như thế nào, mà Mộ Dung Gấm căn bản không muốn mở miệng. Vì vậy, một
đường đi vẫn là trầm mặc.
Nơi săn bắn của hoàng gia là dãy núi
không xangoại thành Vân Đô, được bao quanh bởi những hàng rào, bên trong nuôi dưỡng rất nhiều mãnh thú, đặc biệt cho quý tộc săn bắn trong hai
mùa xuân thu. Mặc dù không xa nhưng vừa đi vừa nghỉ, ước chừng hai ngày
mới tới được nơi.
Vì hưởng thụ không khí dã ngoại cho nên cũng không có ở trong khách sạn*, đều dùng lều thay thế.
*Nhà trọ dành cho tầng lớp quý tộc, ở trong bản convert ghi là “China Construction Bank” @@ không hiểu lắm nên đổi luôn.
Sai Mộc Hương và Đường Trúc đi sửa sang lều trại, Mộ Dung Gấm tìm một nơi vắng
vẻ ngồi xuống nghỉ ngơi. Nhưng nàng còn chưa ngồi lâu đã đụng phải một
cỗ hơi thở mãnh liệt khiến nàng không thể không đứng dậy: “Bái kiến Sở
hoàng!”
Đỉnh đầu vang lên âm thanh dễ nghe của người nọ, lại màng theo một tia châm chọc: “Cẩm Hoa quận chúa không cần ngẩng đầu
nhìn người cũng biết là cô vương?”
Mộ Dung Gấm cả kinh, vừa muốn che giấu lại bì Sở Dạ cắt đứt: “Hiện tại bốn bề vắng lặng, nàng còn
muốn giả bộ trước mặt cô vương? Nàng dẫn theo nữ tỳ kia, không phải là
người bị ta làm cho ngất hay sao?”
Nghe vậy ngược lại Mộ Dung Gấm lại thản nhiên, ngẩng đầu. Đôi mắt bình tĩnh chống lại ánh mắt mê người kia: “Vậy Sở hoàng muốn làm sao?”
Sở Dạ giơ tay lên nâng cằm Mộ
Dung Gấm, ngón tay cái mập mờ trên đôi môi của nàng. Không biết tại sao
hắn lại đột nhiên nhớ nhung mùi vị hôn môi lần trước. Mộ Dung Gấm cuối
cùng không nhịn được hất tay hắn ra, âm thanh lạnh lùng: “Sở hoàng, xin
tự trọng!”
Đêm đó bởi vì người khó chịu mới để hắn nhìn thân thể
mình, còn bị như vậy…… Nếu nhưng không phải vì thân phận của hắn nàng
nhất định sẽ giết hắn rồi. Bởi vì nàng không cho phép bất kỳ người nào
biết bí mật của mình. Nhưng đáng chết lại không thể động thủ. Hôm nay
người này lại chạy đến trước mặt nàng, đây không phải là buộc nàng ra
tay hay sao?
“Muốn giết cô vương sao?” Sở Dạ dĩ nhiên không bỏ
qua sát ý lóe lên trong mắt nàng. Nhưng hắn cũng không tức giận, ngược
lại càng thêm hứng thú. Bắt được tay nhỏ bé của Mộ Dung Gấm, sau đó đặt
lên cổ mình. Âm thanh hấp dẫn mê người: “Cô vương phát hiện bí mật của
nàng, có phải hay không nàng muốn giết người diệt khẩu? Hiện tại cô
vương đang ở trước mặt nàng!”
Da thịt nóng bỏng dọa người, Mộ Dung Gấm rút tay của mình về, căm tức nhìn Sở Dạ: “Người điên!”
Nàng đầu tiên thấy có người đưa cổ ra trước mặt mình. Nếu như không phải quá tự tin vậy thì là kẻ điên. Mà bực mình nhất là nàng rất muốn giết người trước mắt nhưng lại không thể động thủ. Quy tắc của đất trời, duy nhất
chuyện nàng không thể tước đoạt…… đó chính là chi mệnh vương giả!
“Người điên…. Sao?” Sở Dạ nhìn Mộ Dung Gấm từng bước từng bước đi xa, nụ cười
bên môi cũng không biến mất, ngược lại càng sâu hơn.
“Đứng lại!” Mộ Dung Gấm vừa chuẩn bị trở lại lều lại bị người hét ngừng, bất đắc dĩ quay đầu: “Công chúa điện hạ có gì chỉ bảo?”
Đông Phương Hiểu tức giận đằng đằng đi tới, giơ tay lên tát Mộ Dung Gấm. Mộ
Dung Gấm nhanh chóng giơ tay lên nắm cổ tay của nàng ta, âm
thanh lan”Công chúa điện hạ có ý gì?”
“Có ý gì?” Đông Phương Hiểu rút tay về, tức giận nói: “Ngươi và Sở hoàng làm gì chính ngươi rõ, tiện nhân không biết xấu hổ!”
Từ trước tới nay Mộ Dung Gấm vẫn là lần đầu tiên bị người thẳng mặt mắng,
thánh nhân cũng sinh hỏa khí, nàng nắm quyền đè xuống, cố gắng giữ bình
tĩnh: “Đây chính điều công chúa Thiên Khải được dạy dỗ?”
“Ngươi
đừng nói nhăng nói cuội. Ta cho ngươi biết, ngươi đừng nghĩ quyến rũ Sở
hoàng. Chỉ với bộ dáng này của ngươi, không xứng để xách giày cho bổn
cung. Đừng tưởng phụ hoàng ban cho ngươi thân phận quận chúa liền vô
pháp vô thiên. Ta cho ngươi biết, chỉ cần ta muốn, tùy thời có thể bóp
chết ngươi!”
May là sức chịu đựng của Mộ Dung Gấm khá tốt. Thiếu chút nữa Đông Phương Hiểu mắng rách họng, đây chính là một công chúa ư?”
“Con mắt nào của công chúa thấy ta quyến rũ Sở hoàng? Còn nữa, ta hi vọng
công chúa biết rõ một chút, ta không chỉ là quận chúa được hoàng thượng
phong, ta còn là dòng chính nữ nhi của nhất phẩm tướng quân. Cũng không
phải là con kiến để công chúa tiện tay bóp chết!”
“Ngươi còn dám
mạnh miệng? Vừa nãy chính ta ở phía sau toàn bộ đều nhìn thấy, rõ ràng
chính ngươi quyến rũ Sở hoàng. Thường ngày cho rằng ngươi là người thành thật, không ngờ trong xương lại là hồ ly tinh. Tiện nhân có mẹ sinh
không có mẹ dạy…….”
“Ba….!” Một tiếng bạt tai vang giòn.
“Ngươi…… Ngươi dám đánh ta?” Đông Phương Hiểu bụm mặt, hoàn toàn không thể tin,
trừ Liên phi, chưa bao giờ có người dám đánh nàng.
Mộ Dung Gấm
thu tay lại, khí lạnh tản quanh thân, trên mặt không lộ vẻ gì, không
chút nào cảm giác người mình đánh là một công chúa: “Công chúa điện hạ
vẫn là không nên vì ta mà mất đi hình tượng cao quý. Những lời vừa nói,
cũng không phải là lời một công chúa nên nói.”
Dứt lời Mộ Dung
Gấm nâng bước đi, nàng giả bộ yếu đuối vì để che giấu mình, nhưng cũng
sẽ không mềm yếu để người khi dễ. Nếu quả thật bất đắc dĩ nàng không
ngại lộ bộ mặt khác!
“Mộ Dung Gấm, ngươi đứng lại đó cho ta……” Đông Phương Hiểu gào thét nhào tới.
Mộ Dung Gấm ung dung xoay người, cười yếu ớt nói: “Đại khái công chúa có
thể nói chuyện ta đánh người với hoàng thượng. Đồng dạng ta cũng sẽ đem
những lời vừa nói nói không sót một chữ cho hoàng thượng. Đến lúc đó
nhìn hoàng thượng xác định thiên về bên ai?”
Mộ Dung Gấm mỉm cười rời đi, mà Đông Phương Hiểu đứng tại chỗ cắn răng. Tuy nhiên nàng ta
căn bản biết mình không thể đi tố cáo được. Nếu không kết quả nàng……
“A! Công chúa điện hạ cao quý của chúng ta sao vậy?” Tôn Phỉ Phỉ đi tới
thấy dáng vẻ Đông Phương Hiểu hận không thể ăn thịt người, nhất thời vui vẻ.
“Không phải chuyện của ngươi!” Đông Phương Hiểu hận trừng mắt nhìn nàng ta. Bụm mặt rời đi.
Tôn Phỉ Phỉ đứng tại chỗ, thái độ trở nên âm trầm: “Ngươi được đấy Mộ Dung Gấm, dám gạt ta!”
Lần trước nàng đẩy mạnh Mộ Dung Gấm xuống hồ, Mộ Dung Gấm vẫn không tìm
nàng gây chuyện. Nàng cho rằng Mộ Dung Gấm sợ, người nhát gan làm sao
dám đối nghịch với nàng. Đến hôm nay nàng lại dám đánh công chúa, hơn
nữa lại xuất khẩu uy hiếp. Người như vậy sao có thể là một quả hồng mềm? Nghĩ như vậy nàng có cảm giác bị lường gạt. Nhưng nàng hoàn toàn quên.
Mộ Dung Gấm căn bản không trêu chọc nàng, tất cả đều là nàng tìm tới.