Mộ Dung Gấm vốn muốn
ẩn núp cho đến khi Sở Dạ rời đi, nhưng không nghĩ đến ngày thứ hai liền
có thánh chỉ, không thể không vào cung. Chỉ là hiện tại nàng thay đổi
gương mặt, chắc hắn cũng không thể nhận ra. Mộ Dung Gấm suy nghĩ an ủi,
nhưng cuối cùng sự thật nói cho nàng biết, nàng thật sự nghĩ sai rồi.
Mới vừa đi vào hoàng cung, Đông Phương Trạch xông tới trước mặt, lo lắng
nhắc nhở: “Hôm nay Sở đế đột nhiên muốn gặp nàng, phụ hoàng cũng không
có biện pháp. Có lẽ hắn nhất thời vui thích, nàng cứ yên tâm!”
“Ta biết rồi!” Mộ Dung Gấm ung dung đáp nhưng trong lòng bắt đầu đánh
trống. Trước kia thấy hoàng đế nàng cũng không lo lắng, nhưng nam nhân
kia……
Trong điện Thiên Hòa, Sở Dạ cùng Đông Phương Khải ngồi phía trên, hai người trò chuyện với nhau rất vui, một đám đại thần cũng bị
kéo tới, ngồi đầy trong điện.
Thái giám tổng quản đi vào: “Khởi bẩm hoàng thượng, Cẩm Hoa quận chúa đến!”
Đông Phương Khải nhìn người đối diện một chút, bàn tay nhấc lên: “Tuyên!”
“Dạ!”
“Truyền Cẩm Hoa quận chúa yết kiến!”
Sở Dạ cầm ly rượu lên, con ngươi yêu nghiệt khẽ chau lại, mang theo ánh mắt không biết tên nhìn về phía đại điện.
Rất nhanh một bóng dáng xanh dương đi vào, nàng khẽ cúi đầu, sau đó đến
trước đài quỳ xuống: “Cẩm Hoa tham kiến hoàng thượng. Ngô hoàng vạn
tuế!”
“Ha ha! Cẩm Hoa đứng lên đi!” Đông Phương Khải phất tay, sau đó hướng về phía Sở Dạ bên cạnh: “Đây là Sở hoàng!”
Mộ Dung Gấm không cần ngẩng đầu cũng biết người trước mặt là ai, nhưng hắn là hoàng đế nước khác nên không cần quỳ lễ, cho nên Mộ Dung Gấm hơi cúi người: “Cẩm Hoa tham kiến Sở hoàng!”
“Miễn!” Âm thanh mê người,
nữ nhân trong điện nghe được trong lòng không khỏi nhộn nhạo. Mọi người
si mê nhìn về phía nam tử tuấn mỹ nhân thần căm phẫn, chỉ có Mộ Dung Gấm nghe được loại âm thanh này trong lòng ‘lộp bộp’ một chút.
Đông
Phương Trạch vẫn nhìn chằm chằm nét mặt của Mộ Dung Gấm kể từ khi nàng
bước vào, thấy nàng không giống những cô nương khác lộ ra vẻ mặt hoa si, trái tim thấp thỏm của hắn mới thoáng rơi xuống đất. Hắn cũng không
biết tại sao hán lại có loại cảm xúc như thế này, nhưng theo bản năng
hắn không hy vọng Mộ Dung Gấm giống như những nữ tử khác. Bởi vì trong
mắt hắn nàng là đặc biệt
“Nghe nói thân thể ngươi không thoải
mái, hôm nay tốt hơn chút nào chưa?” Đông Phương Khải quan tâm hỏi, biểu hiện của hắn cho thấy hắn coi trọng vị quận chúa này.
“Tạ hoàng thượng quan tâm, Cẩm Hoa đã tốt hơn rất nhiều!”
“Vậy thì tốt rồi, ngồi đi!”
Mộ Dung Gấm tạ ơn xoay người, nhưng nhìn vị trí kia có chút làm khó nàng.
Theo phẩm cấp của nàng, vị trí của nàng nên ở phía sau tất cả các công
chúa. Nhưng hiện tại nàng lại được an bài ở bên cạnh cửu hoàng tử, vị
trí kế dưới vương gia. Cứ như vậy ngồi xuống, không biết phải nhận bao
nhiêu ánh mắt xem thường.
Mộ Dung Chinh cũng nhìn thấu nàng đang
khó xử, đứng lên nói: “Hoàng thượng, tiểu nữ nhát gan, không bằng để
nàng ngồi bên cạnh thần. Như vậy thần cũng yên tam!”
Nghe vậy
Đông Phương Khải cũng cười nói: “Mộ Dung a, cái này thì ngươi không đúng rồi. Đứa bé cần trưởng thành, phải luôn đối mặt với những người khác,
ngươi không thể cả đời che chở. Cứ để nàng ngồi cùng với công chúa của
trẫm, có chút tình cảm có phải tốt hơn không!”
Nói tới đây, làm
sao có thể cự tuyệt, Mộ Dung Chinh ngồi lại vị trí. Mộ Dung Gấm cũng chỉ đành nhắm mắt ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Nhuận, còn chưa ngồi
xuống đã nghe thấy người bên cạnh xì một tiếng: “Tiểu quỷ nhát gan.”
Mộ Dung Gấm nhắm mắt, không cùng tiểu quỷ so đo!
Mặc dù là nói chuyện phiếm, nhưng giờ phút này cũng không khác bữa tiệc là
mấy. Cũng may Sở Dạ mặc dù có nhắc đến nàng nhưng cũng không làm khó
nàng. Giống như đã sớm quên có người là nàng. Cùng Đông Phương Khải đàm
luận quốc sự dĩ nhiên chỉ là để người ngoài nhìn mà thôi. Mộ Dung Gấm rõ ràng cảm thấy ánh mắt kia không hề rời khỏi nàng, nhìn chằm chằm giống
như muốn cắm một cái lỗ ở trên đỉnh đầu nàng vậy.
“Hừ, có người lấy được một cái phong hào, lại coi mình là tất cả. Cư nhiên coi lớn hơn đường đường công chúa Thiên Khải!”
Giọng nói châm chọc truyền đến, Mộ Dung Gấm mới phát hiện ngồi bên cạnh mình
không ai khác chính là bát công chúa Đông Phương Hiểu. Trước Đông Phương Hiểu còn có ba công chúa, nhưng họ đều đã được hoàng thượng gả đi, lại
không ở hoàng đô. Cho nên nơi này công chúa lớn nhất chính là Đông
Phương Hiểu.
Mộ Dung Gấm không để ý đến nàng, chỉ là nhìn vẻ mặt
cao ngạo không ai bì nối, Mộ Dung Gấm đột nhiên nghĩ đến một người.
Ngẩng đầu nhìn lại, ngồi ở bên cạnh Đông Phương Trạch, không phải là
thía tử phi Tôn Phỉ Phỉ thì là ai? Hôm đó chính nàng ta là người đẩy
nàng sao nàng không nhớ rõ! Cúi đầu, che đi tinh quang!
Mộ Dung
Gấm tự cho là ai cũng không nhìn thấy, lại không để ý đến ánh mắt Sở Dạ
vẫn nhìn chằm chằm mình, làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của hắn. Mèo
nhỏ che giấu tài năng! Sở Dạ khẽ nhếch môi vui thích cười, nhất thời mị
hoặc chúng sinh, tất cả sinh vật trong điện si mê. Ngay cả Đông Phương
Hiểu cũng không còn châm chọc Mộ Dung Gấm nữa, ngược lại si ngốc nhìn,
bộ dạng thiếu nữ đang hoài xuân.
“Xì! Có gì đặc biệt hơn người sao! Không phải đẹp hơn người một chút thôi sao?”
Lời nói thầm bên cạnh rơi vào lỗ tai của Mộ Dung Gấm, khiến cho nàng không
nhịn được mỉm cười. Quay đầu nhìn về phía Đông Phương Nhuận, thiếu niên
môi hồng răng trắng. khiến cho nàng nghi ngờ vì sao gương mặt giống nhau như đúc, Đông Phương Hiểu mắt cao hơn đầu, cao ngạo không nhìn đời,
khiến cho người ta không thể nảy sinh một tia hảo cảm. Nhưng ở trên
người Đông Phương Nhuận loại có một cảm giác thiếu niên khả ái!
Nhận thấy quan sát của Mộ Dung Gấm, Đông Phương Nhuận sững sờ, ngay sau đó
mặt ‘vụt’ lên ngọn lửa, tức giận trừng mắt: “Nhìn cái gì?”
Thấy
dáng vẻ tức giận của đứa nhỏ, Mộ Dung Gấm rốt cuộc không nhịn được bật
cười. Nàng cười không giống những đại mỹ nhân cười một tiếng liền khuynh thành nhưng lại có một mùi vị đặc biệt riêng, sạch sẽ, ôn hòa, nhu nhu, khiến người ta thực thích. Đông Phương Nhuận tức giận xoay đầu đi, kiêu ngạo ngẩng đầu. Có đánh chết hắn cũng không thừa nhận bị nụ cười của Mộ Dung Gấm mê hoặc. Càng không có bởi vì nàng không coi trọng người
trước mặt mà cảm thấy vui vẻ. Tuyệt đối không có……