Thiên Hạ Vô Địch [Luận Anh Hùng]

Chương 8: Có lời thì cứ nói

Lôi Du Cầu trợn mắt, than một tiếng, một lúc sau lại than tiếng nữa, còn không nhịn được “hừ” một tiếng. Ôn Nhâm Bình tức giận trừng mắt nhìn hắn:

- Thế nào? Đau tim? Đau dạ dày? Đau bụng? Hay là không đau ở đâu cả, chỉ trong nhà có người chết!

Lôi Du Cầu lập tức biến sắc, quát lên: 

- Họ Ôn ngươi dám mắng chửi người khác, Lôi gia chúng ta tuyệt đối không sợ Ôn gia ngươi thế lớn!

Ôn Nhâm Bình lại rất đồng ý với câu này của Lôi Du Cầu:

- Lôi gia các ngươi đương nhiên không sợ Lão Tự Hiệu chúng ta. Cho nên những năm gần đây mới tuyên bố với bên ngoài: “một đám lão độc vật kia có độc đến mấy cũng không chống được Lôi gia bảo, Phích Lịch đường chỉ cần một viên Lôi Công đạn là có thể nổ tan bọn chúng”. Còn tập hợp những thế lực đối địch với Ôn gia chúng ta trên giang hồ, nói rằng: “thế lực mới nổi, nhất định chủ quản võ lâm, mặc kệ Lão Tự Hiệu, Kim Tự Chiêu Bài gì đó, chúng ta mới là chủ nhân của giang hồ thế hệ mới”. Nói khoác mà không biết ngượng. Ban đầu Thục Trung Đường môn, Kim Tự Chiêu Bài họ Phương, Lão Tự Hiệu Ôn gia được xưng là “ba cây cột chống trong võ lâm thế gia”. Hiện nay Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia bảo các ngươi lại chen vào một chân, cưỡng chiếm một ghế, biến thành “tứ đại thiên vương trong giang hồ thế gia”, nếu không phải muốn đập chiêu bài của Lão Tự Hiệu chúng ta, thì chính là muốn chiếm đoạt địa vị giang hồ của Ôn gia chúng ta. Các ngươi không sợ thể hiện ra cả ngoài mặt, lòng của Tư Mã Chiêu, người không liên quan cũng biết.

Sắc mặt Lôi Du Cầu đỏ lên, không hề nhượng bộ: 

- Lôi gia chúng ta có điểm nào không bằng các ngươi, tại sao họ Ôn các ngươi chen được vào “ba cây cột chống”, còn họ Lôi chúng ta lại không thể trèo lên “tứ đại thiên vương”? Độc của các ngươi đủ tàn nhẫn, hỏa khí của chúng ta há lại kèm hơn các ngươi sao? Gia tộc các ngươi từng xuất hiện một số nhân vật tài giỏi, chi nhánh rộng lớn, nhưng những năm gần đây tử thương la liệt, đại thương nguyên khí. Còn chúng ta thì hăng hái vươn lên, tinh anh xuất hiện lớp lớp, gần đây nhiều người cũng có thành tích trên giang hồ, lập tông phái khác, đã sớm là hậu sinh khả uý vượt qua các ngươi rồi. Nhưng các ngươi vẫn ngồi không ăn bám, chiếm nhà xí không đi cầu, luôn kết giao với danh nhân thượng lưu, chỉ biết dựa thế quan lớn quý nhân, nếu không tham dự cúng tế triều điển, thì cũng chủ trì lễ nghi rườm rà, giả tạo quyên góp nhiều tiền để mua danh tiếng, giả vờ cứu trợ lương thực để được lòng người, lại còn bài xích người võ lâm thế hệ mới có thực lực thật sự. Người khác nhường ngươi, sợ ngươi, nhưng họ Lôi chúng ta có phẩm chất, có khí phách, cần phải so kè với các ngươi, thà làm hổ cản đường chứ không làm rùa rút đầu.

Ôn Nhâm Bình còn định tranh luận, Ôn Tử Bình lại nói một cách công bằng: 

- Ngươi nói cũng có đạo lý, có một số việc Ôn gia chúng ta làm hơi quá đáng. Nếu các ngươi có bản lĩnh nổi dậy, vậy thì cứ việc trèo lên, nhưng chuyện ám toán sau lưng, mai phục trên đường, ném đá trong giếng, bắn tên trong hầm… đó lại không phải là hành vi của người có chí khí.

Lôi Du Cầu khinh thường nói: 

- Đối phó với đám tiểu nhân như Lão Tự Hiệu, không cần dùng lễ của quân tử.

Ôn Nhâm Bình vung tay quát lớn: 

- Ngươi đúng là thằng nhãi không biết tốt xấu, đừng không biết tự lượng sức. Hôm nay ta phải cho ngươi biết Lão Tự Hiệu không phải là hư danh!

Nói xong liền muốn động thủ. Chu Nguyệt Minh vội ngăn lại: 

- Đừng nổi nóng, đừng nổi nóng, có lời thì cứ nói!

Cự hiệp cũng khuyên can:


- Có lời thì cứ nói, có gì từ từ nói, đừng động thủ, đừng động thủ!

Chu Nguyệt Minh là hình tổng trong kinh, chấp pháp có chỗ dựa, đánh nhau ngay trước mặt hắn cũng không thỏa đáng, huống hồ còn có Phương cự hiệp khuyên can, Ôn Nhâm Bình và Lôi Du Cầu trong lòng đều biết trận này không dễ đánh.

Cao Tiểu Thượng không khuyên nhủ, cặp mắt của hắn đảo một vòng, đổi thành “mũi kim” hỏi “Phóng Hỏa Vương” Lôi Du Cầu còn đang tức giận: 

- Vậy rốt cuộc vì sao ngươi lại than thở?

Lôi Du Cầu liếc nhìn Phương đại hiệp, nói:

- Ta than vì cự hiệp, cũng than cho cự hiệp.

Cao Tiểu Thượng truy hỏi: 

- Cự hiệp có gì đáng than?

Lôi Du Cầu muốn nói lại thôi.

Phương cự hiệp cười ha hả nói: 

- Ngươi cứ nói không sao!

Lôi Du Cầu cuối cùng hiên ngang nói: 

- Ngài muốn tôi nói thật, vậy tôi sẽ nói. Thành thật mà nói, tôi rất thất vọng, hôm nay nhìn thấy đã khiến thần tượng của tôi sụp đổ.

Cao Tiểu Thượng liếc nhìn Phương cự hiệp.

Phương cự hiệp gật đầu.

Cao Tiểu Thượng hỏi: 

- Thất vọng?

Lôi Du Cầu cười một tiếng: 

- Cái gọi là Phương cự hiệp danh chấn thiên hạ, cũng chỉ là một người nhát gan sợ chết, sợ phiền phức.

Huynh đệ họ Ôn nhìn nhau. Thực ra vừa rồi Phương cự hiệp đã gián tiếp, cũng trực tiếp biểu đạt sự kiên trì và ý kiến của y, nhưng lọt vào tai Lôi Du Cầu vẫn trở thành hai chữ “nhát gan”, thật không biết phải nói gì.

Phương cự hiệp lại không tức giận.

- Hay! Hay cho hai chữ “nhát gan”! So với chí sĩ thương dân yêu nước thật sự, thái độ này của ta đúng là nhát gan sợ phiền phức… vấn đề là…

Y chỉ cười mà không nói.

Cao Tiểu Thượng lại thay y nói tiếp: 

- Vấn đề là Lôi tiên sinh hình như cũng chỉ tranh giành phấn đấu vì một nhà một phái, cá nhân tư lợi, cũng không xem là chí sĩ thương dân yêu nước.

Lôi Du Cầu ngẩn ra, vội biện bạch:

- Nếu có một ngày Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia bảo nắm quyền đắc thế, chúng ta nhất định… 

Cao Tiểu Thượng nhã nhặn cắt lời: 

- Trên đời có người nào chưa đắc thế lại không hi vọng như vậy.

Lôi Du Cầu vẫn không chịu thua nói: 

- Nếu như được trọng dụng tại kinh sư, ta nhất định sẽ… 

Lần này Cao Tiểu Thượng không khách khí ngắt lời: 

- Lời này xin hãy đợi sau khi đắc thế rồi hãy nói!

Lôi Du Cầu trợn mắt nhìn hắn.

Cao Tiểu Thượng chỉ mỉm cười.

Lông mày của hắn rất dày, đến mức có phần ép mắt, cho nên nhìn có vẻ u buồn.

Nụ cười của hắn dường như có điểm chế nhạo, có phần bỉ ổi, rõ ràng là đùa giỡn thế gian, nhưng lại không xem là bất kính.

Hắn giống như không thấy Lôi Du Cầu đang giận dữ, thần thái vẫn tự nhiên đúng mực.

Lôi Du Cầu nhìn chằm chằm vào Cao Tiểu Thượng, toàn thân giống như muốn “cháy” lên.

Nói ra cũng kỳ quái, hắn chỉ đứng ở đó.

Không xuất thủ, cũng không hành động.

Bên cạnh và trên tay hắn, đương nhiên không có một chút ánh lửa nào.

Mặt trời cũng không quá chói chang.

Nhưng ngươi lại cảm thấy hắn là lửa, một ngọn lửa đột nhiên cháy lên.

Thậm chí ngươi có thể ngửi được mùi khét, nghe được tiếng tách tách khi lửa cháy, thậm chí cảm giác được hơi nóng của lửa bức gần đến mi.

Nhưng Cao Tiểu Thượng vẫn bất động.

Lôi Du Cầu hỏi: 

- Ngươi tên gì?

Cao Tiểu Thượng nói: 

- Ta họ Cao.


Lôi Du Cầu lại hỏi: 

- Tên?

Cao Tiểu Thượng đáp: 

- Tiểu Thượng.

Lôi Du Cầu tựa như chưa từng nghe đến: 

- Tiểu Thượng?

Cao Tiểu Thượng nói: 

- Tiểu trong đại tiểu, Thượng trong thượng hạ.

Lôi Du Cầu nhìn chăm chú vào hắn:

- Cái tên của ngươi rất bình thường.

Cao Tiểu Thượng nói: 

- Con người của ta cũng rất bình thường.

- Không đúng.

Lôi Du Cầu giống như dán mắt vào hắn:

- Con người của ngươi tuyệt đối không tầm thường.

Sau đó Lôi Du Cầu nói: 

- Ngươi nói đúng rồi. So với cự hiệp, ta chỉ có tư cách thở dài, không có tư cách bình luận. Ít nhất những chuyện ngài đã làm thì ta chưa làm. Tuy ta lỗ mãng, nhưng dù sao cũng không lén buộc chặt cái bụng bự, lại nhạo báng người khác có một cái bụng hơi nhô ra.

Vừa nói xong câu này, mọi người lại cảm thấy ngọn lửa tắt đi.

Người này không có lửa nữa.