Chiều thứ sáu, lão Vu xin nghỉ vì con gái sốt cao nằm viện không tài nào bứt ra được. Phòng Hiền coi như hiểu đạo lý, cho ông ta nghỉ, chuẩn bị tan học thì đi taxi về nhà.
Tan học là năm giờ mười lăm phút. Trời thu tối sớm, mặt trời bấy giờ đã ngả về Tây. Phòng Hiền không thích ở cùng bạn học trong lớp cũng không thích chỗ đông người, bèn một mình đi đến cửa sau trường học, định đi từ con đường nhỏ sau trường ra đường cái.
Đường tắt là con hẻm nhỏ rải rác mấy tiệm cơm, vì có nhiều rác rưởi và phế liệu nên bình thường ít người lui tới. Phòng Hiền đeo cặp đi từng bước ngắn về phía trước, đi thẳng rồi rẽ một cái là đến đích rồi.
Chỉ cần rẽ một lần, là thấy được lối ra.
Phòng Hiền bước trên lối rẽ, nghĩ bụng phải nhanh gọi xe mới được, nếu không về nhà sẽ muộn mất.
Lúc quẹo vào cậu vấp phải một cây sào trúc quăng ngang trên mặt đất. Phòng Hiền cúi đầu nhìn cái gậy kia, thầm nghĩ không biết ai mà thất đức ném bừa đồ ra thế này.
Oán thầm mấy tiếng, cậu đi tiếp, đi một lát mới thấy không bình thường.
Sao còn chưa thấy lối ra? Theo lý mà nói sau khi rẽ qua khúc ngoặt xong chỉ cần đi vài phút là đến rồi mới phải. Phòng Hiền nhìn con hẻm trước mắt, càng nhìn càng thấy kì lạ. Vì trời tối nên nhìn đường không rõ, nhưng đúng là cậu không thấy ngã ba lấp loáng ánh đèn đâu cả.
Phòng Hiền quay lại nhìn phía sau, chẳng lẽ ban nãy rẽ vào không nhìn nên rẽ nhầm đường? Cậu cau mày, nhưng mà hẻm nhỏ này và con hẻm định rẽ vào kia đi cùng một hướng, chắc là cũng có thể thông ra đường lớn nhỉ?
Phòng Hiền nghĩ thế, và đi tiếp về phía trước.
Đi mãi đi mãi, lại phát hiện đi mãi không thấy cuối đường.
Chẳng lẽ là đi nhầm đường thật? Phòng Hiền bức bối, cậu không thích đến giờ này mà vẫn còn lòng vòng bên ngoài. Cậu đi thêm vòng nữa, vẫn không ra được, vẫn ở đầu lối rẽ ban nãy. Nhìn con hẻm nhỏ quen thuộc, cậu thở dài.
Lại đi lại từ đầu thôi.
Phòng Hiền quay lại đường tắt ban đầu, đầu tiên đi thẳng, tìm đến lối rẽ đầu tiên, sau đó rẽ trái. Sợ rẽ sai đường, cậu còn nhìn đi nhìn lại lối mình đi vào. Không nhìn thì còn đỡ, nhìn mới thấy hai cái hẻm giống y hệt nhau! Chính xác đúng là con đường lúc nãy đi vào chứ đâu.
Phòng Hiền lùi vội về đằng sau một bước.
“Cạch”, dưới chân vấp vào vật gì đó, Phòng Hiền cúi đầu mới thấy dưới đất nằm ngang một cái sào trúc phơi quần áo.
Hai con hẻm vuông góc thế mà lại y hệt nhau không khác mảy may!
“Sao có thể như vậy được?” Phòng Hiền thì thào tự nói. Nỗi sợ hãi trào lên trong lòng cậu, những lời Phòng Nhất Hiếu nói trong quá khứ vang lên trong đầu cậu.
_____ Phòng Hiền, buổi tối nhất định không thể ra ngoài.
_____ Đừng quá thân cận với người khác.
Lòng rối như tơ.
Não bộ của Phòng Hiền lật đi lật lại những cuốn sách đã từng xem, muốn lục ra đôi câu vào lời để ứng phó với tình hình trước mắt. Thế nhưng càng nghĩ lại càng chẳng thấy có gì đáng để mà tham khảo về phương diện này. Đúng rồi, bởi vì Phòng Nhất Hiếu ghét nhất thấy cậu đọc mấy thứ như thế. Lúc trước cậu mua một bản Sưu Thần Ký cũng bị ông ta mắng cho một trận nhớ đời. Từ đó về sau cậu chỉ có thể đứng từ xa nhìn sách báo về yêu ma quỷ quái.
Phòng Hiền đứng ở đầu góc rẽ, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, rõ ràng gặp quỷ dựng tường mà không biết làm sao để hóa giải, cuống đến mức cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Phòng Hiền?” Đột nhiên có ai đó gọi tên Phòng Hiền, một bàn tay đặt lên vai cậu.
Nhớ mang máng có ai đó nói trong trường hợp này tuyệt đối không được quay đầu, Phòng Hiền ngừng thở, cứng đờ người như hóa đá.
“Cậu làm sao thế Phòng Hiền?” Đối phương nói xong câu đó liền vòng ra trước mặt Phòng Hiền.
Cậu thấy người trước mặt mình, nỗi sợ lập tức tan đi: “Luật sư Khương?”
Khương Ly Bạch mỉm cười: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Phòng Hiền vội vàng kéo tay Khương Ly Bạch: “Em…”
“Sao?”
Phòng Hiền nghĩ một chút, cảm thấy chuyện mình vừa gặp phải có kể chưa chắc người ta đã tin, liền vội vàng nói: “Em lạc đường.”
Khương Ly Bạch cười bảo: “Haha, thật hả? Cậu không biết đường về nhà à?”
Phòng Hiền gật đầu, khóe mắt liếc con hẻm vừa nãy, chỉ thấy cuối hẻm ánh đèn rực rỡ, chính là đường cái lớn.
Vừa rồi rõ ràng không thấy mà.
Phòng Hiền cúi đầu xuống, ngay cả cái sào trúc cậu đá phải hai lần liền cũng không có luôn. Bàn tay cậu bỗng chốc đổ đầy mồ hôi ướt sũng.
Khương Ly Bạch quay sang: “Sao mà đổ nhiều mồ hôi thế kia?”
Phòng Hiền lắp bắp mở miệng, “Em… Em hơi mệt.”
Hai người nói chuyện một lúc đã đi tới đường lớn nườm nượp người qua lại. Phòng Hiền nhìn ra, không thấy có xe trống chạy ngang.
Khương Ly Bạch nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu, ôn hòa bảo: “Tôi đưa cậu về nhé.”
Phòng Hiền cảm kích nhìn Khương Ly Bạch, gật đầu.