Phòng Hiền tỉnh lại trong một cơn đau nhức nhối, cảm giác choáng váng đầu nặng chân nhẹ thật chẳng dễ chịu gì. Vừa mở mắt ra, gã Ứng Tu kia đã xuất hiện trước mặt cậu, cười rất tươi tỉnh, “Cậu tỉnh rồi?”
Phòng Hiền nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, “Đây là nhà cậu?”
Ứng Tu lắc đầu chỉ người phía sau, “Nhà hắn.”
Người đàn ông áo đen đứng sau Ứng Tu, nụ cười ẩn hiện nơi khóe miệng không khác gã mảy may. Thì ra hắn ta chính là ông thầy giám thị kiên trì muốn đưa Phòng Hiền vào phòng y tế lần trước.
Ứng Tu chỉ chỉ hắn, “Cậu cũng biết hắn rồi, hắn họ Lâm, cứ gọi lão Lâm là được. Hắn là bạn của tôi.”
Phòng Hiền lạnh nhạt nhìn hai người trước mặt, cậu chẳng có bao nhiêu hứng thú với hai người này.
Ứng Tu nói tiếp, “Trải qua việc lúc trước, tôi tin là cậu cũng đã hiểu rõ. Cái kẻ tên Khương Ly Bạch kia căn bản không phải là người.”
Phòng Hiền không nói gì, thấy vậy, Ứng Tu thản nhiên bảo, “Phòng Hiền, bọn tôi muốn giúp cậu.”
Phòng Hiền nhìn Ứng Tu, “Các người là loại người nào?”
Ứng Tu bình thản cười, “Chúng tôi? Chúng tôi là người có thể bảo vệ cậu.”
Phòng Hiền nghe giọng điệu tự tin của gã thì không khỏi nhíu mày.
Ứng Tu cúi người bình tĩnh quan sát Phòng Hiền, “Chuyện đến nước này, cậu tin chúng tôi cũng được mà không tin cũng chẳng sao. Chúng tôi sẽ bảo vệ cậu, hơn nữa, để tránh Khương Ly Bạch lại hại thêm người khác, chúng tôi sẽ không để cho cậu rời khỏi đây.”
Phòng Hiền nhìn hai người bọn họ, lãnh đạm nói, “Đi hay không là tự do của tôi.” Nói đoạn bèn đứng dậy muốn đi khỏi đó.
Ai ngờ cậu vừa đứng lên đã thấy đầu váng mắt hoa, sau đó đứng không vững mà ngã ngồi xuống mép giường.
Ứng Tu lạnh lùng nhìn một loạt động tác của Phòng Hiền, sau đó liếc sang lão Lâm bên cạnh, cả quá trình không ai nói nửa câu.
Phòng Hiền nhận ra bầu không khí quái dị, cậu nhìn bọn họ, lạnh ớn. Loại cảm giác như bị rút sạch máu trong người khiến cậu chìm vào nỗi sợ vô danh. Cậu điều chỉnh suy nghĩ một chút, lại một lần nữa định đứng lên, chỉ là lần này còn chưa đứng được dậy đã bị Ứng Tu ngăn lại, “Cậu không thể đi.”
Nói đoạn, gã đẩy Phòng Hiền ngã xuống giường.
Bấy giờ Phòng Hiền mới phát hiện ra tứ chi của mình không có chút sức lực nào, vô lực đến mức người ta chỉ cần đẩy nhẹ một cái là đã ngã. Thế nhưng cậu rõ ràng không hề bị thương, vì sao lại thế?
Ứng Tu vươn tay kéo Phòng Hiền đang ngã trên giường, ánh mắt loáng thoáng hiện lên nét cười nửa như khinh thường, nửa như thương hại. Phòng Hiền trông thấy ánh mắt ấy thì khó chịu vô cùng, vẻ mặt cậu lạnh ngắt.
Ứng Tu đang mở miệng muốn nói gì đó liền bị đẩy ngã nhào ra đất, Phòng Hiền chớp cơ hội gã lảo đảo vội vàng lao về phía cửa phòng, nào biết vừa ra khỏi cửa lại đụng phải một người đang tới.
Thân thể không còn chút sức lực bị va vào ngã ngửa ra phía sau. Thế nhưng đau đớn trong dự đoán không kéo tới, ngược lại thay vào đó là một cái ôm cứng rắn.
Từ đằng sau vang lên tiếng nói mang theo ý cười, “Cảnh sát Trình, thật khéo quá.”
Phòng Hiền ngước lên mới phát hiện Trình Phong đang đứng đó. Cậu kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy người đàn ông được gọi là lão Lâm và Ứng Tu mặt không biểu cảm nhìn lại mình.
Giây tiếp theo, hai tay cậu bị hai người bọn họ túm chặt, không thể nhúc nhích.
Trình Phong không đành lòng nhìn cậu, “Phòng Hiền, cậu cứ ở lại đây đi, chúng tôi chỉ muốn giúp cậu thôi.”
Phòng Hiền trừng mắt lườm anh ta, không nói một lời.
Đến tận bây giờ đầu óc Phòng Hiền vẫn rối như mớ bòng bong, đối với sự thay đổi đột ngột của Khương Ly Bạch, cậu thực sự sợ hãi.
Mà sự sợ hãi đó… lại không bất ngờ như trong dự liệu.
Giống như sâu thẳm trong lòng cậu từ rất lâu trước kia đã biết cái gì rồi.
——–
Bắt đầu từ hôm đó, Phòng Hiền chính thức bị giam lỏng. Ban đầu Trình Phong và lão Lâm đều không đồng ý để Phòng Hiền đi ra ngoài, thế nhưng dưới đề nghị của Ứng Tu, bọn họ cuối cùng vẫn đáp ứng.
Ý của Ứng Tu là, sinh hoạt của Phòng Hiền vẫn như cũ, chỉ là phải sống dưới sự giám thị của họ mà thôi.
Cứ thế qua vài ngày, Phòng Hiền không phản kháng thêm lần nào, cũng không biểu hiện gì ra mặt. Mỗi ngày ăn ngủ lên lớp về nhà, không khác gì so với trước đây.
Trình Phong lấy làm lạ, cuối cùng có một hôm chủ động hỏi Phòng Hiền trong bữa cơm, “Phòng Hiền, vì sao cậu không chạy trốn?” Vừa hỏi xong đã hối hận vì sự thẳng thừng của mình.
Phòng Hiền hơi ngẩng lên nhìn Trình Phong hồi lâu, kết quả chẳng nói năng gì, cúi đầu xuống bưng bát lên ăn.
Trình Phong cảm giác được Phòng Hiền có chút kì quái, thế nhưng kì quái ở chỗ nào thì không thể nói rõ thành lời. Cẩn thận ngẫm lại, anh ta cũng chỉ biết tự trách mình suy nghĩ mấy chuyện vô dụng rồi cúi xuống bình thản ăn cơm. Vấn đề được hỏi giữa bữa cơm dường như chưa bao giờ từng xuất hiện.
————
Mãi cho đến buổi tối nọ, Trình Phong mới phỏng đoán đại khái được một chút sự tình.
Hôm đó nhiệt độ giảm mạnh, vì ở trường có việc nên Phòng Hiền về rất muộn, liên đới cả lão Lâm và Ứng Tu cũng muộn mằn theo. Ba người về đến nơi chỉ ăn uống qua loa rồi thay phiên đi tắm.
Về cái chuyện tắm rửa này, bình thường là Ứng Tu hoặc lão Lâm tắm xong sẽ đến Phòng Hiền, luôn phải có một người trông nom cậu.
Cơ mà tối đó Ứng Tu tỏ vẻ mình sắp mệt chết, bèn chiếm suất đầu tiên. Lão Lâm tuyên bố đi ngủ muộn không tốt cho bộ xương già của hắn liền chen ngang tắm thứ hai. Hai người đó xong xuôi bèn hỏi thăm Trình Phong một câu rồi ai về phòng nấy đi ngủ hết.
Hơn mười hai giờ đêm, Trình Phong mới thấy Phòng Hiền cau mày đi vào nhà tắm. Nhìn cậu vào trong khóa cửa lại, anh ta nhàm chán mở tivi ra xem. Trên tivi vừa lúc đang chiếu trận bóng yêu thích, Trình Phong vừa liếc nhìn phòng tắm vừa để tâm xem bóng bên này.
Thời gian từng phút qua đi, mười lăm phút, hai mươi phút, nửa giờ, bốn lăm phút…Mắt thấy sắp hết một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy người kia đi ra, Trình Phòng nghĩ lại thấy bất thường, bèn tới trước phòng tắm, gõ cửa.
Bên trong trừ tiếng nước róc rách ra thì không còn âm thanh nào khác.
Trình Phong nhìn qua cửa kính mờ, “Phòng Hiền, cậu có sao không? Sao tắm lâu thế?”
Bên trong không có lời đáp.
Tiếng nước chảy rất có quy luật, không hề thay đổi….
Trình Phong càng nghĩ càng thấy không ổn, bèn lập tức chạy vội vào bếp lấy chìa khóa phòng tắm, mở cửa vọt vào.
Cảnh tượng bên trong làm cho anh ta khiếp sợ….
Phòng Hiền cả người trần trụi quỳ rạp trong một góc, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào dòng nước tuôn ra từ chiếc vòi sen. Phòng tắm bí bách đến ngạt thở, hơn nữa còn ngập ngụa một thứ mùi quái lạ.
Trình Phong quét mắt nhìn một vòng, đoạn vội vàng cầm khăn tắm đến gần Phòng Hiền, nhẹ giọng gọi, “Phòng Hiền… Phòng Hiền…”
Đối phương không đáp.
Trình Phong vươn tay bắt mạch của Phòng Hiền, sau đó nhìn vào đồng tử của cậu, không thấy có gì khác lạ, chỉ là thân thể lạnh ngắt. Anh ta cầm khăn tắm định bọc cậu lại, cúi đầu xuống mới phát hiện bên chân cậu có một bãi nôn còn chưa bị nước rửa trôi.
Thức ăn nhão và những vật thể màu nâu cô đọng lại đó, cực kì ghê tởm.
Trình Phong nhìn tình hình quái lạ trước mắt, lại gọi đối phương thêm lần nữa, “Phòng Hiền?”
Vẫn không hề nhận được một chút phản ứng nào.
Trình Phong cúi người muốn tìm kiếm manh mối trong ánh mắt của Phòng Hiền, vừa mới thoáng nhìn đã bị đôi mắt to đen thẳm của cậu dọa cho hốt hoảng.
Đôi mắt đen không đáy mang đầy sợ hãi nhìn về phía sau anh ta giống như nơi đó có cái gì kinh khủng lắm. Trình Phong thấy ánh mắt đó mà lạnh người, bèn quay lại phía sau nhìn xem. Thế nhưng chỗ đó căn bản trống không, chỉ có dòng nước từ vòi sen không ngừng chảy xuống.
Trong nháy mắt, Trình Phong dường như hiểu ra điều gì đó.
Anh ta mau chóng cầm vòi sen xối lên người Phòng Hiền một lượt rồi trùm kín khăn tắm lên, đỡ cậu ra bên ngoài. Phòng Hiền ngồi trên sofa, hai mắt vô thần, cả người cứng ngắc.
Trình Phong vươn tay huơ huơ trước mặt Phòng Hiền, đối phương vẫn không hề phản ứng lại. Anh lại thử thăm dò gọi tên cậu, “Phòng Hiền… Phòng Hiền… này, hồi hồn đi.”
Phòng Hiền không động đậy.
Đôi mắt mở to, đen tuyền, nhìn chằm chằm vào khoảng không, vẻ mặt thẫn thờ.
Ánh nhìn dài lâu mà chăm chú khiến lòng người ớn lạnh, cảm giác sợ hãi lan tràn, dâng cao mãi lên, đến tận lúc Trình Phong nhận ra gió lạnh lùa vào ô cửa sổ mở từ lúc nào.
“Đừng chạm vào cậu ấy.” Một giọng nói thình lình vang lên.
Trình Phong quay đầu, Ứng Tu đứng ngay phía sau anh ta, biểu cảm cực độ lãnh đạm.